Hôm Nay Nhân Cách Chính Vẫn Đang Giám Sát Bọn Tôi

Chương 34: Cảm giác không có trọng lượng



“Được rồi, tỉnh lại đi.” Tịch Mộ giục người đang ngủ.

Cơ thể nằm trước mặt anh mở mắt ra.

Chim hoang dã bay qua rậm, tiếng chíp chíp líu lo nghe như tiếng nhạc biến tấu.

Tịch Mộ nhìn vào mắt anh ta thật lâu mà không nói gì.

Anh ta vươn tay sờ mặt mình, sau đó vén tóc mình rồi chậm rãi ngồi dậy.

“Anh là ai?” Trong lòng Tịch Mộ vang lên hồi chuông cảnh báo.

Người kia quay đầu nhìn anh rồi nuốt từng ngụm nước bọt. “Đói bụng quá.”

“Hả?” Tịch Mộ hơi bất ngờ.

“Tôi muốn ăn, cho tôi đồ ăn!” Người kia gào thét với Tịch Mộ.

Tịch Mộ bị dọa lùi về sau một bước, “Lý Bạch Bạch?”

Lý Bạch Bạch mắc bệnh nghiện ăn uống, mỗi khi cô ta buồn chán hay cảm xúc dao động thì bụng cực kỳ trống rỗng, từ đó gây nên hành vi thèm ăn.

Tịch Mộ chưa kịp hỏi sao cô ta xuất hiện thì đã bị Lý Bạch Bạch phát điên bắt dẫn cô ta đi ăn.

Trong căng tin bây giờ đang là giờ cơm, Tịch Mộ tìm một chiếc bàn để Lý Bạch Bạch ngồi xuống. Cô ta gọi một bàn đầy ắp đồ ăn, sau đó điên cuồng ăn uống. Hồi đầu cô ta chỉ là dùng đũa hơi nhanh, càng về sau, cô ta càng không nhịn được dùng đũa bằng tay phải, tay trái cũng vươn ra nhét toàn bộ đồ ăn vào mồm.

Đây là lần đầu tiên Tịch Mộ thấy cảnh tượng này khi cô đi ra, anh không nhịn được khuyên: “Cô ăn từ từ thôi.”

Lý Bạch Bạch ăn đến mức miệng phồng lên còn thấy cả dầu phản quang, nghe thấy tiếng của Tịch Mộ, cô ta cũng không bận tâm, chỉ tiếp tục ăn như hùm như sói.

Cô là tham ăn.

*Ý là 1 trong bảy tông tội được nhắc đến trước đó trong các nhân cách của LTN

Tịch Mộ đứng bên cạnh kinh ngạc.

Miệng của Lam Tư Ngộ không lớn, anh không biết cô ta sử dụng cơ thể thế nào mà nuốt vào được nhiều thứ như thế.

Anh nghe Chu Lập Chí nói, còn tưởng một nhân cách nữ duy nhất sẽ rất dịu dàng, ai dè kết quả lại khủng khiếp như thế.

Lý Bạch Bạch ăn hết đồ trên bàn rồi cầm cốc sữa bò tu một hơi cạn sạch. “Đồ ngọt và hoa quả tráng miệng đâu?” Cô ta thỏa mãn vỗ bụng, cảm xúc đã tốt hơn nhiều.

Tịch Mộ cẩn thận đưa một bát trái cây đến.

Lý Bạch Bạch liếc xéo anh một cái không vừa lòng nói rằng: “Anh đút cho chim non à?”

Tịch Mộ đẩy kính mắt một cái: “Cô ăn trước đi.”

Lý Bạch Bạch lập tức vắt chéo hai chân, dùng tăm xiên hoa quả.

Tịch Mộ rút một tờ giấy ở bàn bên cạnh, sau khi anh gấp xong thì đưa cho Lý Bạch Bạch, “Ăn xong rồi thì nhớ lau miệng.”

Lý Bạch Bạch nhận giấy, mạnh mẽ chà qua, thế nhưng cô không lau sạch.

