Hôm Nay Nhân Cách Chính Vẫn Đang Giám Sát Bọn Tôi

Chương 37: Lý Bạch Bạch



Sự ra đời của mỗi nhân cách đều bắt nguồn từ nhân cách chính.

Lam Tư Ngộ đã tham gia tang lễ của mẹ mình ngay từ khi còn rất nhỏ.

Sau đó, cha hắn uể oải suy sụp. Câu nói Lam Tư Ngộ được nghe nhiều nhất là, mẹ con mất rồi, đời này của cha sẽ không yêu ai nữa.

Lời nói cực kỳ chân thành.

Một năm qua đi, mùa đông đến, Lam Tư Ngộ nghe được tiếng mở cửa, hắn dọc theo tay vịn cầu thang chạy xuống thang lầu.

Gió tuyết mùa đông theo vào, người hầu nhanh chóng đóng cửa.

"Tiểu Ngộ." Lam Từ Hành gỡ mũ xuống, cười với hắn, "Tới chào mẹ và em gái con chút nào."

Lam Tư Ngộ dừng bước chân.

Một người phụ nữ xinh đẹp đang đứng cạnh Lam Từ Hành, sau khi cô ta nghe được lời của ông thì lập tức ngẩng đầu rồi cười với Lam Tư Ngộ, sau đó cô ta đẩy bé gái đứng cạnh mình ra. "Nhược Hữu, nhìn đi, đây là anh con."

Lý Đại là một người phụ nữ đáng thương, như lời cô ta nói, cô ta yêu phải một người đàn ông, và cũng vì người ấy sinh ra một đứa bé. Người đàn ông ấy vì tiền đồ cưới một người phụ nữ tốt hơn rồi bỏ rơi cô ta. Cô ta một mình sinh ra đứa nhỏ, cố gắng tích cực sống sót. Trời cao sẽ ban thưởng cho người nghiêm túc sống, bởi vậy, thần ban cho cô ta cơ hội gặp gỡ Lam Từ Hành.

"Đời này anh sẽ chăm sóc cho em và Tư Ngộ." Lam Từ Hành nắm tay Lý Đại chứa chan tình ý.

Lời nói cực kỳ chân thành, không đào bới được khuyết điểm nào.

"Từ nay về sau, chúng ta sẽ là người một nhà." Lam Từ Hành tuyên bố chuyện này.

Lam Từ Hành cười với Lý Đại, Lm Tư Ngộ với gương mặt ngu ngơ đã cùng bọn họ chụp xuống tấm ảnh gia đình chung đầu tiên như thế.

Lúc mới sống chung vẫn rất bình hường, Lý Đại vào ở căn này này và làm bà chủ mới, cô chăm sóc Lam Tư Ngộ và Lam Nhược Hữu cực kỳ chu đáo tỉ mỉ.

Chỉ là dần dần, cô ta đột nhiên nói một số thứ Lam Tư Ngộ nghe không hiểu.

"Tiểu Ngộ à, đồ con đã rất nhiều rồi, nên lần này mẹ mua ít hơn. Nhược Hữu mới đến không nhiều áo quần, cho nên mẹ mua cho Nhược Hữu thêm chút, hy vọng con bỏ qua được không?" Cô ta nắm bàn tay nhỏ bé của Lam Tư Ngộ, gương mặt cực kỳ chân thành.

Lam Tư Ngộ không thèm để ý.

Lý Đại nở nụ cười, hai mắt cong lên, thế nhưng đáy mắt không có một nụ cười.

Sau đó, lời nói như thế, Lam Tư Ngộ nghe ngày càng nhiều.

"Nhược Hữu đã dậy sớm rồi, hôm nay lớp con bé có hoạt động, mẹ để tài xế đưa con bé đi trước. Tiểu Ngộ con đi một chiếc xe khác nhé."

"Mẹ đăng ký cho con một lớp học rồi, con phải đi học, lần đi du lịch Hawaii kì này mẹ sẽ không đưa con đi được."

