Hôm Nay Tra Công Ngu Ngốc Lại Chơi Tui

Chương 29



Editor: Cô Rùa

*

Khâu Kình Thương tức giận đến tay cũng phát run.

Mười phút trước, cái người tên Hạ Châu này vẫn còn đang ngồi trong phòng sách của ông, trò chuyện với ông với tư cách là một đối tác làm ăn, lúc ấy ông còn tán thưởng đầu óc kinh doanh nhạy bén cùng với cách thức làm việc táo bạo của Hạ Châu, thậm chí trong lòng còn thầm cảm thán đúng là tre già măng mọc, bản thân đã lớn tuổi rồi, sớm hay muộn gì cũng phải nhường sân lại cho lớp trẻ thôi.

Nào biết mười phút sau, ông lại nhìn thấy người trẻ tuổi này đang cúi đầu cởi áo của con trai mình.

Nói thật, nếu không phải có vợ ông ở bên cạnh giữ ông lại, Khâu Kình Thương thật sự muốn bất chấp tất cả mà xông lên đá cho anh một phát.

“Mặc quần áo lại đàng hoàng, ra đây!”

Khâu Kình Thương trầm giọng quát lớn.

Chung Nhã Bách lo âu nhìn Khâu Ngôn Chí và Hạ Châu một cái, yên lặng giúp họ đóng cửa lại.

Nhìn người chồng vô cùng giận dữ bên cạnh, Chung Nhã Bách thở dài một tiếng, kéo ông sang một phòng vệ sinh khác để rửa vết mực ở trên tay: “Này, ông bớt giận đi, không phải hôm qua ông còn nói với tôi là ông nghi ngờ hai tụi nó có gì sao…”

“Tôi chỉ cho rằng hai tụi nó mến nhau thôi, nhưng bà xem bây giờ tụi nó đang làm gì kìa?”

Khâu Kình Thương hít sâu một hơi, mới miễn cưỡng ổn định lại cảm xúc, “Mới sáng tinh mơ, Ngôn Ngôn chỉ vừa mới ngủ dậy, hơn nữa có bà với tôi ở đây mà bọn nó đã dám làm vậy rồi, nếu để tụi nó ở riêng với nhau, thì chẳng phải…”

Khâu Kình Thương không nói được nữa, cuối cùng chỉ nghiến răng ném xuống một câu:

“… Kỳ cục!”

Khâu Ngôn Chí nghe được cuộc đối thoại ngoài cửa, cảm thấy oan quá.

Cậu đẩy Hạ Châu ra, đồng thời lườm anh một cái.

Khâu Kình Thương ngồi trên sô pha nhìn con trai cùng đối tác làm ăn của mình ở đối diện, nghiêm nghị nói: “Nói đi, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”

Khâu Ngôn Chí đang thầm suy nghĩ phải nên giải thích thế nào về cảnh tượng vừa rồi thì chợt cảm thấy một bàn tay khô ráo và ấm áp phủ lên mu bàn tay cậu. Ngay sau đó, năm ngón tay mảnh khảnh mang theo dịu dàng cùng sức mạnh không thể từ chối chậm rãi luồn vào giữa mấy khe hở của các ngón tay cậu, cuối cùng mười ngón tay đan xen lấy nhau.

Hạ Châu nhìn Khâu Kình Thương: “Bác Khâu, thật ra con và em ấy đang yêu nhau.”

Khâu Ngôn Chí sửng sốt trong giây lát, cuống quít phủ nhận: “Con không có!”

Hạ Châu dùng ánh mắt ấm áp nhìn cậu: “Ngôn Ngôn, đều đã bị phát hiện rồi, đừng giấu ba tụi mình nữa.”

… Ba tụi mình?

Khâu Kình Thương nhíu mày: “Chờ chút… Cậu vừa mới gọi tôi là gì đấy?”

Hạ Châu trìu mến nhìn Khâu Ngôn Chí một cái, ánh mắt chân thành nhìn về phía Khâu Kình Thương, giọng điệu nghiêm túc: “Tụi con tính sẽ kết hôn.”

Hạ Châu, anh đang nói ton tặc gì đó?!! Anh điên rồi hả?!!

Khâu Ngôn Chí hoàn toàn không kịp trở tay trước tình huống bất ngờ này, cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn Hạ Châu đang nói điên nói khùng trước mặt mình, khiếp sợ và hoảng loạn đang tràn ngập trong đầu cậu, làm cậu quên mất tiếp theo phải phản bác như thế nào.

