Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú Bông

Chương 77: Có muốn đi vào sương mù không?



Khi Đồ Đan quay về trên lầu, bọn học sinh đang vây quanh giường Trương Thiên Dương.

Nam sinh không nhịn được động tay động chân, sờ tới sờ lui ở vị trí vết thương vốn có của Trương Thiên Dương, cảm thấy không thể tưởng tượng, vết thương nghiêm trọng như vậy, nói khép lại là khép lại, không để lại vết sẹo nào.

Da mặt nhóm nữ sinh mỏng, không dám ra tay, cũng không nén nổi sự tò mò nhìn ngực anh chàng.

Trương Thiên Dương vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, nhắc đi nhắc lại với các bạn: “Thật sự không đau, mình cũng không hiểu nguyên lý gì, khi bùn đè lên cũng không có cảm giác đặc biệt gì ……”

Cậu đang nói, liếc mắt thấy Đồ Đan từ bên ngoài trở về, vội hô: “Cô Đồ!”.

||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||

Mọi người đều chú ý tới Đồ Đan, sôi nổi tiến lên vây xung quanh ——

“Cô Đồ, cô đã về.”

“Cô nói chuyện với bọn họ thật dài……”

“…… Cô Đồ, cô hỏi ra bùn đến từ trò chơi nào chưa? Nếu có thể mang theo loại bùn này tiến vào sương mù, phần thắng của chúng ta sẽ biến thành nhiều hơn đúng không?”

Mười mấy học sinh, cậu một lời tôi một câu, căn phòng ký túc không lớn lập tức trở nên ríu rít.

Đồ Đan bảo mọi người yên tĩnh.

“Cô đã hỏi được, cũng biết rõ ràng phương pháp thông quan, nhưng mà hệ số nguy hiểm vẫn rất lớn, nếu các em muốn đi thì vẫn dùng quy tắc cũ, lấy tự nguyện là chủ chia làm hai đội, đội thứ nhất đi vào bình an thì đội thứ hai lại vào.”

Đội thứ nhất mang nguy hiểm rất lớn, nhưng có thể trước một bước bắt được đạo cụ. Đội thứ hai thoạt nhìn an toàn hơn, nhưng đồng đội thông thường đều là người tương đối nhát gan, dễ dàng làm hỏng việc.

Hai bên có lợi và hại, bọn học sinh lén lún bàn bạc.

Người bị thương Trương Thiên Dương đỡ giường chậm rãi đi tới, hỏi: “Cô giáo, danh sách thành viên đi vào sương mù đã xác định chưa ạ?”

Đồ Đan ngẩn người, “Tạm thời chưa, em có kiến nghị gì tốt không?”

Trương Thiên Dương muốn nói lại thôi, lấy hết can đảm nói với Đồ Đan: “Cô giáo, em muốn đi vào sương mù.”

Lời cậu vừa dứt, toàn bộ ký túc xá đột nhiên an tĩnh.

Nhóm học sinh đều nhìn Trương Thiên Dương.

Một nữ sinh nhỏ giọng nói: “Thiên Dương, vết thương của cậu vừa tốt……”

“Vết thương của mình đã ổn.” Trương Thiên Dương tùy ý cười, ánh mắt lướt qua một lượt gương mặt của các bạn học, “Tuy rằng nói như vậy có phần da mặt dày, nhưng mà…… mình là người có thành tích học tốt nhất trong lớp, bao gồm thành tích thể dục, hơn nữa mình có kinh nghiệm hai lần chơi trò chơi, cho nên, mình hẳn là người lựa chọn thích hợp nhất.”

Cậu một lần nữa nhìn về phía Đồ Đan, giọng khẩn thiết: “Cô giáo, cô để em đi đi. Em thật sự rất muốn biết, trò chơi thú bông rốt cuộc là cái gì, người nhà của chúng ta bị màn sương trắng nuốt hết đã xảy ra chuyện gì. Nếu em không được thì các học sinh khác e rằng càng không được.”

Đồ Đan nhìn học sinh trước mắt, trong lòng nặng trĩu thêm vài phần bất đắc dĩ.

Nếu có thể nói, cô không muốn trông thấy bất cứ một học trò nào đi mạo hiểm, song thế giới thay đổi, cô không bảo vệ được các em, ở thời điểm nào đó, thậm chí yêu cầu các em ấy bảo vệ cô.

Đồ Đan nặng nề thở dài, không trực tiếp đồng ý với cậu, uyển chuyển trả lời: “…… Chuyện này không phải nhỏ, cô cần suy nghĩ.”

Trương Thiên Dương còn muốn nói, Đồ Đan vỗ vỗ bờ vai của cậu, xoay người rời khỏi ký túc xá.

……

Ban đêm, Đồ Đan nằm trên giường, trằn trọc khó đi vào giấc ngủ.

Mới đầu suy nghĩ của cô còn đảo quanh trên người mỗi học sinh, sau đó không hiểu tại sao lại thổi xuống dưới lầu, nhớ tới mấy người tầng dưới.

Nếu…… người đi vào sương mù là bọn họ, họ có khó xử giống cô không?

“Cô Đồ.”

Đồ Đan hơi hơi hoàn hồn, nghiêng đầu nhìn lại, cô bé trên giường cách vách mở to đôi mắt đen nhánh nhìn cô.

Ký túc xá là sáu người một phòng, Đồ Đan và mấy nữ học sinh ở cùng một phòng, nữ sinh ở giường bên cạnh cô tên là Trần Huệ, là lớp phó học tập của lớp.

Trương Thiên Dương không phải lần nào cũng đứng đầu, ngẫu nhiên sẽ có vài lần ngựa mất móng, bị cô bé Trần Huệ này chiếm mất vị trí.

“Sao em chưa ngủ?” Đồ Đan hỏi cô. Cô cố gắng nói thật nhỏ, tránh đánh thức hai cô bé khác.

Trần Huệ nhẹ giọng hỏi: “Cô Đồ, có phải cô còn đang suy nghĩ vấn đề người được chọn đi vào sương mù không?”