"Con nên ngoan ngoãn ngồi trong góc, tuyệt đối không được ồn ào. Bởi vì cha con muốn khiêu vũ với Nhược Hữu, con phải ngoan, nếu không, mọi người sẽ không yêu con nữa."

A a a.

A a a.

Lam Tư Ngộ há hốc miệng thế nhưng một câu đầy đủ cũng không nói ra được.

"Nhưng mà con cũng muốn nhảy cùng cha." Khi hắn nói ra được lời yêu cầu rồi thì bên cạnh lại không ai nghe được lời đó. Hắn một mình ngồi ở một góc tiệc rượu, nơ bướm trước ngực còn chưa được gài xong. Cách đó không xa, Lam Từ Hành và Lam Nhược Hữu đang khiêu vũ, ông đang khom lưng phối hợp với bạn nhảy bé nhỏ của mình, Lý Đại ở một góc cười sung sướng, cười đến mức khóe mắt chảy nước.

Ba người bọn họ là một gia đình hoàn mỹ.

Lam Từ Hành thật sự yêu thích Lam Nhược Hữu.

Mỗi khi có người vạch trần sự thật ông quá mức chiều chuộng con gái mình mà không đủ yêu thương con trai, ông ta sẽ cãi lại. Con trai phải dạy dỗ, mà con gái có thể được chiều chuộng.

"Chẳng qua cũng đúng, do Tiểu Nhược Hữu quá là đáng yêu ấy mà." Vị khách nọ cười hì hì ôm lấy Lam Nhược Hữu.

Có lúc Lam Tư Ngộ cũng sẽ chơi cùng Lam Nhược Hữu.

Hắn nhìn Lam Nhược Hữu vài lần, em gái của hắn đúng là rất đáng yêu, cô bé mặc chiếc váy nhẹ nhàng, cười như một mặt trời rực rỡ.

Thì ra là vậy, bọn họ thích bé gái.

Một khi ý tưởng mới bén rễ, nhân cách mới được sinh ra.

Nếu như mình là con gái, bọn họ sẽ yêu thương mình đúng không.

Cả nhà đi ra ngoài ăn cơm, trong căn biệt thự to lớn, chỉ còn lại mỗi Lam Tư Ngộ.

Hắn vốn nên ngoan ngoãn ngủ trưa thế nhưng lại đột nhiên tỉnh dậy.

Đôi mắt kia trở nên tròn xoe, trên gương mặt mềm mại của hắn lộ ra nụ cười sáng sủa. Hắn xuống giường, lặng lẽ đi đến căn phòng của Lam Nhược Hữu. Đẩy cửa ra, trong căn phòng công chúa hồng phấn có một phòng thay đồ lớn đến mức đáng sợ.

Hắn đi vào, lúc lần nữa bước ra đã đổi một chiếc váy đáng yêu.

"Tôi cũng có thể đáng yêu."

Nhìn mặt mình trong gương, đó là lời đầu tiên Lý Bạch Bạch tự nói với mình sau khi được sinh ra.

Ký ức dừng lại ngay khoảnh khắc cửa phòng bị mở ra. Lý Bạch Bạch quay đầu, tầm mắt đặt lên Lý Đại đang bế Lam Nhược Hữu. Gương mặt kinh ngạc của Lý Đại đang nhìn thằng con trai đang xuất hiện trong căn phòng đẹp đẽ của đứa trẻ nhà mình, cô ta kinh ngạc một chút, sau đó nhếch miệng nở nụ cười.

Cung điện ký ức của Lý Bạch Bạch là một công viên vui chơi tráng lệ.

Trong công viên mộng ảo lấy chủ đề là thiên đường, Lý Bạch Bạch đang mặc chiếc váy màu hồng phấn ngồi trên vòng quay ngựa gỗ, cô dang hai tay vui vẻ hoan hô. "Chơi vui quá!"

