Hôm Nay Thừa Tướng Cũng Muốn Đập Đầu Vào Cột

Chương 14



Sau khi mọi việc xong xuôi thì mặt trời đã lên cao, mùa hè trong tẩm cung có nước đá hạ nhiệt nhưng vẫn nóng đến phiền lòng. Cung nhân canh giữ bên ngoài chuẩn bị dùng bữa đều sốt ruột, tính toán xem lúc nào thì nhắc nhở Hoàng đế.

Thừa tướng không trốn tránh nên trên mặt bị bắn đầy tinh dịch. Lấm tấm trải dài từ trên trán xuống môi, y tò mò lè lưỡi, môi mỏng đỏ tươi liếm liếm, Hoàng đế muốn đè y ra giày vò thêm một lần nhưng chợt nghe thấy bụng Thừa tướng sôi ùng ục.

Hoàng đế cầm khăn, một tay đỡ gáy Thừa tướng, một tay cẩn thận lau mặt cho y.

Thừa tướng như đang cố ý dụ dỗ Hoàng đế, thanh âm tràn đầy nhu tình, "Lần sau cho thần nếm thử được không?"

Hoàng đế tiếp tục vò khăn lau thêm một lần, "Nếu ái khanh muốn thì bây giờ cho ngươi nếm ngay."

Lúc này Thừa tướng mới ngậm miệng.

Vẫn là ăn cơm đi.

Ban đêm sương lạnh giăng đầy, Hoàng đế lại dẫn Thừa tướng đi dạo ngự hoa viên. Xưa nay có không ít Hoàng đế ban đêm ở ngự hoa viên tình cờ trúng tiếng sét ái tình. Có lúc là cung nữ, có lúc là phi tử chưa được sủng hạnh.

Như tiểu thuyết hay viết: Hoàng đế chợt thấy bóng người trong đêm, người kia sợ mạo phạm mình nên vội vàng trốn đi. Hoàng đế quát một tiếng "Dừng lại". Bóng đen quỳ xuống đất, Hoàng đế đi vào, cầm đèn lồng soi rõ mặt người kia, mày ngài mắt phượng, phong thái yểu điệu, trên đầu cài trâm hoa đào đơn giản, mặt người và hoa đào đều đỏ như nhau. Trong lòng Hoàng đế hơi động, sau đó liền......

Trước kia Hoàng đế đi dạo ngự hoa viên thường có bóng đen chạy đi nhưng hắn chưa bao giờ nói "dừng lại" để mở đầu chuyện tình trong tiểu thuyết.

Nhưng sau này cưới Thừa tướng, ghép mặt Thừa tướng vào lại sinh lòng mơ mộng. Dù Hoàng đế trúng tiếng sét ái tình với Thừa tướng ở một nơi nghiêm túc như triều đình nhưng cũng muốn dẫn Thừa tướng đi trải nghiệm niềm vui thú mà tiểu thuyết miêu tả.

Trước khi đi nhất định phải bắt Thừa tướng cài trâm hoa đào.

Trong lòng hắn nghĩ thực sự quá đẹp, hình vẽ nữ tử trong tập tranh đính kèm tiểu thuyết cũng không sánh bằng.

Hoàng đế không thông báo cho cung nhân, cũng không cho cung nhân đi theo mà tự mình dẫn Thừa tướng đi. Dù sao ngự hoa viên thường ngày cũng chẳng có ai ngoài mấy cung nữ quét tước, không chừng bây giờ đang lười biếng.

Thừa tướng mềm nhũn như không xương dựa vào người Hoàng đế, thật ra y rất lười nhác, một năm qua Hoàng đế đã sớm nhìn thấu.

Thừa tướng yêu dân như con vừa cẩn trọng xử lý quốc sự vừa lười nhác chỉ muốn nằm ngủ, nhưng đường đường là Thừa tướng mà ngủ hoài cũng không tốt, xử lý xong chính sự thường ngồi trước bàn gỗ hoa lê trong thư phòng ngủ gật, bảo đi dạo mấy vòng thì liền ôm đầu than thở.

Nhưng một năm nay Hoàng đế lôi kéo Thừa tướng đi lại khắp nơi, nhờ vậy thể chất y tốt hơn xưa rất nhiều, trên giường có thể kiên trì thêm nửa nén nhang, tiếng kêu cũng lớn hơn một chút.

Hoàng đế vuốt tóc Thừa tướng, Thừa tướng lười biếng ngâm nga, "Tiên nhân vuốt tóc ta."

Hoàng đế dừng lại, gõ nhẹ lên đầu Thừa tướng.

Hoàng đế khinh công đến nhưng lại muốn Thừa tướng đi bộ, cùng hắn ngắm hoa ngắm trăng. Chợt có cung nhân quét dọn đi ngang qua, Hoàng đế vội kéo Thừa tướng lẩn vào rừng cây.

Trên người Thừa tướng đeo túi thơm xua côn trùng nên không sợ bị đốt, nhưng vẫn ngại đi giữa hàng cây vì sợ tối, níu cánh tay Hoàng đế muốn ra ngoài.

Hoàng đế sừng sững bất động như ngọn núi, trong giọng nói không giấu được sự hưng phấn, "Ái khanh thấy ánh trăng đêm nay thế nào?"

Thừa tướng ngước nhìn bầu trời đêm thấp thoáng giữa tán lá bị gió nhẹ lay động, trăng sao lung linh, y đáp, "Đẹp lắm ạ."

Hoàng đế vuốt nhẹ lưng Thừa tướng nói, "Đẹp như vậy cũng không thể cô phụ được."

Một năm vợ chồng, Thừa tướng tất nhiên hiểu rõ, vừa tưởng tượng thì trong lòng cũng phấn khích. Nhưng dù sao vẫn phải giả vờ, liền tỏ vẻ không tình nguyện, miệng từ chối đây đẩy, "Hoàng thượng, đây là dã hợp đấy ạ."

Hoàng đế nghe từ "dã hợp" lại càng hưng phấn. Ỡm ờ một hồi, Thừa tướng bị Hoàng đế kéo đến bên cạnh một gốc cổ thụ cao lớn.