Tịch Mộ không có bệnh sạch sẽ và ám ảnh cưỡng chế nhưng lại sắp nổi điên.

Ăn uống no nê rồi, Lý Bạch Bạch chạy về phòng nghỉ để ngồi trên ghế salon nghỉ ngơi. Cô vẫn vui vẻ nhảy nhót như một cô bé.

Hình ảnh quá mức không ổn, Tịch Mộ không muốn nhìn cho lắm.

An Khê đang ngồi trên ghế salon xem tạp chí.

“Đây là tạp chí 'Thiếu Nữ'!” Lý Bạch Bạch vui vẻ chạy tới trước mặt An Khê.

An Khê nghe thấy giọng nói the thé đó bèn lập tức ngẩng đầu, vừa khéo cô bắt gặp gương mặt cười tủm tỉm của Lý Bạch Bạch.

Gương mặt của Lam Tư Ngộ vẫn có sức sát thương nên khiến An Khê đỏ mặt.

Lý Bạch Bạch ngồi xuống bên cạnh cô bé, “Ui, lâu lắm rồi chị chưa được thấy quyển tạp chí này, chị xem chung với em được không?” Cô ta bày vẻ mặt trông chờ.

“Cậu cũng thích quyển tạp chí này sao?” An Khê cũng rất vui, lúc cô bé còn đi học là độc giả trung thành của loại tạp chí này, thế nhưng tiếc là cô bé không có bạn, cho dù có đọc cũng không có ai trò chuyện cùng.

“Chị thích cực!” Lý Bạch Bạch ngồi sát cô bé, hai cái đùi lớn như muốn đè lên đùi của cô bé. “Có một chuyên mục thường dạy em phối đồ, chị thích nhất cái mục đó ấy! Chị mặc đồ theo hướng dẫn đó chưa từng nhầm.”

An Khê hơi né đi tạo khoảng cách với Lý Bạch Bạch. “Trong ‘Thiếu nữ’ toàn là đồ nữ thôi.” Cô bé không đổi sắc mặt nhắc nhở người cô nghĩ là Lam Tư Ngộ trước mặt với gương mặt không cảm xúc.

Lý Bạch Bạch nhìn cô bé một cách kỳ quái, “Chị mặc đồ nữ mà.”

“Thì ra cậu có sở thích như thế!” An Khê hưng phấn lật tạp chí muốn tìm chỗ ban nãy Lý Bạch Bạch nói tìm ra.

Tịch Mộ đứng bên cạnh vô cùng đau đớn. Lam Tư Ngộ bị hại mất thể diện rồi.

Hai cô gái thân mật không chút khoảng cách.

Tịch Mộ cười khổ, "An Khê."

“Dạ?” An Khê đáp lại một tiếng.

“Kiểm tra theo thường lệ hơi muộn chút.” Sau khi anh về trường thì nhiệm vụ hỏi thăm trạng thái tinh thần người bệnh bị chuyển cho những bác sĩ khác, mấy hôm nay công việc này mới được về lại với anh.

“Biết rồi.” An Khê không để ý lắm.

Chờ các cô gái nói chuyện phiếm xong, Tịch Mộ nhờ An Khê đi gọi những người còn lại đến đây. Lý Bạch Bạch vốn muốn đi theo thế nhưng bị Tịch Mộ nhấn về ghế sofa. “Sao tôi có thể cho cô chạy loạn được?” Tịch Mộ nói với gương mặt không chút thay đổi.

“Hứ.” Lý Bạch Bạch chạy trốn thất bại, phát ra âm thanh xem thường.

Tịch Mộ cười cười, hỏi cô: “Sao cô lại đột nhiên chạy ra? Tôi đang nói chuyện với 09404 mà.”

Giác quan thứ sáu của thiếu nữ Lý Bạch Bạch vô cùng nhạy bén, “Anh cũng có muốn hỏi 09404 lắm đâu?”

