Hôm Nay Tra Công Ngu Ngốc Lại Chơi Tui

Chương 34



Editor: Cô Rùa

*

“Đàn, đàn anh…Anh, hai người chuẩn bị kết hôn sao?”

Diệp Minh Húc quay đầu nhìn về phía Khâu Ngôn Chí, một đôi mắt đen mở to ngơ ngác càng làm nổi bật thêm gương mặt tái nhợt và bất lực của hắn, nhìn qua thật làm người khác muốn yêu thương.

Trong giây lát, Khâu Ngôn Chí không biết nên làm thế nào mới phải.

Cậu nhìn gương mặt nhợt nhạt dường như chỉ cần đụng thêm cái nữa là vỡ tan của bé lớp dưới, lại ngẩng đầu nhìn Hạ Châu đang ra vẻ mặn nồng ở đối diện, hít sâu một hơi nói: “Anh Hạ, anh đã tính phải nói thế nào với ba tôi về chuyện huỷ hôn chưa?”

Diệp Minh Húc nghe thấy lời này, đôi mắt càng mở lớn hơn nữa.

Hạ Châu: “…”

Hạ Châu lại bắt đầu hối hận ở trong lòng vì sự giả vờ rộng lượng trước đó của mình.

Điều này chẳng phải ám chỉ những gì mà khi nãy anh mặt dày nói đều là tào lao hết sao?

Hạ Châu: “Vẫn chưa, nhưng anh tự có thu xếp riêng.”

Khâu Ngôn Chí bỗng nhiên nắm lấy tay Diệp Minh Húc: “Thế không bằng nói thật với ba tôi luôn đi, bảo ông ấy là tôi đã yêu người khác rồi.”

Ánh mắt Hạ Châu dừng lại tại nơi hai bàn tay kia đan lấy nhau, kế đó anh gần như có thể nghe thấy cả tiếng nghiến răng của mình.

Diệp Minh Húc sững sờ hồi lâu mới phản ứng lại, hắn ngơ ngác nhìn Khâu Ngôn Chí, có chút nói không nên lời: “Đàn, đàn anh…”

Không ngờ đàn anh lại có thể vì hắn mà chống lại gia đình, chống lại hôn sự, chống lại người đàn ông quyền lực độc ác này… Hắn thật sự vô cùng cảm động.

Hạ Châu cười lạnh một tiếng: “Em quen cậu ta được mấy ngày? Là thích cậu ta thật hay chỉ là giả vờ đây?”

“Đương nhiên là tôi thật lòng thích em ấy.” Khâu Ngôn Chí nói.

“Đàn anh…”Đàn anh…” 

Diệp Minh Húc cảm thấy mũi mình cay cay, hắn quay đầu nhìn Hạ Châu, có tự tin hơn hẳn: “Anh đừng, anh đừng cho là tôi và anh ấy quen nhau không lâu, tình cảm không bền chặt, thật ra, thật ra đàn anh đã thích tôi từ lâu rồi.”

Diệp Minh Húc lại nhìn về phía Khâu Ngôn Chí, nói: “Đàn anh, anh mau nói cho anh ta biết đi, từ khi nào thì anh bắt đầu thích em vậy?”

Khâu Ngôn Chí sửng sốt một chút, sau đó nói: “Anh nhớ khi ấy là mùa hè, lúc đó anh vô tình đi ngang qua sân thể dục thì trông thấy em đang chơi bóng rổ…”

Khâu Ngôn Chí theo bản năng muốn liếm môi, nhưng nhớ tới cái gì đó mà động tác của cậu chợt khựng lại, sau đó cố gắng lấp liếm bằng cách mím môi, tiếp tục nói: “… Lúc ấy anh cảm thấy em thật tràn đầy năng lượng, cũng thật là đẹp trai, nên cầm lòng không được mà dõi theo em, nhịn không được mà chú ý đến em, còn đi hỏi thăm người khác về em nữa.”

