Hôm Nay Lại Lướt Qua Phim Trường Của Nam Chính

Chương 24: Học trong mơ



- Mưu tính -

An Dã Vân dưới sân khấu cũng hết hồn.

Hắn không biết đoạn video này từ đâu ra. Tiếp đó, hắn thấy chàng trai trong video mỉm cười nói vài câu vào điện thoại: "An Dã Lâm mới là thiếu gia thật thì sao chứ? Tôi sống ở đây mười tám năm, còn khuya mới nhường cuộc sống giàu sang của mình cho tên đó... nhầm con á? Xui thì tự đi mà chịu."

"Tôi sẽ mời cậu ta đến dự tiệc sinh nhật. Để cậu ta tự nhìn xem ai mới là người ngoài trong căn nhà này. Sinh nhật cậu ta là ba ngày sau à? Vậy tôi tiện thể chúc mừng sinh nhật cậu ta, tạo tiếng thơm cho tiệc sinh nhật của tôi. Lúc đọc diễn văn xong tôi sẽ chúc cậu ta ba ngày sau sinh nhật vui vẻ hahaha..."

Người phụ trách chiếu video luống cuống tay chân, nhưng cho dù có làm gì cũng không tắt video được. Khách mời bên dưới thấy tình cảnh này thì xôn xao.

Ngay lúc này, chàng trai trên màn hình chợt mỉm cười với khán giả. Hai mắt hắn lom lom nhìn đám người như đang tìm kiếm ai đó... khi lướt qua một nơi, hắn mừng rơn.

Cắn câu rồi.

Quả nhiên Dịch Vãn và An Dã Lâm đã đến. Dưới ánh đèn, gò má Dịch Vãn trắng nõn không lẫn thêm bất kỳ màu sắc nào khác.

Tất cả mọi người đều cảm thấy mình hoa mắt rồi... Khoảnh khắc đó, bọn họ cảm thấy có người chạy ra khỏi màn hình... rồi màn hình lập tức tối thui.

Lúc này Dịch Vãn mới chậm rãi chớp mắt.

"Xin lỗi, sự cố kỹ thuật, sự cố kỹ thuật thôi..." MC lau mồ hôi: "Chúng ta làm lại..."

An Dã Vân thất sắc nhìn bản thân trên màn hình. Quả thật hắn từng nói những lời đó, gương mặt đó quả thật cũng là của hắn, nhưng mà... An Dã Vân thở hổn hển: "Đó... đó không phải tôi! Không phải là tôi! Có người hãm hại tôi!"

Đám người im lặng, ngay cả An Dã Lâm đứng bên cạnh Dịch Vãn cũng hết hồn.

Lúc sắp rời đi, Dịch Vãn nghe đám người xì xầm bàn tán nên mới quay về sảnh, nếu không chắc cậu đã bỏ lỡ một màn hay ho thế này.

"Sao An Dã Vân có thể ngu như vậy..."

An Dã Lâm không nghĩ An Dã Vân có thể bày đủ thứ mưu mẹo trong kiếp trước lại để sót cái video bắt thóp này. Khoảnh khắc đó, cậu ta vừa thấy buồn cười, lại cảm thấy thoải mái biết bao.

Kiếp trước cậu ta cũng thua bởi cái thứ video này.

"Mọi chuyện qua hết rồi." Dịch Vãn vỗ vai cậu ta: "Đi thôi, tôi đi vệ sinh. Lát nữa chúng ta về công ty."

"Cậu đi hồi nào..." An Dã Lâm giật mình.

Dịch Vãn nói: "Mới khi nãy có đi ngang qua vài nơi, xem bây giờ về có nguy hiểm không. Bây giờ ai cũng đang bận, chắc không ai chú ý đến chúng ta."

An Dã Lâm gật đầu, giọng nghẹn ngào: "... Ừ, tạm kết thúc tại đây."