Tịch Mộ nói: “Tôi chỉ nói cho cô chút tình hình vừa rồi thôi, được rồi, Lam Tư Ngộ đâu rồi?”

Lý Bạch Bạch buông tay, "Không biết."

“Sao cô lại không biết?”

“Không biết là không biết.”

Tịch Mộ thở dài.

Ngay lúc bọn họ trò chuyện thì An Khê đã dẫn Ngụy Tri Thục, Tống Luân và Trương Phục Tu đến.

Ngụy Tri Thục vẫn lảm nhảm như cũ, Trương Phục Tu cũng vậy, hỏi cả buổi mà cứ cúi đầu ấp úng như cũ. Sự biến hóa trong đây khiến Tịch Mộ khiếp sợ chỉ có mỗi Tống Luân. Trái ngược với thái độ cáu kỉnh ngày thường, bây giờ anh ta được hỏi gì đều đáp nấy, thế nhưng lúc nói chuyện anh ta cứ nhìn trái nhìn phải, cứ như kiểu đang đề phòng yêu ma quỷ quái gì đấy.

Chờ kiểm tra xong, Tống Luân liền nhấc chân bỏ chạy.

“Bảo vệ luôn ở gần đây nên mấy người sẽ không có uy hiếp tính mạng gì đâu, nhìn Lam Tư Ngộ giúp tôi một chút.” Tịch Mộ dặn Ngụy Tri Thục là chính, sau đó lập tức đuổi theo hướng Tống Luân rời đi.

Động tác của Tống Luân rất nhanh, chờ Tịch Mộ ra khỏi cửa thì gã ta đã chạy đến khúc cua hành lang.

Tịch Mộ nhanh chóng chạy đến.

Bước chân của gã ta rất vội vàng.

Tịch Mộ đuổi đến sau lưng gã rồi vỗ vai một cái.

Tống Luân bị dọa sợ hết hồn, động tác lớn đến mức suýt chút ngã ngã phịch xuống đất bằng.

“Anh sao vậy?” Tịch Mộ tò mò khó hiểu, “Hôm nay nhìn anh lạ quá.”

Thật ra cũng không phải hôm nay anh ta mới trở nên kỳ lạ, chỉ là Tịch Mộ hôm nay mới thấy được sự kỳ lạ của anh ta.

Tống Luân nhìn bác sĩ non trẻ này, đôi môi tái nhợt của anh ta đang lắp bắp. Anh ta muốn nói gì đó, thế nhưng không biết mình có thể nói ra mấy câu kia hay không, vì thế cứ run lẩy bẩy.

“Đừng sợ, tôi sẽ không làm hại anh.” Tịch Mộ an ủi gã ta, sau đó chậm rãi đến gần, ôm vai gã.

“Bác sĩ Tịch.” Tống Luân muốn nói lại thôi.

“Tôi đưa anh đến chỗ ghế bên ngoài nghỉ nhé?” Tịch Mộ vừa nói vừa cười hiền lành.

Tống Luân gật đầu.

Hai người đi trong sân, ngồi ở băng ghế dài.

Xung quanh có bệnh nhân người thì đang đi dạo hoặc đang chơi, tiếng cười nói vọng vào lỗ tai Tống Luân biến thành tiếng ồn ma quỷ.

“Anh không thoải mái hả?” Tịch Mộ bày ra vẻ mặt rất dịu dàng.

Tống Luân dùng sức túm tóc mình, “Bác sĩ Tịch ơi.” Giọng anh ta mang theo từng tiếng khóc nức nở.

“Hả?” Tịch Mộ vẫn phản ứng như bình thường.

“Tôi có lỗi với cậu, tôi lừa cậu!” Gã ta thật sự bật khóc.

Tịch Mộ không hiểu lý do tại sao.