“Vớ vẩn!” Khâu Kình Thương cau mày nói.

“Hai đứa mới quen được bao lâu, cậu hiểu bao nhiêu về Ngôn Ngôn mà dám nói ra mấy lời này? Cậu có thể chịu trách nhiệm được không?!”

Hạ Châu rủ mắt xuống, chậm rãi mở miệng: “Tụi con đã bên nhau hơn bốn tháng, nhưng đối với Ngôn Ngôn mà nói, em ấy đã biết con từ rất lâu rồi. Sinh nhật của Ngôn Ngôn là vào ngày 20 tháng 7 năm 1998, em ấy thích nhất là màu xanh, bình thường chỉ thích mỗi trời nắng, món ăn ưa thích là hoành thánh, nơi em ấy muốn đến nhất chính là đảo Hồng Minh, bởi vì em ấy cảm thấy hoàng hôn ở nơi đó là đẹp nhất thế giới, ở một vài phương diện em ấy cũng khá là mê tín, ví dụ như mật khẩu điện thoại hay thẻ ngân hàng đều đặt là 666888…”

“Hạ Châu! Anh câm miệng ngay!” Khâu Ngôn Chí càng nghe Hạ Châu nói càng đúng, gấp đến độ lỗ tai đều đỏ, “Ba, không phải như ảnh nói đâu!”

Khâu Kình Thương nhìn thoáng qua Khâu Ngôn Chí, cầm lấy điện thoại mà cậu đặt trên bàn, nhập vào mật khẩu theo như lời Hạ Châu nói.

Giây tiếp theo, điện thoại đã mở khóa. Nếu mật khẩu điện thoại đúng thì đương nhiên mật khẩu thẻ ngân hàng không cần nói cũng biết.

Chung Nhã Bách nhìn Khâu Ngôn Chí, ánh mắt có chút trách mắng: Cái thằng này, sao lại móc hết cả tim cả phổi như thế để đi thích một người chứ, mới chỉ đang yêu nhau thôi mà ngay cả mật khẩu thẻ ngân hàng cũng nói cho người ta rồi.

Khâu Ngôn Chí hất tay Hạ Châu ra, lạnh lùng nhìn anh một cái sau đó nói với Khâu Kình Thương: “Ba, ba đừng nghe ảnh nói sảng, con với ảnh hoàn toàn không có quan hệ gì hết á!”

“Không có quan hệ gì hết?” Khâu Kình Thương nhíu mày, “Vậy vừa rồi hai đứa làm gì ở trong phòng vệ sinh?”

Khâu Ngôn Chí: “……”

Má.

Cái này phải giải thích như thế nào?

Nói, thật ra vừa rồi hai bọn họ không có làm cái gì hết, Hạ Châu chỉ đang giúp cậu cài lại cúc áo thôi sao?

… Không phải nghe càng kỳ quái hơn à?!

Khâu Ngôn Chí, vừa rồi mày bị lừa đá vào đầu hở? Hạ Châu cài lại cúc áo cho mày thì mày phải ngoan ngoãn đứng yên cho người ta cài sao?! Có phải mày quên mất quan hệ hiện tại của hai đứa bây là gì rồi đúng không? Nghĩ rằng hai đứa bây vẫn là bạn đời hợp pháp hả?!

“Em ấy đang dỗi con.” Hạ Châu dịu dàng nhìn Khâu Ngôn Chí, thở dài bất lực, trong giọng đều là cưng chiều.

“Ngôn Ngôn muốn tổ chức hôn lễ trên đảo Hồng Minh, nhưng con lại cảm thấy nơi đó quá xa cho nên mới xảy ra một chút tranh chấp. Ngôn Ngôn, anh biết lỗi rồi, cũng đã mua đứt luôn đảo Hồng Minh cho em, đừng giận anh nữa có được không?”

Hạ Châu, anh đổi trắng thay đen, ngậm máu phun người!

Khâu Ngôn Chí tức đến suýt tắt thở, vừa định mở miệng ra phản bác lại bị Khâu Kình Thương ngắt lời: “Tổ chức hôn lễ? Gấp như vậy? Hai đứa tính khi nào thì kết hôn?”

Khâu Ngôn Chí: “Con không tính…”

“Tháng sau ạ.” Hạ Châu siết chặt lấy tay Khâu Ngôn Chí, quay đầu cười với cậu, giọng nói ấm áp như mùa xuân, “Ngôn Ngôn còn đặc biệt tìm người xem qua, nói ngày 6 tháng sau là ngày lành.”

“Không được.”