Hạ Châu thấy động tác nhỏ kia của Khâu Ngôn Chí, thầm cười lạnh một tiếng.

Xạo đi, ở đó mà xạo tiếp đi.

Nhưng Diệp Minh Húc lại chẳng hề hay biết gì, ngây ngô tựa như một đứa nhóc mới lớn, nghe đến tai đều đỏ hồng, có chút xấu hổ nói: “Vậy là anh vừa nhìn thấy em đã thích em rồi sao?”

“Đúng vậy.” Khâu Ngôn Chí dịu dàng cười nói.

Hạ Châu cười khẩy một tiếng, nói: “Ngày đó Diệp Minh Húc mặc quần áo màu gì thế?”

Khâu Ngôn Chí ngạc nhiên một cái, dè dặt nói: “…  Màu trắng nhỉ?”

“Màu trắng?”

Diệp Minh Húc cau mày, có hơi bối rối: “Hình như trước giờ em chơi bóng đều mặc đồng phục bóng rổ, mặc áo trắng khi nào ta…”

Trái tim Khâu Ngôn Chí chệch mất một nhịp, ngẩng đầu đã thấy vẻ mặt cười nhạo của Hạ Châu.

Khâu Ngôn Chí lập tức hận đến nghiến răng.

“A! Em nhớ ra rồi!” Đôi mắt Diệp Minh Húc sáng lấp lánh, “Đàn anh, hôm đó có phải là buổi chiều sau khi thi cuối kỳ xong đúng không? Ngày đó em vừa ra khỏi phòng thi đã chạy ngay đến sân bóng rổ, còn chưa có kịp thay đồng phục.”

“Đúng vậy!” Khâu Ngôn Chí nói chắc nịch, “Chính là hôm đó!”

Diệp Minh Húc cười híp mắt: “Xem ra là ngày hôm đó rồi, nếu biết khi ấy đàn anh đang nhìn em, em chắc chắn sẽ thể hiện càng tốt hơn.”

Khâu Ngôn Chí thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Không sao cả, dù em có chơi không giỏi thì anh vẫn thích em.”

Diệp Minh Húc nghe xong có chút xấu hổ mà cúi thấp đầu tiếp tục ăn mì, toàn bộ lỗ tai đều đỏ chót.

Hạ Châu nhìn Diệp Minh Húc dại khờ không biết gì, thế mà lại cảm thấy Diệp Minh Húc thật giống với mình, từng bị Khâu Ngôn Chí dắt mũi xoay vòng vòng.

Thậm chí Hạ Châu còn sinh ra một chút thương hại đối với hắn.

Lúc Diệp Minh Húc đứng dậy đi toilet, Hạ Châu ngẩng đầu nhìn về phía Khâu Ngôn Chí, bỗng nhiên nói: “Khâu Ngôn Chí, coi bộ mồm mép của em chẳng bằng với ngày xưa nhỉ?”

Từ lúc biết Hạ Châu phát hiện động tác nhỏ khi nói dối của mình, Khâu Ngôn Chí đã cảm thấy Hạ Châu chẳng khác nào máy phát hiện nói dối chạy bằng cơm, lúc nói dối đều chột dạ không dám ngẩng đầu nhìn anh, giờ phút này lại càng chỉ biết cúi đầu ăn ăn ăn, nhỏ giọng nói: “… Tôi chả hiểu anh nói gì hết.”

Hạ Châu đột nhiên vươn tay ra, dùng ngón tay lau sạch nước sốt dính bên mép miệng Khâu Ngôn Chí: “Em thích đùa giỡn tình cảm của người khác như vậy là có nguyên nhân sao?”

Khâu Ngôn Chí vừa mới chuẩn bị phản bác thì Hạ Châu đã đè nhẹ ngón tay lên bờ môi cậu, ngăn cậu lên tiếng: “Nếu muốn nói dối thì không cần phải nói nữa.”

Khâu Ngôn Chí cau mày, cảm thấy mặt mình bị anh niết như vậy thì rất là kỳ cục, đang định hất tay Hạ Châu ra, nào biết Hạ Châu đã buông ngay sau đó.