Sau khi Dịch Vãn đi, An Dã Lâm dụi khóe mắt. Sau đó... vô tình nhìn thấy một người.

An Dã Lâm:?

Đinh Biệt Hàn bị An Dã Lâm phát hiện:...

Đinh Biệt Hàn vốn đuổi theo quỷ họa bì sang bên đây, có lẽ quỷ họa bì đã chui vào bóng Dịch Vãn một lần nữa, cậu ta cũng không làm được gì.

Đinh Biệt Hàn định xoay người bỏ đi, không ngờ bị An Dã Lâm bắt lại.

Đinh Biệt Hàn cứng người, sau đó phát hiện bàn tay của An Dã Lâm vừa ấm vừa mềm... cũng không giống tay của xác chết lắm.

Cậu ta quay đầu, nghe An Dã Lâm nói: "... Đinh Biệt Hàn, cậu đừng hiểu lầm."

Đinh Biệt Hàn:?

"Hiểu lầm cái gì?" Cậu ta lạnh lùng hỏi.

An Dã Lâm: "Cậu đến đây để bảo vệ cậu ấy phải không, tôi biết. Nơi phức tạp như bữa tiệc của nhà giàu thế này rất nguy hiểm."

Đinh Biệt Hàn:??

"Tôi... bảo vệ cậu ta..." Đinh Biệt Hàn cảm thấy tai mình có vấn đề.

An Dã Lâm: "Tôi với Dịch Vãn chỉ là bạn mà thôi, không có bất kì quan hệ nào khác. Cậu ấy cũng chỉ xem tôi là bạn. Cậu không cần lo."

Đinh Biệt Hàn:??

"Cậu?... Tôi?"

"Đừng giả vờ nữa Đinh Biệt Hàn." An Dã Lâm rũ mắt, giọng nhàn nhạt: "Tôi đã... nhìn ra rồi."

"Cậu nhìn ra cái gì?" Đinh Biệt Hàn lạnh lùng hỏi lại.

An Dã Lâm nhìn cậu ta, nốt ruồi son dưới khóe mắt sáng lên, nụ cười bướng bỉnh của thiếu niên hiếm khi vươn nét dịu dàng, xen lẫn đau buồn.

"Cậu thích cậu ấy, phải không?" An Dã Lâm nói.

Đinh Biệt Hàn:...

Đinh Biệt Hàn:......

Đinh Biệt Hàn:......??

"... Tôi biết chuyện này rất khó nói ra. Nhưng có vài chuyện, bây giờ mà không nói thì cả đời cũng sẽ không đủ dũng cảm để nói." An Dã Lâm nói: "Đinh Biệt Hàn, tôi hiểu ánh mắt của cậu. Đôi khi cố chấp quá sẽ mang đến ân hận đấy. Không phải ai cũng có cơ hội sống lại đâu."

Đinh Biệt Hàn:...

Giây phút đó, cậu ta cảnh thấy vô cùng lạnh lẽo.

***

Dịch Vãn hoàn toàn không biết gì về cuộc trò chuyện của Đinh Biệt Hàn và An Dã Lâm. Trước khi đi, cậu lại vào nhà vệ sinh rửa tay.

Bóng của cậu run lên rồi nhanh chóng trở lại như cũ.

Chỉ là có vẻ hơi mừng rỡ vì đã tai qua nạn khỏi.

Đến khi tắt vòi nước, cậu nghe có ai đứng sau lưng nói: "Lâu rồi không gặp, Dịch Vãn."

Dịch Vãn nhìn thấy Dụ Dung Thời trong gương. Dụ Dung Thời mới rời khỏi buồng vệ sinh. Hình như anh cũng mới rửa tay ở đây, tay bị rửa đến trắng toát, thậm chí còn hơi trầy.

"Dịch Vãn."

"... Thầy Dụ. Không ngờ anh cũng ở đây."