Tịch Mộ ngồi ngay sau cô, theo động cơ lúc lên lúc xuống. "Theo lời cô giải thích, vậy thì Lam Tư Ngộ không phải bị nhân cách phân liệt vì kích thích khi bị nhốt ở trạm thu nhận 707, mà hắn đã có khuynh hướng như thế từ sớm, hơn nữa cô cũng không phải nhân cách thứ năm, cô là nhân cách thứ hai của hắn ta."

"Có lẽ vậy." Nếu như không phải bắt buộc nói thật, Lý Bạch Bạch cũng không nghĩ đến việc thẳng thắn chuyện này. "Khi còn bé Lam Tư Ngộ rất yếu ớt, tôi còn có cơ hội chuồn ra. Đến khi Lam Tư Ngộ lớn hơn chút rồi, tôi không có quyền gì nữa, sau này tôi cứ thế trốn đi. Vì thí nghiệm của mình, Chu Lập Chí gọi tất cả mọi người đến lần lượt, bởi vì tôi trốn quá kỹ, hơn nữa số lần xuất hiện không nhiều, cho nên ông ta cho rằng tôi là người đến sau."

Vòng quay ngựa gỗ dừng lại, Tịch Mộ nhanh chóng bước xuống. Anh quay đầu nhìn Lý Bạch Bạch, cô đang duỗi một tay về phía anh, nhõng nhẽo y như một nàng công chúa thật sự.

Tịch Mộ đứng dậy, cầm tay cô rồi đỡ xuống.

Lý Bạch Bạch lập tức cười vui vẻ.

Sau khi Lam Tư Ngộ nữ tính hóa thì có thể dùng từ khiến chúng sinh điên đảo để hình dung, Tịch Mộ không nhịn được đỏ mặt.

Lý Bạch Bạch nắm chặt tay anh, vô cùng phấn khởi nói: "Đi thôi! Đi chơi với tôi đi!"

"Chơi cái gì?"

"Chơi mỗi thứ một lần."

Kết quả là, hai người ở trong một công viên trò chơi và chơi xe đụng, chơi đủ thứ trò, ngắm động vật.

"Bay lên mây!" Chơi xong một trò, Lý Bạch Bạch lại chạy đến chỗ trò khác.

Ngồi ở chỗ trò Bay lên mây, Tịch Mộ chậm rãi gài dây an toàn. "Lam Tư Ngộ từng là đứa trẻ yếu ớt đáng thương."

"Rõ ràng mà." Lâu rồi không có ai chơi cùng mình, Lý Bạch Bạch vui vẻ, bằng lòng nói thêm với anh vài câu. "Anh không thấy quái vật nhỏ hồi đầu sao? Quái vật nhỏ khi ấy chính là Lam Tư Ngộ khi còn bé, hoàn toàn không thể bày tỏ được sự bất lực của bản thân một cách đáng thương.

"Nhưng mà hình như quái vật nhỏ thay đổi rồi." Biến hóa của cậu ta quá rõ ràng, Tịch Mộ muốn giả mù cũng không nổi.

"Có gì đâu, Lam Tư Ngộ không phải sau đó cũng thay đổi sao. Con người ấy mà, ai cũng sẽ thay đổi thôi." Lý Bạch Bạch gài dây an toàn.

Đoàn tàu vang lên tiếng kêu to báo sắp xuất phát.

"Là điều gì khiến nhân cách chính thay đổi?" Tịch Mộ đang dốc sức đào sâu chuyện với Lý Bạch Bạch.

Lý Bạch Bạch nheo mắt lại.

"Còn có." Tịch Mộ cho cô biết, "Tôi cần phải tuần tra một lượt, đảm bảo thế giới của cô hoàn chỉnh và cô không giấu giếm tôi. Đợi lát nữa sau khi xuống xe rồi chúng ta đi xem đi, đừng chơi nữa."

Lý Bạch Bạch quay đầu nhìn anh, nở nụ cười thâm sâu, "Chậm rồi."

Cái gì chậm?

Đoàn tàu xuất phát.