“Toàn bộ người trong bệnh viện này đều đang lừa cậu!” Anh ta muốn chết đến nơi, “Bệnh viện nơi này thực tế không hề chữa bệnh gì cả, khu đóng bên kia là một cái phòng thí nghiệm cỡ lớn!” Gã ta nắm chặt tay Tịch Mộ, “Toàn bộ bọn tôi đều biết, mỗi khi đến ngày cố định, người ở khu đóng sẽ bị xử lý! Bọn tôi không dám nói, bởi vì bọn tôi không có cách nào để liên hệ với bên ngoài, hơn nữa cũng không trốn được. Hy vọng duy nhất của bọn tôi đó là lời hứa của bọn họ, bọn họ từng nói nếu chúng tôi phối hợp thì sẽ đưa bọn tôi đi ra! Nếu như không phối hợp, vậy sẽ lập tức bị đưa vào khu đóng!”

Tống Luân quá mức kích động, khiến cho nhân viên y tế khác để ý.

Mồ hôi Tịch Mộ chảy đầm đìa, tay chân anh lạnh cóng, thế nhưng anh vẫn nở nụ cười phất tay với các y tá, “Anh ta bị cướp cơm trưa nên cảm xúc không ổn ấy mà.” Tịch Mộ vỗ mu bàn tay Tống Luân, “Anh hạ giọng chút đi.”

“ Bọn họ muốn chúng tôi lừa một đám bác sĩ vào, vì để không bị đưa vào khu đóng nên bọn tôi vẫn luôn đóng kịch với cậu.” Tống Luân cố gắng hết sức để khống chế bản thân.

“Tại sao lại lựa chọn nói cho tôi ngay lúc này?” Nếu như anh được nghe Tống Luân nói lời này trước khi chị gái nói anh biết sự thật, vậy thì nhất định anh sẽ không có cách nào giữ được sự tỉnh táo.

“Phòng bệnh, tôi đổi phòng bệnh rồi.” Tống Luân bắt đầu run rẩy.

“Tôi biết vì sao tôi lại ở cạnh Lam Tư Ngộ rồi.”

“Bác sĩ.” Tống Luân rơi nước mắt, “Đó là... nơi bọn họ đã chọn xong bệnh nhân, chuẩn bị tập trung lại để đưa vào khu đóng. Cũng gần đây tôi mới biết.”

Sau buổi tối hôm ấy gã ta thấy được mấy người kia đưa Lam Tư Ngộ đi xong thì bắt đầu lén lút quan sát trong tối.

Trong 3 tháng Tịch Mộ rời đi, có mấy bệnh nhân bị đổi phòng, bọn họ được thêm vào ở mấy căn phòng trống cạnh gã và Lam Tư Ngộ. Sau đó, cứ cách một khoảng thời gian, vào buổi tối sẽ có người đến đưa một người đi.

Người bị mang đi sẽ không còn xuất hiện ở khu mở nữa.

Bọn họ đi đâu, Tống Luân đoán được.

“Bây giờ, bên chỗ đó chỉ còn sót lại tôi và Lam Tư Ngộ.”

Nếu thật sự người ở đó đều bị mang đi vậy thì theo trình tự, người kế đến là gã ta.

“Bác sĩ, cậu báo cảnh sát giúp tôi đi!” Tống Luân nắm lấy cánh tay của anh sốt ruột đến mức môi cũng run rẩy, “Giúp tôi liên hệ với vợ, tôi không dám, tôi không dám nữa! Bảo cô ta đưa tôi về nhà đi! Không! Không về nhà cũng không sao, tôi ký giấy ly hôn, tôi sẽ không dây dưa lằng nhằng nữa!”

Gã ta dùng quá nhiều sức, phần da Tịch Mộ bị bóp đã bị thương, hắn cau mày.

Động tĩnh bên này quá lớn, vài nhân viên y tế còn lại rốt cục không thể làm như không thấy nữa. Bọn họ đi tới, kéo Tống Luân.

“Bình tĩnh một chút.” Tịch Mộ nói chuyện với anh ta, có ý muốn giúp anh ta bình tĩnh lại.

Tống Luân đã không làm được.

