Hôm Nay Giáo Viên Tiếng Anh Cũng Thấy Rất Phiền

Chương 3



15.

"Ọe!...Khụ khụ khụ khụ khụ!"

Biện pháp Heimlich vừa nhanh chóng lại hiệu quả.

Sau vài lần thực hiện, Ứng Vũ đã thành công nhổ ra miếng thịt mắc kẹt trong cổ họng, đồng thời thoát khỏi nguy cơ bị ngạt thở. Dù trước đó có một vài hiềm khích với Vụ Lễ thì Ứng Vũ cũng không thể lấy oán trả ơn được. Anh quay đầu định nói lời cảm ơn với hắn, nhưng mới vừa phát ra tiếng đầu tiên, cổ họng bất chợt đau nhói, khoang mũi như muốn nổ tung.

Sau khi sơ cứu, những ai không may mắn có thể bị sặc nước miếng.

Vụ Lễ không biết vận may của Ứng Vũ như thế nào, nhưng theo góc nhìn của hắn, Ứng Vũ đã quay đầu lại và phun nước miếng về phía mặt hắn.

Vụ Lễ:...

16.

Trong tình huống xấu hổ đó, tiếng cảm ơn của Ứng Vũ không thể nào thốt ra được, ngược lại biến thành lời xin lỗi.

Vừa quẫn bách vừa bực bội, cũng không đoái hoài gì đến đống xiên nướng còn dang dở, Ứng Vũ ký vội vào biên bản trực ban rồi tông cửa xông ra ngoài, bỏ lại Vụ Lễ trơ trọi một mình thu dọn bãi chiến trường trong văn phòng.

Ngày hôm sau gặp lại Vụ Lễ ở văn phòng, Ứng Vũ hiển nhiên cảm thấy tâm trạng của hắn không tốt lắm.

Thân Ngộ cũng cảm giác được bầu không khí bỗng dưng trở nên kỳ quái, vươn tay chặn ngang tầm mắt của Ứng Vũ: "Sao anh lại nhìn Vụ Lễ như vậy?"

"N-Nhìn như thế nào cơ?"

"Giống dáng vẻ của thiếu nữ đang tơ tưởng đến mùa xuân." Thân Ngộ chế nhạo sự khác thường của Ứng Vũ, "Còn nói lắp nữa kìa."

"Tối hôm qua trực ban đã xảy ra vài chuyện ngu xuẩn." Ứng Vũ kể lại cho Thân Ngộ nghe những gì đã xảy ra.

Thân Ngộ suy tư, "Em biết tại sao anh ấy lại khó chịu rồi."

"Tại sao vậy?" Ứng Vũ khiêm tốn thỉnh giáo.

"Anh chưa trả lại tiền bữa tối cho anh ấy!"

Ứng Vũ sửng sốt: "Thì ra anh ta là một người keo kiệt như vậy!"

17.

Dưới sự phân tích sai lầm của Thân Ngộ, Ứng Vũ cảm thấy mình có thể lấy lí do trả tiền để làm cái cớ bắt đầu câu chuyện với Vụ Lễ, rồi nhân tiện nói lời cảm ơn.

"Không cần trả lại." Vụ Lễ chán nản xua tay, không thèm để ý đến tiền anh đưa.

Ứng Vũ lại cho là hắn đang khách sáo, nhất quyết xin bằng được tài khoản Alipay của Vụ Lễ.

Lần đầu tiên thấy có người chạy theo vì muốn thêm bạn Alipay với mình, Vụ Lễ đứng hình, cảm thấy Ứng Vũ rất là ba trấm. "Cậu kết bạn Alipay với tôi để làm gì?"

"Chuyển tiền chứ gì nữa." Ứng Vũ giờ mới nhận ra vẻ mặt hoang mang của Vụ Lễ, bỗng tỉnh ngộ, "Anh không có tài khoản Alipay sao? Thế thì quét Wechat cũng được."

Vụ Lễ đầu đầy dấu chấm hỏi, "Chẳng phải tôi vừa mới nói với cậu là không cần trả à?"