Hai người nhìn nhau, Dụ Dung Thời cười, Dịch Vãn cúi đầu. Bọn họ đứng cạnh nhau trước bồn rửa tay, Dụ Dung Thời bắt đầu rửa tay.

"Buổi tiệc tối nay ồn ào thật." Dụ Dung Thời vừa rửa tay vừa nói: "Cậu hát hay lắm."

Dịch Vãn im lặng một chút, cười ngại nói: "... Ừm, thầy Dụ biết gì chưa?"

"Biết gì?"

"An Dã Vân tự vạch trần mình trong tiệc." Dịch Vãn chậm rãi nói.

Dụ Dung Thời dừng lại, nhưng anh lại lập tức cười lên, dịu dàng nhìn cậu: "Đây là gieo nhân nào gặp quả đó thôi. Chẳng qua An Dã Vân tự lòi đuôi chuột trước mặt công chúng mà thôi."

Ngón tay đang nắm vòi nước của Dịch Vãn buông lỏng ra.

"Cuộc sống rồi sẽ ổn thỏa thôi." Cậu nói: "Thầy Dụ, tôi đi trước, đồng đội tôi đang chờ."

"Đúng rồi." Dụ Dung Thời nói: "Khi làm vườn phải đeo bao tay nilon. Đã làm idol thì cũng phải bảo vệ tay cho tốt."

Dịch Vãn: "Cảm ơn thầy Dụ."

Cậu vội vàng rời khỏi nhà vệ sinh, trước khi đi còn nghe Dụ Dung Thời nói: "Dịch Vãn, hôm nay cậu vui chưa?"

"Gì cơ?"

"Lần trước lúc Khương Bắc bị dẫn đi, cậu không vui." Dụ Dung Thời giải thích: "Vậy hôm nay thì sao?"

Cậu đã vui chưa?

Đôi mắt của Dịch Vãn cuối cùng cũng có ý cười. Ở nơi Dụ Dung Thời không nhìn thấy, vẻ mặt hốt hoảng cố gắng giả vờ bình tĩnh ban nãy được gỡ xuống.

"... Thầy Dụ nghĩ nhiều rồi." Cậu nói.

"Đồng đội thứ hai và bạn trai cũ của cậu ta thú vị đấy đấy Dịch Vãn." Dụ Dung Thời lầm bầm: "Đột nhiên cùng tỉnh ngộ trong một ngày, cứ như nhìn thấy được tương lai vậy. Sau đó, tôi mua nhiều cổ phiếu của nhà họ Phó lắm. Tôi cảm thấy cậu cũng nên mua một ít đấy Dịch Vãn."

"Hình như tôi... không hiểu thầy đang nói gì." Dịch Vãn nói: "Tôi cảm thấy Dã Lâm cần giúp đỡ, chỉ vậy thôi. Hơn nữa..."

Đây chỉ là tình tiết cậu chủ thật giả vả mặt nhau trong truyện hào môn thường gặp mà thôi.

Một người qua đường chỉ lướt ngang qua tất nhiên rất dễ hòa lẫn vào trong, ẩn giấu bản thân trong cảnh diễn này.

Dịch Vãn rời khỏi nhà vệ sinh, để lại một mình Dụ Dung Thời. Vẻ mặt của Dụ Dung Thời vẫn không thay đổi, chỉ khẽ thở dài rồi tự nhiên bước đến vặn tắt vòi nước giúp Dịch Vãn.

Dịch Vãn chưa vặn chặt vòi nước nên khi cậu đi rồi, từng giọt nước vẫn nối đuôi nhau chảy xuống. Với tính cách bình thản tỉ mỉ của cậu mà nói, hành động quên vặn chặt vòi nước đã phô bày hoàn toàn cảm xúc của cậu.

Anh không hề nhìn thấy vẻ mặt của Dịch Vãn khi cậu quay lưng về phía anh.