Khâu Kình Thương trầm giọng nói.

Trong lòng Khâu Ngôn Chí kích động: Ba! Đúng rồi!! Chính là như vậy!! Từ chối anh ấy một cách phũ phàng vô!! Con biết ba hiểu con nhất mà! Mau nói Hạ Châu đừng ảo tưởng nữa!!! Cứ tiếp tục dùng gậy đánh uyên ương đi!!

Vẻ mặt Khâu Kình Thương vô cùng nghiêm túc: “Tháng sau quá gấp, để năm sau đi.”

Khâu Ngôn Chí hoàn toàn sốc: “Ba ——”

Khâu Kình Thương thở dài, nói: “Ngôn Ngôn, ba thấy được tình cảm con dành cho Hạ Châu, tuy ba cảm thấy hôn nhân của hai đứa quá nóng vội, nhưng dù thế nào đi nữa, ba vẫn sẽ ủng hộ quyết định của con.”

“Ba, con sẽ không cưới ảnh!” Khâu Ngôn Chí đột nhiên đứng phắt dậy, “Hạ Châu bị chập mạch nên mới ở đây nói nhăng nói cuội! Con căn bản không biết anh ta, hôm qua là lần đầu tiên con gặp anh ta mà!”

“Không quen biết?” Khâu Kình Thương nhíu mày: “Vậy tối qua tại sao con lại muốn hỏi ba về Hạ Châu?”

Hôm qua Khâu Ngôn Chí còn hỏi rất chi là chi tiết nữa, từ việc Hạ Châu nhắc đến cậu khi nào, đến chuyện Hạ Châu uống bao nhiêu rượu tại tiệc sinh nhật của Khâu Kình Thương. Thiếu điều còn muốn viết mấy chữ ‘Con quan tâm đến người này và muốn biết tất cả về anh ấy’ lên cả mặt.

Khâu Ngôn Chí khẽ siết chặt nắm đấm, không biết nên giải thích như thế nào.

“Đừng ở trước mặt ba mẹ giận dỗi nữa.” Hạ Châu đứng trước mặt Khâu Ngôn Chí, trấn an cậu: “Sau này có gì muốn hỏi thì cứ hỏi thẳng anh là được.”

Anh dừng một chút, cúi đầu nhìn vào mắt Khâu Ngôn Chí, đồng tử đen như mực lập lòe cảm xúc mãnh liệt: “Ngôn Ngôn, anh không giống em, anh sẽ không bao giờ nói dối em.”

Khâu Ngôn Chí cũng nhìn thẳng vào mắt anh, đôi môi mím chặt, một câu cũng không nói ra được.

Khâu Kình Thương nhìn thoáng qua Khâu Ngôn Chí và Hạ Châu, nói: “Hai đứa có mâu thuẫn gì thì mau chóng giải quyết đi, nếu Ngôn Ngôn còn đang giận, thì tôi cảm thấy hôn sự này không có cũng được.”

Hạ Châu nắm lấy tay Khâu Ngôn Chí: “Ba, mẹ, hai người cứ yên tâm, con sẽ làm em ấy hết giận. Chiều nay Ngôn Ngôn có hẹn với bạn học, cũng sắp đến giờ rồi, con đưa em ấy đi trước.”

Việc đã đến nước này, Khâu Ngôn Chí có nói gì đi nữa thì cũng sẽ bị cho là làm mình làm mẩy, chỉ mới ngủ một giấc thôi, tỉnh dậy lại có nhiều hơn một cái đám cưới, thật sự là làm da đầu cậu tê dại, chưa kể nhiệm vụ chính của ván game lần này là công lược Diệp Minh Húc nữa.

—— Hiện tại tình huống này cùng nhiệm vụ chính đã hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo cả ngàn dặm.

Khâu Ngôn Chí hít sâu một hơi mới có thể bình tĩnh lại.

Không sao cả, đây chỉ là vấn đề nhỏ mà thôi, chờ hai ngày nữa lại nói với ba mẹ là mối quan hệ giữa cậu và Hạ Châu đã rạn nứt là được. 

Đúng rồi, dựa theo dòng thời gian ở ván trước, tuần sau Mạnh Tề Khang sẽ về nước, đến lúc đó cậu chỉ cần nói Hạ Châu đã có người trong lòng, còn cậu thì không chịu nổi chuyện ấy nên đã chia tay với Hạ Châu.