"Không được không được, tôi phải trả lại chứ." Ứng Vũ nhìn Vụ Lễ thờ ơ không chút xao động, quyết định đổi thứ tự, cảm ơn trước rồi đưa tiền sau. "Tối hôm qua vì có một chút ngượng ngùng nên tôi đã bỏ đi trước...Thật ra tôi muốn nói lời cảm ơn với anh, nếu như không có anh chắc lúc đó tôi đã bị nghẹn chết rồi..."

Vụ Lễ ngơ ngẩn: "Ồ"

"Dù sao cũng cảm ơn anh." Ứng Vũ trịnh trọng nói, ánh mắt tràn ngập chân thành không hề có một chút giả dối nào.

Từ "Cảm ơn" này rất quen thuộc đối với Vụ Lễ. Khi ở nhà ăn thì "Cô ơi, lấy cho cháu ớt xanh xào, cháu cảm ơn.", muốn xuống xe buýt lại "Phiền anh nhường đường một chút, cảm ơn.", hắn nói và nghe đã không biết bao nhiêu lần. Bây giờ "Cảm ơn" là hai từ thường được thêm vào sau mỗi câu nói như một thói quen.

Nhưng lời cảm ơn thành tâm như thế này, là lần đầu tiên hắn nhận được.

Không biết phải phản ứng như thế nào.

Khi Vụ Lễ đang hoàn toàn chìm đắm trong ấn tượng mới với Ứng Vũ, anh nhanh chóng thay đổi chủ đề, "Mau lấy mã QR của anh ra cho tôi quét đi."

"..."

Mặc dù không nói lên lời, Vụ Lễ vẫn chấp nhận yêu cầu kết bạn của Ứng Vũ, nhưng khéo léo từ chối lại hành vi thô lỗ một hai phải trả tiền trực tiếp của anh, "Lần sau cậu mời tôi một bữa là được rồi mà."

Nghe vậy, Ứng Vũ thoát khỏi giao diện chuyển khoản, nhưng vẫn nôn nóng muốn trả hết nợ: "Vậy giờ mình đi ăn luôn đi."

"...Tôi vừa mới ăn trưa xong."

"Thế tối nay?" Ứng Vũ lùi thời gian lại.

"Tôi phải chuẩn bị bài giảng."

"Trưa mai?"

"Sáng mai tôi không có tiết, ăn trưa xong mới tới trường."

"Tối mai?"

"Tổ vật lí có cuộc họp."

"..."

18.

"Cậu nói xem có phải anh ta cố ý hay không?" Ứng Vũ tức giận, bất bình nói "So với hẹn con gái còn khó hơn."

"Em nghĩ...Tốt nhất là anh nên đợi anh ấy hẹn trước đi." Thân Ngộ không đành lòng nhìn vẻ mặt phiền não của Ứng Vũ, cũng thật sự chẳng muốn phải phê phán năng lực giao tiếp có hạn của anh. "Từ nhỏ đến giờ anh chưa từng có bạn bè à?"

"Tôi có rất nhiều bạn nhá." Ứng Vũ mở album điện thoại, "Cho cậu xem ảnh nhóm của chúng tôi này."

Thân Ngộ hiếu kì ngó đầu nhìn, chỉ thấy một tủ đựng sách to đùng, mở miệng nhắc nhở: "Anh bấm lộn ảnh rồi kìa."

"Không." Ứng Vũ bắt đầu giới thiệu, "Đây là cuốn truyện cổ tích đã cùng tôi đi học mẫu giáo. Kia là bốn quyển truyện tranh nổi tiếng..."

Anh em tôi hơi bị đông đấy.

19.

"Thưa thầy, tại sao đề bài lại là viết về 'Bạn của tôi'?"

Theo thông lệ của lớp tiếng anh, thường thì các thầy cô sẽ đặt ra vài câu hỏi nhỏ về một số vấn đề kỳ lạ, không liên quan đến những nội dung từng được đề cập trong sách giáo khoa của học sinh.

Ứng Vũ đã quen thuộc với việc này, trả lời không chớp mắt: "Bởi vì người ra đề đã đặt ra câu hỏi như vậy."

"Có phải người ra đề muốn kiểm tra vốn từ vựng và ngữ pháp của bọn em không?"