Khi gặp Dụ Dung Thời ban nãy, Dịch Vãn nhắc đến sự cố trong buổi tiệc, hình như có chút bối rối.

Giống như chú mèo núp sau tấm rèm sân khấu không muốn để lộ đuôi.

Dịch Vãn thật sự hốt hoảng ư?

Dụ Dung Thời khóa chặt vòi nước, báo cáo nhiệm vụ mà Dụ Kỳ Thâm bảo anh đến đây tìm hiểu.

"Không thấy bất kì sinh vật khác thường nào."

Anh kéo tấm rèm sân khấu, giấu đi chú mèo Dịch Vãn "sợ" lộ đuôi.

Ít nhất, phải thỏa mãn được sự tò mò, biết lý do tại sao Dịch Vãn không "vui" trước đã.

Khi Dịch Vãn quay về, nơi đó chỉ còn An Dã Lâm, cậu ta đang cúi đầu đang suy nghĩ gì đó.

"Sao thế?" Dịch Vãn hỏi.

"Không có gì." An Dã Lâm nói.

Chỉ là trước khi đi, An Dã Lâm nói: "Dịch Vãn, có người rất thích cậu."

Dịch Vãn nhìn cậu ta, cười: "Tôi cũng rất thích cậu. Dã Lâm, chúng ta là đồng đội."

An Dã Lâm cũng cười. Cậu ta nghĩ thầm, Dịch Vãn quá chậm tiêu. Còn Đinh Biệt Hàn thì lại hơi tsunade.

Lúc Dịch Vãn và An Dã Lâm ra đến cửa, có một đám người mặc đồng phục vọt vào. Trong số đó có người đụng phải Dịch Vãn, gương mặt như tranh thủy mặc hao hao Dụ Dung Thời.

Hai người nhìn nhau.

"Xin lỗi, làm phiền cậu tránh sang một bên." Dụ Kỳ Thâm nói: "Bên trong có vài vấn đề."

"Được." Dịch Vãn nói.

"Không biết hung thủ là ai?" Có người nói.

"Đám quái vật này." Một người trung niên căm ghét nói.

Dịch Vãn nghiêng người để họ đi qua. Cậu giống như một người qua đường bình thường, dễ dàng bị bỏ qua.

"Kiểm tra danh sách khách mời ngày hôm nay." Dụ Kỳ Thâm ra lệnh.

Anh ta sẽ không tìm được tên của Dịch Vãn, bởi vì Dịch Vãn chỉ là người qua đường, hoàn toàn không có tên trong danh sách khách mời.

***

Chuyện kỳ quái trong tiệc sinh nhật nhà họ An bị người khác quay lại rồi bị tung lên mạng.

[Tiệc tùng của nhà giàu cũng có ma quỷ kìa!]

[Trời ơi, ai cho lời giải thích khoa học đi?]

[Đáng sợ quá, đù mé, cái thứ quỷ quái gì vậy nè.]

Một thiên sư nổi tiếng có tích V trên douyin cũng lên tiếng: "Tôi xem sao, mở tinh bàn, tính được nhà họ An đắc tội ác quỷ rồi. Ác quỷ có quan hệ sâu sắc với nhà họ An. Ngày xưa nhà họ An từng có một Vương gia khác họ, chắc chắn con ác quỷ đó là Vương phi mặc quần áo đỏ bị Vương gia treo cổ ngoài thành..."

Thiên sư nói cứ như thật, bỗng chốc kéo theo một đống chuyện liên tưởng. Rất nhiều người biên tập hàng loạt video mỹ nữ mặc áo đỏ quay đầu nhìn lại bằng đôi mắt ngập nước, ân oán hào môn kiếp trước kiếp này trên nền nhạc "mưa bụi Giang Nam".

"Kiếp trước chàng phụ ta, không biết kiếp này chàng còn nhớ ta không?"