Dù thế nào đi nữa thì ba và mẹ chắc chắn sẽ đứng về phía cậu, vả lại Khâu Ngôn Chí cậu là một người sống sờ sờ, sao có thể dễ dàng bị ép cưới chỉ dựa vào dăm ba câu bịa đặt vớ vẩn của Hạ Châu chứ?

Không có khả năng.

Khâu Ngôn Chí cậu tốt xấu gì vẫn là một người chơi, Hạ Châu chỉ là NPC mà thôi, chiến thắng sẽ luôn vẫy gọi Khâu Ngôn Chí cậu.

Nghĩ đến đây, Khâu Ngôn Chí không khỏi bình tâm lại, mặc cho Hạ Châu nắm tay mình ra khỏi nhà.

Sau đó dưới ánh mắt của ba mẹ mà ngồi lên xe Hạ Châu rời đi.

Thấy hình bóng ba mẹ đã khuất xa, Khâu Ngôn Chí mới cởi dây an toàn ra lạnh mặt nhìn Hạ Châu: “Dừng xe.”

Hạ Châu như điếc không nghe thấy.

Khâu Ngôn Chí giật nhẹ khóe môi, cười lạnh nói: “Anh Hạ, anh lên cơn gì vậy? Anh xạo sự như vậy cũng không sợ sét đánh à?”

“Vậy cậu Khâu phối hợp với lời nói dối ấy trình độ cũng không kém đâu.”

“Tôi phối hợp với anh lúc nào?”

“Nếu không phải phối hợp, vậy thì tại sao em lại đi hỏi ba em về chuyện của anh, thích anh như vậy, hứng thú với anh như vậy sao?”

“Anh đang nói nhảm cái gì vậy? Tôi chỉ cảm thấy anh quá phiền, muốn biết thêm một chút về anh, miễn sau này có thấy anh thì còn biết có nên đi đường vòng hay không thôi.”

“Thế lúc nãy ở trong phòng vệ sinh, khi anh cài lại áo cho em sao em không đẩy anh ra đi?”

Hạ Châu quay đầu nhìn về phía Khâu Ngôn Chí, ánh mắt sáng rực.

Khâu Ngôn Chí mất tự nhiên mà dời đi tầm mắt, cố gắng biện hộ: “Tôi chưa kịp phản ứng lại mà thôi.”

“Chưa kịp phản ứng lại?” Hạ Châu khẽ cười một tiếng, tấp xe vào lề.

Anh nhìn Khâu Ngôn Chí, ánh mắt nặng nề: “Chưa kịp phản ứng cái gì? Chẳng nhẽ chưa kịp phản ứng anh đã không còn là chồng của em nữa sao?”

Khâu Ngôn Chí quay đầu lại nhìn anh: “Hạ Châu, anh có thể thôi nói mấy lời kỳ quặc này với tôi có được không? Tôi thật sự không hiểu anh đang nói cái gì hết.”

“Thì bây giờ em nghe cho kỹ đi.” Hạ Châu nhìn thẳng vào mắt Khâu Ngôn Chí, đồng tử đen nhánh gần như có thể hấp thụ được cả người đối diện.

“Khâu Ngôn Chí, cho dù em có nói dối hay không, có nhớ rõ hay không. Tất cả những gì mà bây giờ em gặp phải đều là do em nợ anh.”

Hạ Châu tạm dừng một chút, giọng điệu bình tĩnh như thể đang kìm nén.

“Em phải trả lại cho anh.”

Khâu Ngôn Chí lập tức cảm thấy nhịp tim mình chợt tăng nhanh, lần đầu tiên cậu có cảm giác con ngươi đen sẫm của Hạ Châu giống như một ống kính hồng ngoại, như là có thể xuyên thấu được cả linh hồn cậu, khiến cậu muốn tránh cũng không tránh được, muốn né cũng né không xong. 

Khâu Ngôn Chí có chút chột dạ mà dời tầm mắt đi, cúi đầu cởi dây an toàn, nói: “… Đồ điên, tôi không hiểu anh đang nói gì nhưng tôi chắc chắn sẽ không cưới anh.”

Khâu Ngôn Chí đang chuẩn bị mở cửa đi xuống thì lại nghe thấy Hạ Châu mở miệng nói: “Sáng nay anh và ba em đã ký một hợp đồng rất có giá trị. Bác Khâu tuổi đã cao, sơ hở ngay trên hợp đồng cũng không nhìn thấy rõ.”

Khâu Ngôn Chí sửng sốt trong giây lát, quay đầu nhìn anh: “Anh có ý gì?”

