Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú Bông

Chương 69: Cô trò



Thẩm Mặc hơi nhướng mày.

—— có chút ý tứ. Anh chưa lên lầu xin lỗi, ngược lại đối phương xuống lầu nhận lỗi trước.

Cô giáo nhìn qua mi thanh mục tú (1), khóe mắt có nếp nhăn nhỏ, mắt hơi hơi cong, mang theo nụ cười lễ phép.

(1) Mi thanh mục tú là chỉ lông mày thanh mảnh, rõ nét, còn ám chỉ mắt sáng và đẹp.

Cô thấy Thẩm Mặc và thầy Thừa chưa cầm bình, bèn nhẹ nhàng để bình gốm ở một bên, thiện ý nói: “Gạo và đồ ăn đều được rửa sạch sẽ, nếu cảm thấy hợp khẩu vị, lát nữa tôi lại đưa thêm xuống. Đông học sinh, cho nên tôi nấu nhiều……”

Cô ôn hòa giải thích, vừa làm người ta cảm thấy thân thiết, cũng ám chỉ nồi cháo này rất “sạch sẽ”, không có động tay chân, có thể nói rất tỉ mỉ.

Thẩm Mặc cảm thấy đối phương là người rất cẩn thận.

Có điều cô cẩn thận cũng đúng, rốt cuộc dẫn dắt một đám học sinh trung học không lớn không nhỏ, hiện tại ngoài ý muốn gặp người xa lạ, đương nhiên là cố hết sức không trở mặt với đối phương.

“Cảm ơn.” Thẩm Mặc cầm bình, nói ít ỏi mấy câu làm nhạt đi mâu thuẫn, “Chúng tôi vừa đến Dương Châu, chỉ mong tìm nơi đặt chân tạm thời, sẽ không dừng lại quá lâu.”

Thầy Thừa ở bên cạnh cũng giải thích: “Chúng tôi tới Dương Châu tìm người, không ngờ trong thành phố nổi lên sương mù, nhà tôi ở ngay đường Giang Dương, mọi người yên tâm, chúng tôi thật sự không phải người xấu.”

Ánh mắt cô giáo đảo qua trên mặt Thẩm Mặc và thầy Thừa, lại nhìn Đàm Tiếu cách đó không xa đang thở hồng hộc dọn hành lý, không hỏi nhiều.

Cô uyển chuyển cười nói: “Chúng tôi cũng chỉ tạm thời nghỉ chân ở chỗ này. Mọi người bận việc đi, tôi còn có học sinh cần chăm sóc, tôi đi trước.”

Khi cô giáo lên lầu, trên lầu có mấy học sinh đang ló đầu ra nhìn, hình như rất sợ cô giáo mình gặp khó xử ở dưới lầu.

Trông thấy cô giáo trở về bình yên vô sự, tất cả đồng thời thở phào.

Dưới lầu Thừa Úy Tài trông thấy cảnh này, liên tục thở dài, buồn rầu nói với Thẩm Mặc: “Tiểu Thẩm, hiện tại thời buổi quá rối loạn, tất cả mọi người đều là đồng bào, về sau gặp mặt, có thể giúp vẫn nên giúp đỡ lẫn nhau.”

Thẩm Mặc gật đầu: “Nên như vậy.”

Không phải có lệ. Anh thật lòng cảm thấy trong loạn lạc mà có một đám người đấu tranh nội bộ, thật sự rất ngu xuẩn.

Thầy Thừa lại hít sâu mấy lần, có thể là thấy cảnh thương tình, nhớ tới những học sinh mình từng dạy hiện tại không biết sinh tử như thế, ông có chút thương cảm.

“Bác vào trong nghỉ ngơi đi.” Thẩm Mặc chỉ chỉ tầng một ký túc xá.

Thầy Thừa xua xua tay. Lòng bất an, người cũng không nghỉ được, ông qua giúp Đàm Tiếu bê đồ.

Đàm Tiếu bê hết đồ đạc xuống dưới nhưng để rối loạn khắp nơi. Ông già cả nên thận trọng hơn anh, phân loại mọi thứ, ít nhất đồ ăn không thể đặt cùng một chỗ với đám giày thối.

Thẩm Mặc nhìn một lúc, không nhúng tay, xách bình lên đi vào phòng Bạch Ấu Vi.

Cháo rau củ được hầm nhừ thơm nức, nóng hôi hổi, Thẩm Mặc vừa vào nhà, Bạch Ấu Vi đã ngửi thấy mùi. Đôi mắt đen lay láy trong suốt tức khắc sáng lên, nói: “Tôi đói bụng.”

Thẩm Mặc: “……”

Anh “đút” cho cô hai ngày, lần đầu nghe thấy cô chủ động kêu đói.

Xem ra mì ăn liền và bánh quy đúng là khiến cô chịu khổ.

“Giáo viên trên lầu đưa tới.” Thẩm Mặc xách bình gốm đặt trên bàn, đang nghĩ nên đi tìm thìa ở đâu thì phát hiện trên quai xách bình có cài một cái thìa nhỏ bằng gỗ.

Cô giáo kia đúng là cẩn thận. Một cái bình gốm nho nhỏ, có phần giống ấm thuốc hay sắc thuốc bắc, cháo bên trong ước chừng đủ hai người ăn.

Bạch Ấu Vi lấy khăn ướt trong túi bọc, rút ra một tờ lau qua cái thìa rồi ôm bình ăn cháo.

Cô ăn từng thìa từng thìa một, không nói câu nào, ăn rất chăm chú.

“Không sợ hạ độc à?” Thẩm Mặc cười hỏi.

“A, cô ta dám sao?” Khóe miệng Bạch Ấu Vi cong lên, giống như chú mèo đã chiếm tiện nghi còn khoe mẽ, “Một người phụ nữ, dẫn dắt một đám nhóc sinh hoạt ở chỗ này, chưa biết chừng phải lo lắng, đề phòng hằng ngày, xảy ra chuyện thì trốn còn không kịp, sao có thể chủ động đi gây chuyện được?”

Thẩm Mặc cười.

Lời Bạch Ấu Vi nói giống với điều anh nghĩ.

“Ừm…… Cháo này hầm không tệ lắm.” Má Bạch Ấu Vi phồng phồng, hỏi, “Aizz, có phải cô ta có học sinh bị bệnh không?”

Thẩm Mặc ngẩn ra, “Vì sao nói như vậy?”