"Ta mặc y phục lộng lẫy đến tham dự, khoác lên mình chiếc váy đỏ năm xưa chỉ để gặp lại chàng lần nữa. Chàng vẫn chảy dòng máu hệt trăm năm trước, vẫn đón sinh nhật, nhưng chàng quên mất ta rồi..."

Chuyện tình máu chó kiếp trước kiếp này càng đồn càng ác liệt, không ai nhịn được nữa rồi. Có người nhà họ An không chịu nổi nữa, xuất hiện đính chính tin đồn: "Có khách nói đây là quỷ nam..."

Nhóm khán giả phản ứng lại ngay.

[Trời má, kích thích vỡi, nam Vương phi kìa.]

[Cũng có thể là nữ Vương gia mà, nữ A nam O cũng cháy lắm.]

Người nhà họ An:...

"Không, An Dã Vân và nhà họ An làm gì có máu mủ ruột rà gì, làm gì có chuyện tình yêu xuyên thời gian!" Người nhà họ An lại nhào ra đính chính.

Cư dân mạng càng khiếp sợ hơn.

[An Dã Vân không phải con ruột của nhà họ An?? Đù má, bọn tui không biết!!]

[Không phải ruột thịt vậy tổ chức tiệc linh đình như thế làm gì?]

Nhà họ An:... Xong rồi, hình như lộ chuyện rồi.

Đủ loại tin đồn bay đầy trên mạng, làm cả mạng sôi sùng sục. Rốt cuộc cũng có tài khoản đã xác thật ra đính chính tin đồn, dùng khoa học giải thích mọi chuyện.

[Chuyện nước trái cây là do nắp chai bị gỉ sét, da người là đồ hóa trang, xương tay là hoa mắt nhìn nhầm...]

[Có người hãm hại, chắc chắn là hãm hại! Ân oán nhà giàu bình thường cần gì phải đính kèm yếu tố linh dị thần quái chứ! Quá nhiều rồi!!]

Cùng lúc đó, trong một căn phòng, Dụ Kỳ Thâm đang lấy tay lau mồ hôi trên trán.

Tại sao cảm thấy đường chân tóc càng ngày càng lùi ra sau ấy nhỉ.

Anh ta mới bị cử đến thành phố S tháng này thôi, không ngờ vừa đến đã có chuyện để làm.

"Xử trưởng, bên acc V đã giải quyết xong, cũng đã đính chính tin đồn thành công." Người phụ nữ nói: "Dư luận không tiếp tục bàn tán nữa."

"Được rồi." Dụ Kỳ Thâm nói, chút lạnh lùng xẹt qua mắt: "Họp thôi."

Chiếu ppt lên màn hình, Dụ Kỳ Thâm chỉ vào tấm hình, bảo: "Gần đây, nhà họ An ở thành phố S có chuyện lạ. Nội dung cụ thể mọi người xem trong hồ sơ. Có một vài điểm đáng ngờ sau."

Dụ Kỳ Thâm dừng một chút, nói tiếp: "Theo ý kiến của chuyên gia chiêm tinh, con quỷ này lẽ ra không nên tồn tại ở thế giới này... có lẽ chúng ta đang đối đầu với một đối thủ rất mạnh."

"Đúng rồi, Xử trưởng." Tóc vàng sực nhớ gì đó, nói: "Ngôi sao nuôi quỷ lan kia, tôi vẫn tiếp tục nhắn tin cho cậu ta. Nhưng gần đây cậu ta nổi lên, tăng thêm mấy triệu fans nên không thèm đọc tin nhắn riêng nữa..."

"Tạm bỏ cậu ta sang một bên đi, có người khác xử lí rồi." Dụ Kỳ Thâm lạnh lùng nói: "So với việc của cậu ta..."

Dụ Kỳ Thâm nhìn lên màn chiếu, nhanh chóng đẩy chuyện của Dịch Vãn xuống vị trí thứ hai.