Hạ Châu dừng một lát rồi mới nói: “Về phần nguyên nhân tại sao em phải làm đến mức này, sớm hay muộn gì anh cũng sẽ tìm ra thôi.”

Hạ Châu đứng dậy: “Anh đi trước, em cứ ở lại đây diễn tiếp đi.”

Khâu Ngôn Chí cầm nĩa, đảo đảo dĩa mì: “Đi thong thả không tiễn.”

Hạ Châu đang chuẩn bị rời đi bỗng nhiên lại xoay người trở về.

“À, anh quên mất một chuyện.”

Sau đó chỉ nghe thấy một tiếng roẹt vang lên, Hạ Châu đã xé miếng băng keo trên cổ Khâu Ngôn Chí xuống.

Khâu Ngôn Chí che cổ mình, quay đầu nhìn về phía Hạ Châu, tức giận hỏi: “Anh muốn làm gì?!”

Hạ Châu cười cười, tốt bụng dặn dò: “Dán lâu như vậy cũng phải nên đổi cái mới chứ, vả lại, lát nữa bé lớp dưới của em trở về mà có hỏi, thì cũng đừng quên tìm một cái cớ cho việc tại sao sáng nay em lại thức dậy từ giường của anh.”

Khâu Ngôn Chí bực tức nhìn bóng lưng rời đi của Hạ Châu, nghiến răng cảm thấy vô cùng khó hiểu.

—— Tại sao Hạ Châu lại trở nên như vậy? Ảnh vốn dĩ có phải như thế đâu!!!

Đúng lúc này, Diệp Minh Húc cũng từ toilet đi ra.

Sau khi nhìn thấy hắn, trong lòng Khâu Ngôn Chí cảm thấy vô cùng bối rối, lập tức chống tay lên bàn, sau đó dùng tay che đi dấu răng, làm bộ như không có gì xảy ra mà tiếp tục ăn mì.

Lúc phát hiện bàn ăn thiếu đi một người, tâm trạng của Diệp Minh Húc lập tức sáng sủa hẳn, vui vẻ nói: “Đàn anh, người kia đi rồi à?”

Khâu Ngôn Chí: “Ừm, anh ta có việc nên đi trước rồi.”

Diệp Minh Húc ngồi vào vị trí của mình, lẩm bẩm một tiếng: “Anh ta thật phiền.”

Khâu Ngôn Chí gật đầu, cực kỳ tán thành: “Đúng thật là phiền.”

Diệp Minh Húc thấy Khâu Ngôn Chí hùa theo mình, trong lòng càng vui vẻ. Nhưng hắn như nhớ tới cái gì, tươi cười trên mặt lại phai đi.

Hắn nhìn mắt Khâu Ngôn Chí, nhưng rất nhanh lại cúi đầu xuống, cẩn thận hỏi: “… Đàn anh, em có thể hỏi anh một chuyện không?”

Khâu Ngôn Chí: “Chuyện gì thế?”

Diệp Minh Húc mấp máy miệng: “… Em muốn biết, những gì mà anh Hạ kia nói mới nãy, đều là thật sao? Tối qua anh… Thật sự… Thật sự là ngủ cùng anh ta trên một chiếc giường à?”

Khâu Ngôn Chí: “…”

Móe.

Hạ Châu đoán chuẩn vãi lòn.

Khâu Ngôn Chí hít sâu một hơi, cậu vươn tay ra nâng mặt Diệp Minh Húc lên, nhìn vào mắt hắn và nói với một giọng chân thành tha thiết: “Minh Húc, tối qua anh và anh ta hoàn toàn không có gì hết, em có tin anh không?”

Diệp Minh Húc sửng sốt một chút, chớp chớp mắt, hắn chầm chậm gật đầu, sau đó lấy hết can đảm nói: “… Đàn anh, em tin anh.”

Khâu Ngôn Chí cười dịu dàng: “Chỉ cần em tin là tốt rồi.”