Cuối cùng, nhân viên y tế tách Tống Luân ra, đưa đi.

Tịch Mộ muốn đuổi theo nhưng lại bị một bác sĩ mang gương mặt lạnh lùng cản lại. “Vừa nãy anh ta nói gì với cậu?” Người đó hỏi Tịch Mộ.

Tịch Mộ sững sờ, sau đó nói: “Anh ta sám hối về tội lỗi mà mình gây ra cho vợ.”

“Sám hối?” Bác sĩ kia nghe vậy bèn liếc mắt nhìn Tịch Mộ một cái.

Nếu người bệnh kia nói sự thật về bệnh viện, nếu là người có bình tĩnh đến đâu thì cũng không thể lấy lại bình tĩnh chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.

“Sám hối cũng vô dụng.” Bác sĩ hừ lạnh, “Cậu là Tịch Mộ đúng không, về tìm Lam Tư Ngộ đi, bệnh nhân kia để tôi xử lý cho.”

“Không, anh ta là bệnh nhân của tôi, để tôi xử lý vấn đề của anh ta cũn được.” Tịch Mộ đẩy bác sĩ kia ra vội vàng nhìn về phía trước.

Chỉ là phía trước cuối cùng đã không còn bóng dáng Tống Luân nữa.

Tịch Mộ không nghe theo số phận nữa, anh tiếp tục đuổi theo, anh đã chạy rất xa, thế nhưng vẫn không nhìn thấy Tống Luân.

Tra tấn.

Cái chết.

Tịch Mộ không thể tưởng tượng được có chuyện như thế lại xảy ra ở cạnh mình.

Anh thở hồng hộc dựa lên tường, trái tim anh đang hoảng loạn.

Con ác ma thứ nhất ra đời chết ở hừng đông

Tịch Mộ giật mình một cái.

Phòng của Lam Tư Ngộ cũng thuộc dãy kia.

Anh nâng bước chân chạy về một tòa nhà khác như không cần mạng.

Lần này Lam Tư Ngộ không xuất hiện cũng khiến anh không ngừng hoang mang.

Nếu như câu chuyện thật sự bắt đầu lặp lại, vậy trong số các nhân cách, người phải chết đi và ăn phát súng đầu tiên có khi nào là Lam Tư Ngộ không?

“Bác sĩ?” Nhân viên y tế ngạc nhiên nhìn Tịch Mộ đang chạy trên hành lang.

Tịch Mộ bước từng bước thật dài, cà vạt lẫn vạt áo dài phất về phía sau. Bởi vì không còn chút sức nào, gương mặt anh nhìn như đang cau có. Chờ khi đến được phòng tư vấn rồi anh thấy được cái gáy đầy đặn của Lam Tư Ngộ. Anh thở phào một hơi sau đó khụy xuống sàn nhà.

Bây giờ, trong phòng tư vấn, ngoài anh cũng chỉ có Lam Tư Ngộ và Ngụy Tri thục đang ngồi đối diện.

Ngụy Tri Thục kinh ngạc nhìn Tịch Mộ đang thở không ra hơi, “Bác sĩ, cậu sao vậy?”

Lam Tư Ngộ nghe được tiếng của Ngụy Tri Thục cũng quay đầu.

Cách không xa bọn họ có một cánh cửa sổ, bên ngoài trời xanh mây trắng, gió nhẹ thoảng qua.

Tóc mái của Lam Tư Ngộ phất phơ trong gió, đôi mắt lộng lẫy ấy đang tỏa ra ánh sáng rực rỡ chói mắt.

Tịch Mộ ngẩng đầu lên, muốn nói chuyện, thế nhưng chỉ có thể há hốc mồm thở dốc.

Lam Tư Ngộ thấy thế bèn lập tức đứng dậy đi đến cạnh anh, sau đó ngồi xổm xuống.

Cậu ta ôm đầu gối của mình, dùng đôi mắt không có chút dơ bẩn nhìn anh một cách kỳ quái: “Bác sĩ ơi, anh sắp không thở được nữa rồi.”

