Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú Bông

Chương 435: Muốn giở trò mờ ám



Cô cưỡi con mèo to lớn bằng vải, rơi xuống đất ầm ầm, gai tam giác như lưỡi hái tử thần, chém vỡ hoặc mở ra!

Nghiêm Thanh Văn chạy vào đường đi dự tính, hét to: “Bên trái!!!”

Bên trái Lữ Ngang sử dụng sức của chân, đẩy ngã cả chậu than và cái giá đỡ của nó!

Mary và mèo lập tức tách ra.

Nghiêm Thanh Văn lại kêu: “Bên phải!”

Chậu than bên kia cũng đổ xuống!

Mary cưỡi mèo vội vàng né tránh, lại va vào đống lửa trại, củi gỗ chồng chất sụp đổ đúng như dự tính! Dầu sáp nóng trơn trượt trên mặt đất dính đầy vào lòng bàn chân con mèo! Những ngọn lửa đó nhanh chóng lan ra cả người, giống như phong hỏa luân (1), càng lăn càng vượng!

(1) Bánh xe gió và lửa là vũ khí cận chiến, được sử dụng như một cặp, gắn liền với võ thuật Trung Quốc. Đây là vũ khí gắn liền với nhân vật Na Tra, nhân vật thần thoại rất quen thuộc với chúng ta.

Nhưng mà khác với mọi người dự tính —

Cả người con mèo sắp bị cháy hết, Mary lại không chịu nhảy xuống khỏi người nó!

Dựa theo kế hoạch đã định, sau khi Mary và mèo tách ra bọn họ sẽ tiến hành áp sát! Nhưng bây giờ, e ngại hỏa hoạn, không có cách nào đến gần nữa!

Đôi giày da đỏ của Mary bị ngọn lửa đốt trọi, bít tất đốt thành mảnh vụn rơi xuống rào rào, chân váy bồng bềnh xinh đẹp cũng bị lửa đốt!

Còn có con búp bê vải cô bé yêu quý nhất, một cái bím tóc đã bị ngọn lửa cắn nuốt!

“A a a a a!!!” cô bé dùng sức mạnh ném đi con búp bê! Cả người điên cuồng, không phải vì đau đớn mà bởi vì phẫn nộ!

“Ta muốn giết các người! Ta muốn giết sạch các người!!!”

Nghiêm Thanh Văn vốn dĩ đã rút lui đến khu vực an toàn, thấy tình hình không ôn, lập tức cao giọng nhắc nhở Thẩm Mặc và Lữ Ngang: “Nó muốn mở rộng ngọn lửa! Đi mau!!!”

Mary đuổi theo hướng giọng nói của Nghiêm Thanh Văn, trong ngọn lửa khuôn mặt nhỏ nhắn của nó bị cháy sạch đen thui vặn vẹo, từng mảng cao su màu đen bị hòa tan, khiến lúc này nó cực kì dữ tợn!

Cô cưỡi con mèo bằng vải cả người bốc lửa lao ra khỏi vòng vây lửa!

Đến mức lửa cháy mạnh cuồn cuộn! Ngọn lửa tàn sát bừa bãi!

Cách đó không xa Bạch Ấu Vi vội la lên: “Lửa quá lớn, tôi không có cách nào dùng thỏ!”

Một khi con thỏ nhung dính vào đống dầu sáp đang cháy này sẽ bị đốt thành tro bụi!

Thẩm Mặc đẩy xe lăn lùi ra bên ngoài, dừng lại ở giao lộ, căn dặn cô: “Em đi trước đi, anh đi giúp Nghiêm Thanh Văn!”

“Anh!” Thẩm Phi từ đằng xa chạy tới.

Thẩm Mặc chau mày: “Sao em lại tới đây? Không phải bảo mọi người đi tìm chỗ trốn sao?”

“Em tới giúp anh!” vẻ mặt Thẩm Phi lo lắng, “Hơn nữa em nhìn thấy ngọn lửa ở phía bọn anh bốc cao, làm sao em ngồi yên!”

Thẩm Mặc hiện tại không có thời gian trách mắng anh, rất nhanh đưa tay vịn xe lăn cho Thẩm Phi, lạnh giọng quát khẽ: “Em và Vi Vi rời khỏi nơi này trước! Anh sẽ cùng Nghiêm Thanh Văn rút lui từ một con đường khác, sau khi kết thúc tập hợp ở gác chuông!”

Nói xong, anh giơ lên vũ khí chạy về hướng Nghiêm Thanh Văn, khoảng cách với Mary và mèo càng ngày càng gần.

Bạch Ấu Vi cắn môi, tay nắm con thỏ thật chặt, mắt nhìn chằm chằm bóng lưng người đàn ông đi xa.

“Chúng ta đi nhanh đi!” Thẩm Phi đẩy xe lăn chạy vào một con đường khác.

“Chờ một chút!” Bạch Ấu Vi quay đầu, thấy bóng lưng Thẩm Mặc từng bước bị khói đặc che kín, cuối cùng không nhịn được, ném con thỏ ra bên ngoài!

“Đi giúp anh!” cô quát to.

Thỏ rất quan trọng nhưng mà Thẩm Mặc quan trọng hơn!

Bởi vì hành động này của cô, Thẩm Phi có vài phần thay đổi cái nhìn về cô, có điều hiện giờ không phải thời điểm để ý mấy chuyện vặt vãnh, anh đẩy xe lăn chạy cực nhanh, liếc mắt thấy Giang Hạo không biết xông ra từ nơi nào, đang chạy về hướng mình!

“Làm sao anh cũng tới đây?!” Thẩm Phi một bên chạy nhanh, một bên cao giọng hỏi, “Phía con đường rút lui của anh xảy ra vấn đề sao?!”

Giang Hạo không trả lời, chỉ nở nụ cười với anh, một nụ cười quỷ dị.

Tốc độ của hắn ta rất nhanh, chạy song song với bọn họ, ở giữa chỉ cách một cái vườn hoa.

Bạch Ấu Vi ngồi trên xe lăn bị tròng trành, tức giận mắng Thẩm Phi: “Cậu là óc heo sao? Phương hướng không đúng, rõ ràng cho thấy hắn một mực theo dõi chúng ta! Muốn giở trò mờ ám!”

“Cái gì?!” Thẩm Phi ngạc nhiên, anh không thể tin được, nhìn về phía Giang Hạo.