"Thứ quái vật khủng khiếp đáng lý ra không nên tồn tại này mới là mục tiêu chúng ta cần tập trung! Đáng tiếc, chúng ta hoàn toàn không có manh mối..."

***

Trì Ký Hạ rong chơi ngoài đường cả ngày. Lúc về đến thì ký túc xá vắng hoe.

Trì Ký Hạ huýt sáo, nghĩ: Đi hết rồi.

Đúng lúc ấy, cậu ta nhận được một cuộc điện thoại.

"Ký Hạ, em có ở trong ký túc xá không? Em soạn đồ đi, tuần sau đi đến phim trường quay bù cảnh." Anh Lưu nói.

"Quay bù? Tìm được vai phụ kia nhanh như vậy á?" Trì Ký Hạ nói.

Anh Lưu: "Đúng vậy, trùng hợp là Dịch Vãn luôn đó. Đạo diễn Dương đích thân gọi sang hỏi. Đúng lúc Dịch Vãn cũng rảnh nên anh quyết định cho cậu ấy luôn. Ngày mai chúng ta đi thu âm, ngày mốt hai đứa vào đoàn."

Trì Ký Hạ:...

Trì Ký Hạ:......

Sau khi cúp máy, Trì Ký Hạ cảm thấy mình như đang lơ lửng trên trời. Không hiểu làm sao Dịch Vãn có thể lấy được nhân vật này.

Chẳng lẽ anh Lưu đi cửa sau? Nhưng đạo diễn Dương cũng không phải hạng dễ lừa.

Cậu ta nhắn tin hỏi đạo diễn Dương, đầu dây bên kia có lẽ bận bịu quá nên chưa trả lời. Trì Ký Hạ khó hiểu không thôi, quyết định để điện thoại xuống.

"Chậc." Cậu ta cười khẽ: "Tôi cũng tò mò, Dịch Vãn sẽ làm thế nào đây."

Anh Lưu bên kia cũng khó hiểu với lời mời của đạo diễn Dương, suy nghĩ một lúc, lật lại sơ yếu lý lịch của Dịch Vãn, không có dòng nào ghi là giỏi hát hí cả.

***

Đinh Biệt Hàn ngồi taxi về ký túc xá. Cậu ta nhíu mày, lướt Weibo.

Có hai hotsearch đang sánh vai trên bảng.

Cái thứ nhất là #Ánh sáng của khoa học kỹ thuật#

Đây là hotsearch đứng cuối bảng, dù sao nhà họ An cũng có tiền, tốc độ đè hotsearch nhanh như gió. Mà hotsearch thứ hai thì đứng trên cái hotsearch kia một bậc.

#Song ca "mẫu đơn say rượu"#

Bài đăng có lượt tương tác cao nhất trong hashtag này là một đoạn video, bị quay khá mờ nhưng fans vừa liếc qua đã nhận ra người đang hát trong video.

Chẳng phải là An Dã Lâm và Dịch Vãn đó ư?

[Đù má, hai anh đẹp trai này con nhà ai đây!! Đỉnh vỡi!!]

[Bên trái là An Dã Lâm nhỉ.]

[Bên phải... sao càng nhìn càng thấy giống Ma tôn vậy??]

[Đù má, Ma tôn biết hát kìa bà con cô bác!!]

Mấy fans chương trình sinh tồn lần đầu tiên phát hiện bé ngốc nhà mình biết hát, ai cũng bình luận tỏ vẻ không tin được. Thậm chí còn bảo "khác biệt hoàn toàn với người trong show".

Đinh Biệt Hàn im lặng.

Nhất là sau khi nghĩ đến thái độ kỳ lạ của An Dã Lâm.

"Chẳng hiểu nổi." Cậu ta nhỏ giọng nói.

"Đúng vậy, hiểu được lòng dạ đàn bà còn khó hơn mò kim đáy bể. Chú em đừng rối rắm nữa, thư giãn đi." Bác tài nói.

Đinh Biệt Hàn:...