Giọng điệu này, là Lam Tư Ngộ.

Tịch Mộ hoàn toàn thả lỏng, anh như muốn ngã xuống. “Chạy quá nhanh, đúng thật là tôi không thể... thở.” Anh mệt đến mức mơ màng. “Cậu không có chuyện gì là tốt rồi.”

Lam Tư Ngộ giơ tay ra đặt lên sau gáy anh.

Đầu Tịch Mộ còn chưa phản ứng kịp.

Lam Tư Ngộ kiễng chân nghiêng người về trước ghé sát môi anh.

Tịch Mộ sững sờ, sau đó luống cuống tay chân đè vai cậu ta lại rồi tách ra. “Cậu làm gì thế?”

“Hô hấp nhân tạo cho anh.” Đôi mắt của Lam Tư Ngộ cực kỳ ngây thơ.

Không phải anh nói mình không thở được sao?

“Nghẹt thở thật.” Tịch Mộ lảm nhảm.

Lam Tư Ngộ há mồm ra, lại ghé qua.

Tịch Mộ giơ tay ra trực tiếp bịt mồm cậu ta.

Lam Tư Ngộ chớp mắt một cái.

Tịch Mộ thật sự không có nhiều sức để giải thích nhiều vậy.

Ngụy Tri Thục ngồi trên ghế sofa nhìn bọn họ cười.

“Có vấn đề xảy ra rồi, Tống Luân bị đưa đi rồi.” Tịch Mộ hạ giọng rồi nói vậy.

Ngụy Tri Thục gật đầu, “Bên chỗ tôi cũng mới có chút chuyện xảy ra”

Tịch Mộ ngẩng đầu nhìn Ngụy Tri Thục.

Ngụy Tri Thục chỉ vào Lam Tư Ngộ, “Mới nãy nhân cách phản bội chạy ra nhắc nhở tôi, nếu tôi còn lắm miệng nói thêm với cậu nữa thì tối nay người kia sẽ chạy vào phòng giết tôi.

Tầm mắt của Tịch Mộ lần nữa trở về chỗ Lam Tư Ngộ.

Miệng Lam Tư Ngộ bị anh bịt lại, bèn lắc lắc đầu.

Chuyện này không liên quan đến cậu ta.

Tịch Mộ lo lắng đề phòng, anh cảm thấy không khí xung quanh như đã bị rút cạn, cảm giác không có trọng lực kéo đến, sức hút trái đất kéo anh xuống nơi tối tăm nhất.

Lời nhắc nhở của chị gái với anh cũng khó mà kéo anh lại được.

“Ngại quá, lần này hình như tôi thật sự không thở được nữa.” Tịch Mộ thả tay bịt miệng Lam Tư Ngộ ra, mất sức ngã xuống sàn.

Ngay lúc ý thức mê man, Tịch Mộ thấy Lam Tư Ngộ cúi người xuống, nghiêm túc hô hấp nhân tạo cho anh.

Hết chương 34.

Tác giả có lời muốn nói: Kịch ngắn

Tịch Mộ: Vậy thì, trước đây khi Lý Bạch Bạch mặc đồ nữ rồi lúc chạy trên đường nhân cách thay đổi thì như thế nào?

Nhân cách chính: Tôi mặc váy về nhà.

Tịch Mộ: Ồ ~

Nhân cách chính: bắp đùi còn lạnh teo đây.

Edit: Đang vận động mạnh mà dừng lại đột ngột dễ dẫn đến tình trạng như bé Mộ lắm, nặng hơn có khi còn dễ ngừng thở, đột tử nữa, bởi vậy mỗi lần chạy thể dục xong mấy giáo viên thể dục thường bảo tụi mình là nên chạy thêm hoặc đi lại một chút chứ đừng ngồi nghỉ ngay ấy.

Wattpad đang bị lỗi, không biết các bạn có bị không, nếu như không vào được thì tải 1.1.1.1 về rồi bật lên là được nha.