"Đúng thế."

Hoa Đồng lắc lắc tờ giấy nháp, trên đó đã viết kín những chữ tiếng anh: "Vậy em có thể viết rằng bạn của em tính tình chanh chua, gương mặt xấu xí, lại chẳng bao giờ quan tâm đến cảm nhận của người khác, là một người khiến cho ai cũng chán ghét không?"

"Không thể." Ứng Vũ bình tĩnh đáp.

"Tại sao lại không thể chứ!" Hoa Đồng không phục, "Chẳng lẽ bây giờ đến viết văn cũng có tiêu chuẩn ư? Ai quy định rằng một khi đã viết về bạn thì sẽ phải tả như kiểu bạn của tôi rất đáng yêu, học hành giỏi giang, thích giúp đỡ mọi người xung quanh?"

Ứng Vũ nhìn cô nhóc nói năng hùng hồn, anh nâng giọng đáp lại.

"Bởi vì đó không phải là bạn."

Hoa Đồng ngẩn ra.

Ứng Vũ tiếp tục nói, "Hình ảnh của cô bé ấy ở trong mắt em kém cỏi như vậy, làm sao có khả năng em và cô ấy sẽ trở thành bạn bè được? Nói cách khác, em chắc hẳn không coi cô ấy là bạn." Anh nhìn xuống những học sinh đang im lặng bên dưới bục giảng, "Các em viết văn có thể tuỳ ý sáng tạo, thầy không phiền nếu cả bài em chỉ miêu tả mỗi vẻ ngoài của bạn em, hoặc em kể lại một câu chuyện nhỏ bất kì giữa em và bạn ấy cũng được, thầy sẽ chẳng bao giờ đi tìm hiểu xem các em viết có đúng sự thật hay không. Nhưng làm ơn hãy viết nó một cách logic."

"Vậy bọn em không thể viết về những khuyết điểm của bạn mình ư?" Lập tức có học sinh lên tiếng chất vấn.

"Em có thể viết, nhưng phải thật khách quan." Ứng Vũ vốn định giảng thêm về cách viết văn, nhưng chợt nhớ tới mình ghi thù với Vụ Lễ chính là từ chuyện này mà ra, anh phàn nàn với hắn về việc hắn đã đi quá giới hạn chuyên môn của bản thân ra sao. "Bình thường khi làm văn các em phải viết logic như thế nào thì làm văn bằng tiếng anh cũng giống vậy mà thôi, chỉ có điều là chúng ta đang sử dụng một ngôn ngữ khác. Lần tới có tiết ngữ văn, các em hãy hỏi lại giáo viên bộ môn của mình thật kỹ vào."

Giáo viên ngữ văn đang giảng bài ở lớp 8-1: "Hắt xì!"

20.

Vì nóng lòng muốn trả lại ân tình cùng với tiền ăn, Ứng Vũ nhắn một lúc mấy tin cho Vụ Lễ.

"Anh ăn cơm chưa?"

"Có đang rảnh không?"

"Tôi mời anh đi ăn nhé!"

Đúng chuẩn phong cách của xì trây boi, luôn khiến cho đối phương ngạt thở. . Xin hã𝔂 đọc 𝒕𝒓𝓊𝔂ện 𝒕ại ﹙ 𝑻R𝓊𝙈 𝑻RUY𝖤𝑁.vn ﹚

Thân Ngộ vỗ vỗ vai anh, sốt sắng nói, "Anh đang muốn kết bạn, không phải là muốn anh ấy block anh, đừng để anh ấy cảm thấy bị cưỡng ép như thế."

Ứng Vũ thông não.

Sau khi hết tiết, Vụ Lễ mở Wechat ra nhìn thấy liền ba lời nhắc nhở "Giáo viên tiếng anh đã thu hồi một tin nhắn."

Vụ Lễ: "???"

21.

Ứng Vũ nhận được thông báo từ chủ nhiệm khối, yêu cầu anh lên văn phòng gặp mặt nói chuyện.

