Hôm Nay Ta Sẽ Làm Đoá Hoa Này Nở Rộ

Chương 13: Đi chơi



Phố xá đông đúc nhộn nhịp, trên bầu trời tối đen còn thả hàng ngàn đốm sáng ma thuật, toát lên một vẻ thơ mộng, huyền bí. Kẻ kẻ đi lại trên đường mà vẫn chưa đến mức chật chội, còn thêm cả đám con nít tụ tập một góc cùng nhau chơi đùa. Bầu không khí vừa xa lạ vừa ấm cúng. Khắp hai bên lề là những gian hàng nhỏ được đặt sát cạnh nhau, dây đèn trang trí lung linh, với đa dạng mặt hàng thú vị mà Hạo Hiên chưa từng gặp qua bao giờ.

Chợt nhìn thấy một quầy bánh xương, cậu liền hí hửng kéo ma vương chạy lại. Bánh xương là món điểm tâm yêu thích của cậu từ khi đến đây. Tạo hình đường bánh nổi lên rồi đan qua nhau, trông giống một bộ xương màu xám tro. Vỏ bánh mềm mà hơi khô, bên trong nhân trắng ngọt ngọt, còn thêm cả vị chua nhẹ của hoa quả lên men. Ngon vô cùng.

Ghé đến bên tai ma vương, Hạo Hiên thì thầm với anh, “Mua cho tôi mấy chiếc đi.” Vừa nói vừa chỉ chỉ vào quầy bánh, cậu tặc lưỡi, “Tôi mà lên tiếng thì sẽ bị phát hiện là con người mất.” Nói xong, cậu liền tròn mắt nhìn anh.

Mặt không biến sắc, ma vương từ trong tay đưa đến 1 linh thạch ánh đỏ chẳng biết lấy từ đâu ra, đặt lên trước kệ bánh. Hạo Hiên im lặng quan sát cách thức trao đổi ở ma giới. “Ở đây dùng đá thay cho tiền hả? Kỳ vậy, đá thì ở đâu chả có.” Cậu nghĩ. Nhưng cục đá này nhìn như đã được tạo hình sẵn, đá thường sẽ không thể như vậy.

Bên còn lại, chủ tiệm hiểu ý mà vui vẻ gắp ra mười mấy cái bánh xương to ngang bàn tay, lần lượt nhét đầy túi giấy. Nhìn một bịch đầy ắp bánh trước mặt, cậu há hốc mồm mà cầm lấy. “Một cục đá bé xíu mà mua được nhiều bánh như thế. Là do bánh rẻ, hay là tiền ở đây có giá vậy?” Hạo Hiên cong cong lông mày, tỏ vẻ khó hiểu.

Nhét một miếng vào miệng gặm, tay còn lại ôm chặt túi bánh, cậu cùng ma vương tiếp tục ghé sang gian hàng khác.

Dừng chân trước một quầy trò chơi, cậu dáo dác đảo mắt quanh ba bức tường treo đầy thú nhồi bông to bằng nửa thân cậu. Chủ gian hàng thấy có khách đến liền hớn ha hớn hở đưa mặt về phía Hạo Hiên, toe toét cười nói, “Anh bạn nhỏ thích mấy món đồ chơi này đúng không? Tôi nói cho anh bạn biết, đây là hàng tôi mới tậu từ nhân giới, cực kỳ được ưa chuộng! Nhìn anh bạn nhỏ chắc hẳn vẫn chưa đến tuổi động dục, đêm về cứ ôm cái này thay mỹ nhân cũng được, cực mềm, cực êm, đảm bảo ngủ ngon!"

Hạo Hiên nghe tên ma nhân có đôi phần gầy gò kia gọi mình là “anh bạn nhỏ”, lông mày liền nhíu nhẹ tỏ vẻ khó chịu. Lại còn cái gì mà “động dục”? Tưởng cậu cùng giống loài bọn hắn, cứ động đâu là lên giường ở đấy chắc?

Nhận thấy luồng sát khí vô hình tỏa ra từ người bên cạnh, ma vương nhanh nhanh chóng chóng thả xuống quầy 1 linh thạch đỏ.

