Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú Bông

Chương 387: Nói kiến nghị



Tống Minh Xuyên im lặng, nếp nhăn sâu hoắm trên khuôn mặt già nua, mí mắt cúi thấp, dù cho ông không nói một lời, không hiểu vì sao cũng tạo cho người ta cảm giác nghiêm túc.

Bên cạnh Sở Hoài Cẩn đã mở miệng: “Tổ trưởng Vu, tôi hiểu rõ ý của anh, nhưng phương diện trò chơi đã có tổ xác định và đánh giá phụ trách, tổ viên tổ an ninh nên làm tốt trách nhiệm của mình thì hơn.”

Vu Á Thanh nhíu mày lại, “Tôi biết, nhiệm vụ của tổ an ninh quan trọng, là bảo đảm cho tất cả nhân viên tổ nghiên cứu khoa học an toàn, nhưng nếu không sắp xếp mọi người vào trò chơi, kinh nghiệm trò chơi của bọn họ bằng không, tương lai chẳng may vào trò chơi sẽ vô cùng bất lợi…”

“Nếu bọn họ tình nguyện vào trò chơi, vì sao trước đây không gia nhập tổ xác định và đánh giá?” Giáo sư Tống đột nhiên hỏi cô.

Vu Á Thanh ngạc nhiên.

“Đề nghị của cô chỉ là ý kiến của một mình cô.” Tống Minh Xuyên không khách sáo, “Nguyên nhân lớn nhất thành viên của cô gia nhập vào tổ an ninh là vì bọn họ không muốn vào trò chơi.”

Sắc mặt Vu Á Thanh hơi buồn phiền, kính trọng đối phương là vị lão tiền bối đức cao vọng trọng, cô đè xuống lửa giận nói: “Giáo sư Tống, tôi và tổ viên của tôi không phải là người tham sống sợ chết!”

“Sợ chết không tốt sao?” tầm mắt Tống Minh Xuyên rũ xuống, giọng nói bình thản, “Thử hỏi trên đời này có mấy người không tham sống, không sợ chết?”

Sở Hoài Cẩn đứng dậy xoa dịu bầu không khí, nói với Vu Á Thanh: “Tổ trưởng Vu, cô có thể bàn bạc với thành viên của mình rồi đưa ra quyết định. Số người của tổ xác định và đánh giá cắt giảm không ít, quả thực cần bổ sung lứa mới, nếu các người kiên trì, tôi sẽ cân nhắc điều động người từ tổ của cô.”

Vu Á Thanh nghiêm túc gật đầu, “Tôi sẽ trở về chuyển cho họ thông tin này.”

Bên ngoài có người gõ cửa.

Trợ lý đẩy cửa phòng hỏi: “Giáo sư, người được chọn cho trò chơi số 21 đã đến, ngài muốn gặp bọn họ bây giờ hay để họ chờ một lúc?”

“Để họ vào đi!” Tống Minh Xuyên trả lời, sau đó nhìn về phía bốn người phụ nữ, “Mọi người có thể đi về, cảm ơn mọi người cung cấp tình báo cho tổ nghiên cứu khoa học.”

Mọi người chào tạm biệt Giáo sư Tống, rời khỏi căn phòng nghiên cứu tạm thời.

Lúc đi, trong lòng Vu Á Thanh nén giận, lời cô nói với Giáo sư Tống vẫn canh cánh trong lòng.

Cô tin tưởng tổ viên của mình, bọn họ chỉ thiếu sót cơ hội rèn luyện, nếu họ đi vào trò chơi, biểu hiện chưa chắc kém hơn người ở tổ xác định và đánh giá!

Có điều… Nhớ tới hành động tự tung tự tác của Hồ Nhã ở trong trò chơi, Vu Á Thanh không nhịn được do dự.

Lúc này, có một nhóm người đi tới.

Đều là đàn ông.

Cao thấp mập ốm, muôn hình muôn vẻ, vận động viên thể thao thân thể khỏe mạnh, giám đốc tài chính của ngân hàng tinh thông tính toán, gã vạm vỡ to cao mặt hung hãn, thanh niên gầy còm nhanh nhẹn, linh hoạt…

Lúc gặp thoáng qua, có người huýt sáo với Chu Xu.

Vu Á Thanh không vui chau mày, định lên tiếng cảnh cáo bọn họ, chưa nói ra khỏi miệng, cô bị Chu Xu lôi kéo.

Chu Xu không tiếng động lắc đầu với cô.

Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Huống hồ cô cũng không có tổn thất gì, coi như một con ruồi bay qua là được.

Vu Á Thanh liếc nhìn những người đó, nhịn xuống cơn tức, cùng đồng đội rời khỏi.

Bạch Ấu Vi lại quay đầu nhìn thêm một cái.

Cô nhìn chằm chằm bóng lưng một người trong số đó, ánh mắt thoáng rủ xuống, trượt xuống bộ phận tay của đối phương —

Cô nhìn thấy một bộ găng tay trắng.

Giữa thời tiết tháng tám hè nắng nóng bức, đeo đôi găng tay trắng không thấy nóng hay sao, khiến người ta không khỏi hiếu kỳ nghề nghiệp hoặc thân phận của anh ta.

Hiện giờ chỉ nhìn ra thân hình đối phương cao ráo, hơi gầy, khí chất trầm tĩnh, hơi lạnh lùng, luôn duy trì một khoảng cách với mọi người.

“Vi Vi, đi.” Tô Mạn đi trước gọi cô.

Bạch Ấu Vi đáp, chống gậy chậm rãi đuổi kịp các cô.

Thật lòng không biết, sau khi Tô Mạn gọi cô, những người đàn ông phía sau cũng đang bàn tán về các cô.

“Phúc lợi của căn cứ này không tệ, có cả người què, thật hiếm có.”

“… Ngoại hình khá đẹp mắt.”

“Chớ chọc cái người què kia, các người mới tới, không biết người muốn dùng đạo cụ đổi mảnh ghép trò chơi chính là cô ta! Trong tay cô ta có rất nhiều đạo cụ!”

“Thật hay giả? Không nhìn ra…”

Người đàn ông đi găng tay màu trắng nhìn bóng lưng Bạch Ấu Vi, nét mặt mang theo vài phần suy tư…