"Cậu biết tôi gọi cậu đến đây vì chuyện gì rồi chứ?" Thầy chủ nhiệm khối ngồi trên ghế xoay, đặt khuỷu tay lên mặt bàn, bắt chéo hai bàn tay lại cùng với vẻ mặt nghiêm nghị, thoạt nhìn là biết đang cố tạo ra uy thế.

Chủ nhiệm khối rất thích dùng chiêu này để lừa gạt người khác khi nói chuyện.

Ứng Vũ lại miễn nhiễm với trò này, "Tôi không biết, thầy nói đi ạ."

Thấy anh không mắc câu, chủ nhiệm khối không nhanh không chậm mở miệng, hỏi thêm một câu khác: "Ứng Vũ, cậu thấy với tư cách của một giáo viên, điều quan trọng nhất là gì?"

Vấn đề này từ khi còn ở trường đại học anh đã được hỏi qua vô số lần, Ứng Vũ sớm đã có chuẩn bị tâm lý.

"Tổng hợp tố chất ạ." Ứng Vũ đưa ra một câu trả lời khó hiểu.

Vì anh biết dù mình có trả lời như thế nào cũng sẽ bị nói là chưa nhìn nhận mọi việc một cách chu toàn, làm một giáo viên thì không thể suy nghĩ phiến diện như vậy được. Thế nên anh đơn giản sử dụng từ "tổng hợp".

"Không." Thầy chủ nhiệm khối lắc đầu, mỉm cười.

Ứng Vũ làm bộ lắng nghe: "Vậy thầy cho rằng câu trả lời là gì ạ?"

Chủ nhiệm khối nhiệt huyết nắm chặt tay lại, ngữ khí kiên định: "Đó là sự ràng buộc! Sự gắn bó với các học sinh!"

...Xin lỗi đã làm phiền.

22.

Khi lời phàn nàn từ phía phụ huynh học sinh ngày một nhiều hơn, Ứng Vũ bắt đầu cảm thấy những gì chủ nhiệm khối nói cũng có lý.

Hoà hợp với học sinh là điều quan trọng nhất trong giai đoạn này, nếu không xử lý tốt, anh chắc chắn sẽ bị các vị phụ huynh xé ra thành nhiều mảnh.

"Có nên cười nhiều hơn để rút ngắn mối quan hệ không nhỉ?" Ứng Vũ khổ não nhìn vào màn hình điện thoại đen thùi lùi, kéo khóe miệng, dựa theo nụ cười tiêu chuẩn lộ ra tám chiếc răng.

Rất cứng nhắc.

Ứng Vũ am hiểu nhất là kiểu cười híp hai mắt lại, ngoài cười nhưng trong không cười, còn cái nụ cười tươi tắn thân thiện này rõ ràng đếch hợp với anh.

Ứng Vũ cầm điện thoại chăm chú luyện cười.

"Rầm!" Đại diện môn tiếng anh của lớp 8-2 đứng ở ngoài cửa nhìn thấy biểu cảm trên mặt anh, thân thể bỗng chốc cứng lại như đá, hai tay buông lỏng, chồng sách bài tập đang ôm trong ngực rơi vãi dưới chân.

Ứng Vũ ngẩng đầu lên nhìn thấy cậu, quyết định chọn em học sinh thường xuyên gặp này làm đối tượng thử nghiệm đầu tiên, bèn show ra thành quả luyện tập từ nãy đến giờ——— một nụ cười ấm áp như gió xuân.

Đại diện tiếng anh có cảm giác sau lưng mình đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt hết, vội vàng chạy từ văn phòng về lớp chim lợn với anh em, sau khi thảo luận hăng say, chúng đi đến kết luận cuối cùng.

Ứng Vũ chắc chắn đang muốn dùng tuyệt chiêu mới này để chỉnh bọn chúng!

Cả lớp 8-2 như gặp phải đại dịch.

Ứng Vũ không hề biết các học sinh đang nghĩ gì về mình, nhưng anh nhận ra tần suất chống đối của lớp 8-2 với anh đã giảm sút đi rất nhiều.

Anh bắt đầu thay đổi cách nhìn về thầy chủ nhiệm khối.

"Thì ra nụ cười thật sự có thể cảm hóa được học sinh!"