Đầu tiên đoàn tàu cao tốc đi qua dốc thoải, sau khi Tịch Mộ ra khỏi cửa hang suýt chút nữa hét lên.

Đường lên dốc thoải khá cao, khoảng cách của anh với mặt đất cực kỳ xa.

"Lý Bạch Bạch, để xe dừng đi." Tịch Mộ nhỏ nhẹ nói chuyện với cô.

Lý Bạch Bạch cầm tay vịn vô cùng hưng phấn hô to về phía trước, "Bắt đầu thôi!"

Đoàn tàu cao tốc đâm thẳng xuống.

Tịch Mộ bị gió lớn thổi đến mức mặt biến dạng, anh trợn to hai mắt ngậm chặt miệng.

Lý Bạch Bạch: "A a a a."

Tịch Mộ: "..."

Đường tàu cao tốc thay đổi, đâm xuống, sau một hồi kích thích cuối cùng chậm lại, sau đó lại bắt đầu vòng mới.

Tịch Mộ đầu váng mắt hoa, anh hô hấp một hơi thật dài, nhân lúc bây giờ mà ngẩng đầu lên.

Liếc mắt một cái, cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến anh kinh ngạc.

Khi xe lên đến đỉnh cao nhất, cao đến mức như muốn chạm vào mây trắng.

Bởi vì ở nơi cao nhất nên anh có thể nhìn rõ toàn bộ cảnh tượng bên dưới.

Thế giới này không trọn vẹn, nơi phía đông có một khu vực màu đen, nơi phía tay cũng vậy. Lỗ đen sâu không thấy đáy, lỗ chỗ khắp nơi, thứ không biết khiến người ta sợ hãi.

Cung điện ký ức không trọn vẹn.

Lý Bạch Bạch rống to: "Xuất phát thôi!"

Nơi tàu cao tốc lao xuống là một vực sâu đen ngóm.

Cuối cùng Tịch Mộ không nhịn được nữa hét lên.

Sau khi Lam Tư Ngộ tỉnh lại liền thấy Tịch Mộ dựa lên vách tường, anh sờ trái tim mình yếu ớt thở.

"Sao thế?" Lam Tư Ngộ nhảy xuống giường đi đến cạnh anh, "Hình như anh bị dọa không nhẹ."

"Còn ổn." Tịch Mộ thấy cậu ta trở lại liền lập tức lấy một thứ luôn giấu trong túi ra cho cậu.

Một đóa hoa hồng màu đỏ.

Lam Tư Ngộ ngơ ngác nhận lấy.

"Lý Bạch Bạch có thứ giấu giếm tôi, như các cậu đã nói, chỉ cần thông tin không đủ thì cung điện ký ức nhất định sẽ khuyết thiếu."

Lam Tư Ngộ tùy tiện gài đóa hoa hồng anh đưa cho ra sau tai, "Vậy Lý Bạch Bạch có khi nào là nhân cách chính ngụy trang chăng?"

"Không hẳn." Tịch Mộ ngồi xuống, "Trước đó tôi và 09707 từng phân tích, đầu tiên bỏ qua nhân tố nhân cách chính thì ít nhất có hai người nói dối."

Lam Tư Ngộ gật đầu, "Ồ.". Hãy‎ tìm‎ đọc‎ tra𝓃g‎ chí𝓃h‎ ở‎ [‎ T‎ 𝖱𝗨MT𝖱𝗨YỆN.VN‎ ]

Cậu ta quá hiểu chuyện khiến Tịch Mộ không cầm lòng được mà vương tay, nhẹ nhàng sờ tóc cậu. "Cậu đẹp thật đấy." Anh cười rồi nói như thế.

"Sao lại muốn đưa cho tôi một đóa hoa hồng." Lam Tư Ngộ tò mò chỉ chỉ hoa hồng.

"Sáng nay tôi qua vườn hoa thấy được, y tá nói, nếu muốn thì tôi có thể hái. Dù sao thì nếu không hái, hoa nở đủ thì rồi cũng sẽ tàn. Tôi nghĩ, nếu đã vậy thì đem đi dỗ cho cậu vui."

