Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú Bông

Chương 430: Trời đã sáng



“Cái gì?” Thẩm Phi ngạc nhiên.

Thẩm Mặc đẩy anh: “Đi!”

“Anh!” lòng Thẩm Phi nóng như lửa đốt.

Anh trợn tròn mắt nhìn Thẩm Mặc chạy về phía nhà cây, ôm lấy Bạch Ấu Vi nhảy ra đằng sau nhà cây, không thấy bóng dáng.

Những người khác cũng né tránh, chạy trốn.

Lượng điện bơi trên người Mary và con mèo bằng vải, xẹt xẹt, không ai dám tới gần.

Sau vài giây, thỏ thu hồi tia chớp, cũng chạy trốn!

Thẩm Phi khẽ cắn môi, quay người bỏ chạy!

Nhưng mà dọc đường đi, tất cả đều là thú bông!

Có rất nhiều con thú bông được trưng bày trong tủ, bên cạnh treo búp bê lên đánh dấu. Thậm chí cả thùng rác cũng được tạo hình như những con vật hoạt hình! Búp bê có ở khắp mọi nơi trong công viên giải trí, chỗ nào không có búp bê?!

Phía trước xuất hiện biển chỉ dẫn nhà vệ sinh công cộng, Thẩm Phi liếc nhanh về phía sau, không phát hiện con mèo bằng vải, tăng tốc rẽ vào WC!



Thẩm Mặc ôm Bạch Ấu Vi trốn vào trong phòng cất giữ thiết bị của hạng mục trò chơi mạo hiểm.

Ở đây chất đống phao cứu sinh màu cam.

Thẩm Mặc nhìn quanh một lần, không phát hiện thú bông, đặt Bạch Ấu Vi xuống, sau đó đứng lên đóng cửa.

Một khi đóng cửa, trong phòng ngay lập tức trở nên yên tĩnh, tiếng nhạc huyên náo bị chặn ở bên ngoài, kể cả nguy hiểm hình như cách xa anh và cô trong nháy mắt.

Bạch Ấu Vi nhắm mắt một cái, trái tim đập loạn nhịp cuối cùng trở về bình tĩnh.

Thình thịch!

Có một vật gì đó vừa va vào cửa.

Trái tim Bạch Ấu Vi vừa thả xuống lại treo lên! Càng hoảng sợ!

Thẩm Mặc nhíu mày, tới gần cửa lắng nghe động tĩnh, không có âm thanh.

Anh một lần nữa giơ thanh kiếm, tay kia nắm chặt chốt cửa, cảnh giác mà chậm rãi, nhẹ nhàng kéo cửa ra…

Vừa lộ ra một khe cửa, đã thấy một con thỏ nhung dùng sức chui vào.

Hai người trong phòng đều ngạc nhiên.

Thẩm Mặc mở rộng cửa, con thỏ lóc cóc chạy vào, xông vào trong lòng Bạch Ấu Vi.

Thẩm Mặc và Bạch Ấu Vi nhìn nhau, bầu không khí căng thẳng trong nháy mắt xua tan, chỉ còn mỉm cười.

Cửa phòng một lần nữa đóng cửa, Thẩm Mặc ngồi xuống, hỏi: “Nó còn lại bao nhiêu điện?”

Bạch Ấu Vi ôm thỏ, chậm rãi sờ sờ lỗ tai thỏ, khẽ trả lời: “Còn hơn một nửa.”

“Em để nó về nạp điện đi!”

“Vâng.”

Mở ra nhà thú bông, thỏ đi vào sạc điện, trong phòng thiết bị còn lại hai người bọn họ.

Thẩm Mặc ôm cô vào lòng mình, ngồi dựa vào tường nghỉ ngơi.

Trên người anh đầy mồ hôi, áo mặc ướt đẫm, nhưng Bạch Ấu Vi không chê. Đầu cô dựa vào lồng ngực của anh, nghe tiếng tim đập hùng hồn khỏe mạnh, chỉ cảm thấy kiên định an tâm. Cô từ từ nhắm hai mắt lại.

Trận đọ sức với Mary này, thực sự quá mệt mỏi…

Thời gian trôi qua từng giây từng phút.

Hai người không ai hé răng.

Thỉnh thoảng nghe tiếng bước chân xa lạ dồn dập truyền đến, bọn họ càng nín thở cố không tạo ra tiếng.

Ở bên ngoài Mary không ngừng mắng, phá hỏng cảnh quan hai bên đường để trút giận, nhưng không tìm được một người.

Thân hình con mèo vốn dĩ khổng lồ quá phận, rất nhiều khu vực thu hẹp không đi được, nếu không có các con thú bông vô thanh vô tức cung cấp manh mối cho cô bé, Mary chỉ có thể giống như con ruồi không đầu bay loạn trong khu vườn!

Cô bảo mèo đá bay thùng rác ven đường, đạp gãy thân cây trong nhà gỗ, phá hỏng chuỗi lá cờ đủ màu bay phấp phới, làm vỡ bóng trong khu nhà bóng.

Cuối cùng, buổi tối gần kết thúc.

Mary và mèo lưu luyến không rời trở lại bên trên vòng quay ngựa gỗ.

Vận tốc quay của đu quay ngựa gỗ càng ngày càng chậm, tiếng nhạc cũng càng ngày càng yếu…

Cuối cùng dừng lại.

Con mèo bằng vải “Meo ô” một tiếng, cuộn người thành một vòng tròn, nằm ngủ trên mái; Mary vỗ vỗ chiếc váy bồng bềnh của mình, tìm một vị trí thoải mái ở trên người con mèo, cũng nằm xuống ngủ.

Cùng lúc đó, gác chuông vang lên tiếng “Keng”!

Trời, sáng.