Chủ gian hàng lại hí hửng mở miệng nói, “Ối dồi nhiều thế! Nhưng mà mấy món này phải chơi mới có được.” Đưa ra hai chiếc cốc và một viên súc sắc với sáu mặt, hắn thao thao bất tuyệt giải thích, “Tôi sẽ lắc viên súc sắc trong hai chiếc cốc, và cậu phải đoán súc sắc sẽ ngửa ra mấy chấm tròn khi tôi thả viên súc sắc xuống. Nếu đoán đúng thì sẽ được nhận một món bất kì ở đây. Cậu có 20 lượt chơi cho 1 xu bạc.”

Hạo Hiên nghe xong cũng gật gật đầu, trò này quả thực rất đơn giản, cũng không phải là lần đầu tiên chơi qua. Nói nôm na thì tỉ lệ thắng là 1 trên 6, mà với cái trực giác như thần của cậu thì chắc chắn hôm nay phải mang về trên dưới mười con thú nhồi bông. Nhếch miệng cười, cậu giơ ngón cái lên, ý chỉ có thể bắt đầu chơi rồi.

Bỏ viên súc sắc vào một chiếc cốc, rồi lấy chiếc cốc thứ hai bịt lại, chủ quầy đưa tay lắc lắc, tiếng súc sắc liên tục kêu lộc cà lộc cộc. “Bây giờ hãy đoán số từ 1 đến 6 đi.” Hắn yêu cầu.

Híp híp mắt nhìn về phía hai chiếc cốc trên tay ma nhân kia, Hạo Hiên tâm như biển lặng mà cảm nhận từng nhịp lắc. Sau vài giây im lặng, cậu quyết đoán giơ lên sáu ngón tay. Chủ gian hàng thấy vậy liền nhanh nhẹn kéo cốc ra khỏi nhau, viên súc sắc cứ thế mà lăn tròn trên quầy.

Hết mặt này qua mặt khác lật đến, cuối cùng súc sắc cũng dừng lại. Hai mắt mở to nhìn sáu chấm tròn trước mặt, chủ gian hàng kêu lớn, “Sáu! Đúng rồi!” Hắn vỗ tay chúc mừng cậu, dù cũng chỉ là bất ngờ tạm thời thôi. Hạo Hiên vậy mà lại đoán đúng ngay lượt đầu tiên, nhưng mà hắn cũng chẳng cần thất vọng, còn tận 19 lượt nữa lận, có khi lại chệch hết cả 19 lượt cũng chẳng biết.

Tiếp tục nhét viên súc sắc vào trong cốc, chủ gian hàng lặp lại động tác ban nãy. Lần này, Hạo Hiên giơ lên một ngón tay, viên súc sắc liền được thả ra rồi lăn lăn trên mặt quầy. “Một! Lại đúng nữa rồi! Quào, anh bạn nhỏ à, hôm nay là ngày may mắn của cậu đấy!” Hắn ngoác mồm khen ngợi cậu. Sợ gì, còn tận 18 lượt mà.

“Bốn! Đúng rồi!” “Lại sáu! Đúng tiếp!” “Ba! Chuẩn luôn!” “Hai! Đúng rồi!” Tiếng hô lớn kèm với nhịp vỗ tay chúc mừng cứ thế mà phát ra không ngớt từ gian hàng nhỏ nơi Hạo Hiên đang đứng.

Lúc này, chủ quầy đã toát đầy mồ hôi lạnh trên trán. “Anh bạn nhỏ à, cậu thế mà lại chơi giỏi vậy, không khéo lại làm tôi sập tiệm mất thôi.” Hắn gượng gượng cười, khóe miệng lại hơi mêu mếu.

Cậu đã đúng mười lượt liên tiếp rồi. Phải biết rằng số thú nhồi bông này là hắn trộm được từ nhân giới, một lần cũng chỉ trộm được có năm con thôi. Nếu cứ tiếp tục thế này, dù có là 1 viên linh thạch đỏ, cũng chẳng xứng với công sức hắn bỏ ra nữa.

Nhìn tên ma nhân không khỏi khổ sở trước mặt, Hạo Hiên cũng chỉ biết cười trừ đáp lại, chứ thật ra cậu vẫn định chơi tiếp. “Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ. Số thú nhồi bông này hôm nay nhất định sẽ thuộc về anh đây!” Cậu thầm nhủ. Thực ra, đến bản thân cậu cũng phải bất ngờ với khả năng đoán bách phát bách trúng của mình, ai mà biết được trực giác cậu lại mạnh mẽ đến thế chứ.