Lam Tư Ngộ lắc đầu,"Tôi không dễ lừa vậy đâu." Chỉ một đóa hoa hồng mà muốn dỗ mình vui.

Tịch Mộ có một sự thật tàn khốc hơn muốn nói cho cậu biết, "Hơn nữa tôi cũng không biết cậu có thể giữ lại đóa hoa này hay không, lát nữa có khi tôi còn phải mang đi."

Lam Tư Ngộ cảm thấy anh hái đóa hoa này không phải là dỗ mình mà là đến chọc tức với mình.

"Nếu như tôi chọc tức cậu, thì tôi có thể dành tận 10 phút cắt hết gai đưa cho cậu sao?" Tịch Mộ phủ nhận suy đoán của cậu ta.

Mới nãy đánh cờ* với Lý Bạch Bạch khiến Tịch Mộ mệt bở hơi tai, anh tùy ý để cơ thể mình ngã xuống nửa dựa lên vách tường.

*Một cách nói ẩn dụ, ý chỉ là ứng phó một cách cẩn thận.

Lam Tư Ngộ ngồi xuống bên cạnh vì anh.

Tịch Mộ thấy cậu ta ngồi xuống liền dựa đầu lên vai cậu.

"Ngủ trên đùi không phải sẽ tốt hơn sao?" Lam Tư Ngộ hỏi.

"Trên đùi của cậu toàn là đai khóa và nút thắt." Tịch Mộ từ chối lời đề nghị của cậu.

"Ồ." Lam Tư Ngộ lấy đóa hồng sau tai xuống.

Bàn tay cậu ta trắng nõn, ngón tay khớp xương rõ ràng, đóa hồng đỏ đặt trong tay cậu xinh đẹp lạ kỳ.

Giống như viên đá quý đỏ tươi được đặt lên tấm lụa trắng mềm mại.

"Lam Tư Ngộ." Tịch Mộ gọi cậu

"Bác sĩ." Lam Tư Ngộ ỡm ờ đáp.

"Mỗi nhân cách đều ra đời khi nhân cách chính đau khổ nhất, vậy thì cậu ra đời lúc nào từ nội tâm hắn ta?" Cho dù không cần thế giới hoàn chỉnh của cậu ta thì Tịch Mộ vẫn rất tò mò với Lam Tư Ngộ. Nghi vấn của anh, vẫn đề của anh, nhiều đến mức có thể lấy kín vực sâu đen ngóm kia.

"Tôi không phải từ phần nào hết." Cậu ta là ngoại lệ, "Tôi được người tạo ra, bởi vì khi ấy hình như Lam Tư Ngộ xảy ra chuyện gì đó nên nổi điên. Vì thế các bác sĩ liền tạo ra một kẻ chịu đựng. Cho nên mọi người đều từng trải và có câu chuyện của mình, thế nhưng tôi không có."

Tịch Mộ cũng tin là thế, "Thời gian sau này sẽ là ký ức của cậu."

"Ừm." Hi vọng thế.

Tịch Mộ nghỉ ngơi một hồi.

Thật ra anh ở đây đã lâu lắm rồi, còn chưa được mấy phút đã có một bác sĩ đến thay ca, Tịch Mộ phải rời đi.

Trước khi đi anh thương lượng một chút với bác sĩ thay ca, kết quả cuối cùng là một đóa hoa hồng đối với Lam Tư Ngộ vẫn là một sự nguy hiểm, cho nên không thể để lại cho cậu ta.

Lam Tư Ngộ thờ ơ đưa đóa hoa cầm trên tay ra, Tịch Mộ cầm nó về ký túc xá, anh tìm một chiếc bình nhựa đựng đầy nước, sau đó cắm vào.

Mới nãy đóa hồng còn nằm trên một bàn tay xinh đẹp, vậy mà bây giờ còn đến mức bị cắm trong một chai nhựa rẻ tiền.