Cậu ta ngẩng đầu, phát hiện người chở mình là cũng là người chở mình đến. Bác tài nhìn cậu ta với vẻ lo lắng.

Khi Đinh Biệt Hàn về ký túc xá, cậu ta thấy Dịch Vãn đang đeo bao tay nilon chăm cây, khung cảnh bình yên lạ thường. An Dã Lâm đang thấp thỏm bấm điện thoại, Trì Ký Hạ xem video, thỉnh thoảng thì liếc Dịch Vãn một cái, còn Bạc Giáng đang đọc sách.

Có cái bao tay nilon nên quỷ lan không cắn được quỷ họa bì trong bóng Dịch Vãn. Nó tức giận quơ cành. Trì Ký Hạ ngẩng đầu, nói: "Gió hôm nay hơi lớn nhỉ."

Đinh Biệt Hàn:...

Cậu ta nhìn ba người bạn cùng phòng không cảm nhận được nguy cơ đằng kia, bỗng có cảm giác chán nản vì chỉ mỗi mình biết chân tướng. Cậu ta đóng cửa phòng, lần nữa cảm thấy rét run.

Tối đó Dịch Vãn đặt hoa ngoài ban công, không mang vào phòng. Trước khi ngủ, Trì Ký Hạ hỏi: "Dịch Vãn, chuyện nhân vật kia, cậu có chắc là mình làm được không?"

Dịch Vãn quay đầu nhìn cậu ta, Trì Ký Hạ nhíu mày, nghiêm túc nói: "Tôi nói trước, đạo diễn Dương gắt lắm. Nếu cậu không phù hợp yêu cầu là bị chửi cho tòe đầu đấy. Mai cậu chuẩn bị cho tốt vào."

"Tôi biết rồi." Dịch Vãn gật đầu.

"Cậu định chuẩn bị thế nào?" Trì Ký Hạ vừa hỏi vừa nghĩ xem có nên dùng bàn tay vàng giúp Dịch Vãn không.

Dịch Vãn NG nhiều quá thì người đóng chung với cậu ta là mình cũng khổ lây đấy!

Dịch Vãn cười, không nói.

Trì Ký Hạ lo lắng chìm vào giấc ngủ. Bản thân cậu ta cũng không hiểu sao mình phải lo lắng thay Dịch Vãn. Sau lưng cậu ta, Dịch Vãn cũng đang dần nhắm mắt.

Cho đến khi bóng đêm hoàn toàn bao phủ lấy cậu.

Ánh trăng như nước, Dịch Vãn trong giấc mơ lại đến sân khấu cũ nát dưới ánh trăng kia.

Hoa đán trang điểm đậm trên sân khấu vung tay nhẹ nhàng cất giọng. Hình như tâm trạng hôm nay tốt lắm, biểu diễn rất có tâm.

Dịch Vãn cũng không đến gần. Cậu ôm đầu gối, ngồi dưới khán đàn tập trung ghi nhớ tất cả động tác.

Cậu liên tục lặp lại hình ảnh đã ghi nhớ trong lòng, nhẹ nhàng phát lại tiếng hát.

Khác hẳn với ánh mắt ngơ ngáo, bình tĩnh ban sáng, bây giờ cậu như đã lột đi lớp ngụy trang. Mắt cậu sáng trong tỉnh táo, nhưng có chút lạnh lùng.

Ánh mắt đó hệt như khi cậu nhìn Khương Bắc lúc bị ép rời khỏi giới. Giống như động vật họ mèo đang trầm mặc chợt mở bừng mắt.

Cũng giống như những đêm cậu lắng nghe quỷ họa bì hát nhưng lại thờ ơ ngủ thiếp đi vô tình để lộ ra.

Dửng dưng, tỉnh táo, độc lập nhưng lại đầy bất đắc dĩ.

***

Sáng hôm sau, năm người lên xe, đến phòng thu âm.