Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú Bông

Chương 60: Buổi sáng tốt lành



Cả đêm Thẩm Mặc không ngủ ngon.

Vừa nhắm mắt lại, anh sẽ nhớ tới dáng vẻ tối tăm và yếu ớt của Bạch Ấu Vi. Cô ngồi ở bóng ma, lặng im không tiếng động, gần như hòa làm một thể với đêm tối hoặc là bản thân trở thành đêm tối, lộ ra phần tà ác song không làm người ta hận nổi.

Luôn là như thế ——

Bỏ mặc không để ý tới thì anh cảm thấy cô đáng thương;

Có lòng giúp cô thì anh lại bị cô chọc giận đến mức nổi trận lôi đình.

Thẩm Mặc từng chấp hành rất nhiều nhiệm vụ, phức tạp, nguy hiểm, gấp gáp, song không có lần nào làm anh đau đầu giống như bây giờ.

Phiền thật sự.

……

Năm giờ sáng, ngày mới bắt đầu, Thẩm Mặc tỉnh từ sớm.

Anh đứng dậy đến phòng Bạch Ấu Vi.

Tối hôm qua anh đi dứt khoát, chủ yếu là anh không muốn mặc kệ cô tiếp tục nổi điên, nhưng thật sự để cô một mình ở lại trong phòng thì anh không thể an tâm. Anh luôn nghĩ với tính cách của cô, chưa biết chừng cô sẽ nghĩ ra cái gì đó mới để giày vò anh, hoặc là lăn lộn chính bản thân cô.

Cầm tay nắm cửa nhẹ nhàng vặn, cửa không khóa.

Thẩm Mặc đẩy cửa ra, ánh sáng tràn vào, Bạch Ấu Vi nhắm mắt lại an tĩnh nằm ở trên giường.

Trong lòng Thẩm Mặc nhẹ nhàng thở ra.

Anh đi qua, cúi đầu xem cô. Dáng vẻ khi cô ngủ ngoan ngoãn hiếm thấy, hàng mi như lông vũ hơi cong, cánh môi phấn nộn, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo nét bụ bẫm của trẻ con, đáng yêu không rành thế sự, hơn nữa màu da cô tái nhợt hơn người thường, lại càng tô thêm cảm giác thiếu nữ ốm yếu, nũng nịu.

Không thể không nói, vẻ ngoài của cô thật sự quá có tính lừa gạt, đến nỗi tại giây phút này anh nhìn cô, nhất thời anh quên mất tối hôm qua cô là hung hăng hăm dọa như thế nào, bướng bỉnh đáng ghét cỡ nào.

Cô ngủ rất sâu, giống như trẻ con hài tử, trong lồng ngực ôm một con thỏ nhung, lông tơ bị giày vò đến mức lộn xộn.

Thẩm Mặc phỏng đoán tối hôm qua sau khi anh đi, có lẽ cô trút giận lên con thỏ này, nghĩ đến đây, khóe miệng lại không nhịn được mỉm cười, cảm thấy có chút đáng yêu.

Một ít suy nghĩ kỳ kỳ quái quái, rối bời xẹt qua trong lòng ……

Ma xui quỷ khiến, anh nhẹ nhàng vén lên tóc cô, muốn xem thử vết bóp cổ trên cổ cô đã tan chưa.

Sợi tóc quét qua gương mặt, lông mi cô gái nhẹ nhàng rung động.

Một giây sau, cô mở to mắt, lẳng lặng nhìn anh.

Ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng, mang theo sự mờ mịt chưa tỉnh ngủ.

Thẩm Mặc thu hồi tay, nhất thời không biết nên nói gì với cô, dừng một chút, hỏi: “Em muốn đi WC không?”

Anh xuất phát từ quan tâm mới hỏi điều này, Bạch Ấu Vi lại mỉa mai cười thành tiếng, cô cầm di động của bản thân liếc nhìn, nói: “Năm giờ sáng anh chạy tới đánh thức tôi chính là vì giục tôi đi WC?”

Thẩm Mặc: “……”

“Thần kinh.” Mắt Bạch Ấu Vi trợn trắng, nằm xuống ngủ tiếp, toàn thân lộ ra rời giường khí.

Thẩm Mặc yên lặng trong chốc lát, nói: “Năm rưỡi tôi lại đến.”

Bạch Ấu Vi nắm con thỏ nhung trong tay, hung hăng ném vào mặt anh!

—— ném thì không ném đến, rốt cuộc là sức mạnh kém nhau quá xa, cả đời này cũng không ném trúng được.

Thẩm Mặc cầm con thỏ, rời khỏi phòng ký túc xá, đứng ở cửa, anh không tiếng động cười, tâm tình không hiểu sao sáng sủa hẳn lên.

“Thần kinh ư?” Thẩm Mặc sờ sờ cái mũi của mình, lẩm bẩm tự hỏi.

Ánh nắng ban mai phủ lên gương mặt tuấn tú của người đàn ông một tầng ánh sáng, từ từ ấm lên, khiến cả người lười biếng. Nếu xem nhẹ tình cảnh chán nản vào giờ phút này, đây sẽ là một buổi sáng sớm làm cho người ta cảm thấy thư giãn.

Đi hết dưới mái hiên của hành lang uốn khúc có một cái ao, Thẩm Mặc vặn vòi nước, nước mát lạnh chảy ào ào, anh đơn giản dùng nước lạnh để rửa mặt.

Sau lưng bỗng nhiên truyền đến một tiếng hét.

Ngay sau đó, Đàm Tiếu gào lên như bị bệnh tâm thần ——

“Đệch, thằng chó!!!”

Thẩm Mặc giơ tay lau nước trên mặt, nghi ngờ quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy Đàm Tiếu hùng hổ lao ra khỏi phòng, lại xông vào phòng của Hầu Tử, tiếng mắng lại truyền đến lần nữa:

“Nó chạy! Đồ rùa rụt đầu!!! Nó trộm bùn của bọn tôi rồi chạy!!!”