Tịch Mộ cắn bánh quy, ngồi trên giường, anh cầm điện thoại mình rồi mở laptop lên.

Anh còn một việc chưa giải quyết được, đó là những tin tức thần bí từ tối hôm kia. Những thông tin kia giúp anh trốn chạy được, tuy rằng anh rất biết ơn người sau lưng, thế nhưng chuyện này nghĩ sao cũng thấy rất quỷ quái.

Anh kết nối điện thoại di động với máy tính, chuẩn bị kiểm tra điện thoại mình một chút.

Anh bận bịu nửa ngày thế nhưng không tra ra gì cả.

"Không phải chứ, mình cũng có download gì đâu, làm gì có lý do để xâm nhập điện thoại mình được."

Tịch Mộ ngồi khoanh chân trên giường nhìn điện thoại mình sững sờ hồi lâu.

Anh hạ đầu quá thấp, kính mắt rơi khỏi tai anh đập lên laptop.

Tịch Mộ vội vàng nhặt kính mình lên, anh kiếm tra mắt kính một chút, sau đó nhìn kỹ Laptop mình.

Động tác anh khựng lại.

Màn hình laptop anh vẫn như như mọi ngày, tỏa ra ánh sáng ấp áp.

Điện thoại anh không download bất cứ thứ gì đáng ngờ, thế nhưng điện thoại anh lại tự kết nối với laptop rất nhiều lần.

Có người hack vào laptop anh, sau đó anh sẽ nhận được tin nhắn từ điện thoại.

Tịch Mộ nở nụ cười."Có một cách!"

Thế nhưng làm sao mà làm được vạy nhỉ?

Bởi vì anh lo cho công việc của chị gái thế nên anh vẫn luôn cẩn thận với vấn đề bảo mật của laptop.

"Vậy là do mình đã download gì đó sao?" Tịch Mộ sờ cằm, nghiêm túc suy nghĩ.

Gió thu thổi đến, đóa hoa hồng trong chai nhựa lay động một chút rồi rơi xuống một cánh hoa.

Gió tập kích cửa sổ buổi tối, Lam Tư Ngộ nằm trên giường quay người về một bên.

Trong bàn tay cậu ta đang cầm một cánh hoa màu đỏ.

Lúc bọn họ đóa hoa kia không được phép để lại cạnh cậu ta, Lam Tư Ngộ đã nhanh chóng quyết định bứt xuống một cánh hoa sau đó giấu đi.

Như lời Tịch Mộ nói, thời gian của đóa hoa hồng này đã hết.

Cánh hoa rời khỏi nơi vốn có, qua vài đem nữa sẽ héo úa.

Lam Tư Ngộ rất muốn giữ nó lại, vì thế cậu ta nhấc tay lên, đặt cánh hoa trong miệng rồi nuốt vào từng ngụm.

Hết chương 37.

Tác giả có lời muốn nói: kịch ngắn

Tịch Mộ: Rốt cuộc tôi đã download cái gì nhỉ?

Lam Tư Ngộ: Phim O* chăng?

Tịch Mộ: Cậu đang nói gì vậy?

*Phim seg đó =)))) Đm nó, tôi search cái cụm từ O片 nó đ' ra cái gì, tôi điên đầu cả buổi. Hồi đầu nó ra là phim kinh dị Zero nhưng vẫn thấy không hợp lý lắm, cho đến khi mày mò đủ cách nó ra một cái web và nguyên một câu 史上最怪O片 (Bộ phim khiêu dâm kì lạ nhất trong lịch sử) tôi mới hiểu ạ, đây chắc kiểu tiếng lóng hay ngôn ngữ mạng gì bên đó gọi phim seg Nhật ấy, như kiểu tụi mình hay gọi 210 (Hai ten là Hen tai ấy =))))

Anh Ngộ nhà ta nhìn tẩm ngẩm tầm ngầm mà răm thiệt sự, giỡn bé Mộ hoài á =))))