Đôi mắt đen kịt của Hạ Châu không hề chất chứa cảm xúc gì: “Nếu anh động tay một chút, nói không chừng bác Khâu sẽ trắng tay sau một đêm đấy.”

Khâu Ngôn Chí mím chặt môi, ánh mắt đề phòng: “Anh đừng dọa tôi, cơ nghiệp nhà tôi lớn như vậy, anh muốn phá là phá à, làm gì có chuyện đơn giản như vậy.”

Hạ Châu nhìn cậu: “Vậy em có muốn thử không?”

“Anh ta thật sự có thể đấy.” Đại Hoàng vỗ cánh bay đến trước mặt Khâu Ngôn Chí, nhỏ giọng nhắc nhở: “Ngài quên mất thân phận của anh ta trong game này là gì rồi sao?”

Giống như việc Diệp Minh Húc chỉ cần xuất hiện trên sân bóng rổ thì sẽ luôn nhận được một tràng vỗ tay reo hò.

Tất cả các nhân vật công lược trong game đều sẽ có những thuộc tính ẩn riêng.

Ví dụ như vị ca sĩ kia nhất định có thể nổi tiếng cả một chân trời.

Ví dụ như cậu học sinh giỏi kia sẽ luôn đứng nhất trong mọi kỳ thi cử.

Ví dụ như vị họa sĩ kia chắc chắn là một thiên tài vô cùng tài hoa.

Thân phận của Hạ Châu ở đây chính là một tổng giám đốc.

Thuộc tính ẩn của anh ấy là có thể hô mưa gọi gió trên thương trường, một cuộc điện thoại cũng có thể làm Vương thị phá sản.

Huống chi Hạ Châu bây giờ còn có ký ức của ván game trước, ở trên thương trường tựa như cá gặp nước, chẳng khác gì dùng hack.

Vả lại, con game rác rưởi này chưa bao giờ làm Khâu Ngôn Chí thất vọng về chuyện luôn khiến tình cảnh của cậu càng trở nên tồi tệ hơn.

Khâu Ngôn Chí không trả lời, bàn tay đang đặt trên chốt cửa xe cũng khựng lại giữa không trung.

Hạ Châu nghiêng người tới, ân cần cài lại dây an toàn cho cậu, giọng điệu dịu dàng: “Không phải hôm nay em có hẹn đến nhà bạn ăn cơm sao? Để anh đưa em đi.”

Hạ Châu cài lại dây an toàn cho cậu xong, vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy dấu răng quen thuộc trên cổ Khâu Ngôn Chí, không biết là do tên nào để lại.

… So với ngày hôm qua thì màu sắc đã có phần nhạt đi rất nhiều, nhưng vẫn thật là chướng mắt như cũ.

Ánh mắt Hạ Châu tối sầm.

Khâu Ngôn Chí đột nhiên hỏi: “… Chuyện hôm nay ở phòng vệ sinh, có phải là anh cố ý không?”

Cố ý làm ra tư thế mập mờ kia, cố ý không khóa cửa, cố ý để ba cậu bắt gặp… Cố ý ép cậu cưới.

“Không có, quả thật khi đó anh đã khóa cửa rồi.”

Hạ Châu dừng một chút, sau đó chậm rãi nói, “Bởi vì, anh muốn làm một chuyện còn hơn cả thế với em.” 

Khâu Ngôn Chí nhíu mày: “… Sao cơ?”

Hạ Châu vươn tay ra, toàn bộ tay phải đều phủ lên cổ của Khâu Ngôn Chí, sau đó ngón tay mang theo vết chai mỏng từ từ vuốt ve vết cắn kia.

Toàn bộ cổ đều nằm trong tay của người khác, như là giao sinh mệnh cho đối phương, thật sự làm cậu không có cảm giác an toàn. Khâu Ngôn Chí có chút bất an mà nhíu chặt mày, muốn tránh thoát khỏi nó.

Rồi lại bị đối phương giữ lại, không thể động đậy.

“Em có biết lúc ấy anh muốn làm gì không?” Giọng của Hạ Châu trầm mà khàn.

Ngón tay cái vuốt ve dấu răng kia một cách chậm rãi mà nặng nề, cảm xúc xa lạ đó suýt chút nữa đã làm cậu rùng mình một cái.

Sau đó Khâu Ngôn Chí nghe thấy Hạ Châu dùng một giọng điệu nhẹ tênh, nói ra một câu khiến người ta phải sởn tóc gáy.

“Lúc ấy anh nghĩ, cho dù anh có dùng dao cũng phải khoét cái dấu này xuống.”