Lượt thứ 11 tiếp tục diễn ra, tiếng súc sắc quen thuộc lại vang lên lộc cộc. Không cần đến chủ quầy hỏi, Hạo Hiên đã giơ lên hai ngón tay. Súc sắc rơi xuống, lăn lăn trên mặt quầy, rồi dừng lại. Chủ gian hàng tặc lưỡi nói, “Thật không may quá anh bạn nhỏ, đoán sai mất rồi. Không sao, cậu đúng 10 lần liên tiếp là hơi bị giỏi đấy. Khà khà!”

Thấy bốn chấm tròn trước mắt, Hạo Hiên liền rầu rĩ nghĩ, “Chẳng lẽ trực giác hết hạn rồi?”

“Ai nói là đoán sai?” Một giọng nói trầm lạnh bất chợt cất lên bên tai cậu. Ma vương nãy giờ đều không nói gì, chỉ âm thầm đứng một bên quan sát cậu chơi. Anh liếc nhìn về phía chủ quầy, con ngươi màu tím bức người như sắp cắt đôi hắn.

Chưa để cho chủ quầy phản ứng lại, ma vương đột nhiên nâng một tay về phía hắn, bàn tay gắt gao ghìm chặt như thể đang bóp một vật vô hình. Chủ quầy chân lìa khỏi mặt đất gần nửa mét, cả người lơ lửng trên không trung, hai bàn tay dữ dội ôm lấy cái cổ nổi đầy gân đen của mình.

Chân liên tục vùng vẫy, cựa quậy, tay càng ghê sợ cào đi cào lại lên da, móng tay dài nhọn hoắt cứa qua cổ đến trầy da lở thịt, vậy mà vẫn không chịu dừng. Hắn mở miệng cố nói gì đó, nhưng lại chẳng hề phát ra một chữ, phải đến lúc tưởng chừng như bản thân sắp chết đến nơi, hắn mới cố gắng rặn được vài hơi, “Tô- Tôi sai, tôi sai.”

Hạo Hiên đứng bên cạnh cúi mặt xuống đất, hai hàm cắn chặt lại. “Dừng lại đi.” Cậu bất chợt nói, giọng không chút cảm xúc.

Im lặng một hồi, cánh tay ma vương hạ xuống, kẻ kia cũng bất thình lình ngã rầm một cái trên nền đất bẩn lạnh. Hắn thở hồng hộc không ngừng, mồm còn nôn khan vương đầy nước bọt, máu thịt chảy đau xót theo mỗi nhịp thở.

Ma vương ánh mắt chết chóc nhìn hắn, lạnh giọng nói, “Mười một quà thưởng, không chơi nữa.”

Chủ quầy vừa bị dọa sợ một phen, nghe thấy anh yêu cầu liền vội vội vàng vàng đứng dậy. Cũng chẳng còn tâm trí màng tới thương tích ở cổ, hắn luống cuống gỡ mười một con thú nhồi bông từ trên tường xuống, khắp trán chảy mồ hôi hột, rồi cúi sấp người đưa cho Hạo Hiên.

Cậu giật mình ôm lấy một bịch thú nhồi bông to hơn cả người cậu, rồi đưa mắt nhìn ma vương. Anh nhận lấy ánh nhìn của cậu, lại vờ như không để ý, cứ thế mà bước đi trước. Hạo Hiên gật gật đầu tỏ ý cảm ơn với chủ quầy, rồi cũng nhanh chân chạy theo anh.

Chân tay run rẩy chống trên quầy, chủ gian hàng cũng không chịu được mà ngã phịch một cái xuống đất. “Đờ mờ! Tên kia là thứ quái quỷ gì vậy?!” Hắn hoảng sợ nghĩ, “Vậy mà nhìn ra được mình giở trò với viên súc sắc. Rồi còn cả cái sức mạnh chết người kia nữa, nếu chậm một giây thôi, mình có khi bị bóp tới chết rồi.” Toàn thân run lẩy bẩy, hắn trừng mắt nhìn vào hư vô, hô hấp nặng nề khi nhớ lại cảm giác lúc đó.