Vẻ mặt của Khâu Ngôn Chí quá đỗi dịu dàng, ánh mắt lại vô cùng da diết, Diệp Minh Húc thấy mà có chút xấu hổ, khóe miệng hắn dần cong lên, ngập ngừng né tránh ánh mắt trìu mến kia của Khâu Ngôn Chí.

Nào biết hắn vừa mới dời tầm mắt đi một chút, khóe miệng đang tươi cười trên khuôn mặt đột nhiên cứng lại.

Sắc mặt Diệp Minh Húc tái đi, một câu cũng không nói, nhìn thẳng về một phía, giọng nói có chút run rẩy.

“… Đàn anh, đó là gì vậy?”

Khâu Ngôn Chí sửng sốt một chút, phát hiện tầm mắt của Diệp Minh Húc đang nhìn chòng chọc về phía cổ mình,

Mà ở nơi đó của cậu chỉ có một… Dấu răng.

Lúc này Khâu Ngôn Chí mới sực nhớ ra khi nãy mình quá bất cẩn. Vừa rồi vì để an ủi Diệp Minh Húc nên cậu dùng tay nâng mặt hắn lên, do đó quên mất trên cổ vẫn còn đang giữ một quả bom hẹn giờ.

Khâu Ngôn Chí âm thầm mắng mười tám đời tổ tông của Hạ Châu, cái dấu này lộ ra đã làm gián đoạn hết văn vở của cậu.

Diệp Minh Húc đau lòng nhìn cậu, hai mắt đỏ hoe: “Đàn anh, không phải anh mới nói đêm qua hai người không có xảy ra chuyện gì sao…”

Khâu Ngôn Chí rối loạn giải thích: “Dấu này không phải cắn tối qua!”

Sắc mặt Diệp Minh Húc lại càng thêm đau khổ: “Vậy, đó là khi nào cắn… Trừ đêm qua ra, hai người còn từng tiếp xúc thân mật khác sao?”

Khâu Ngôn Chí:… Chời **.

Như nhớ tới gì đó, gương mặt Diệp Minh Húc trắng bệch, cười với Khâu Ngôn Chí: “Đàn anh, em nhớ ra rồi, hôm qua trên cổ anh cũng dán một cái băng keo cá nhân, em cũng chưa từng hỏi tại sao anh lại dán nó, thì ra là vì cái dấu này.”

Khâu Ngôn Chí: “…”

Đây là lần thứ ba Khâu Ngôn Chí thầm chửi rủa Hạ Châu chỉ sau khi Hạ Châu rời đi trong vòng ba phút đồng hồ.

Giữa hai người bỗng chốc trở nên im lặng.

“Diệp Minh Húc…”

Khâu Ngôn Chí gọi tên hắn.

Diệp Minh Húc bất chợt đứng lên: “Đàn anh, em, em sực nhớ ra công việc chỗ câu lạc bộ của em vẫn chưa giải quyết xong… Em, em về trước. Còn, còn nữa, tối nay có thể em sẽ không trở về ký túc xá, câu lạc bộ của em còn rất nhiều việc, có thể sẽ ở lại đó cả đêm.”

Nói xong, Diệp Minh Húc cũng lấy đồ rời đi.

Trước khi rời khỏi nhà hàng, Diệp Minh Húc ghé qua quầy tính tiền, nhưng lại nghe thấy người ta nói Hạ Châu đã thanh toán xong hết rồi.

Sắc mặt của Diệp Minh Húc lúc trắng lúc hồng, để tiền lên quầy nói: “Cháu tự trả phần của mình.”

Nói xong hắn cũng mặc kệ biểu cảm khó hiểu của chủ quán,  xoay người rời đi.

Khâu Ngôn Chí dõi theo bóng dáng rời đi của hắn, mặt không cảm xúc mà cuộn nhúm mì cuối cùng còn trên dĩa cho vào miệng.

Má, miếng ăn đến mồm rồi còn rơi.

Đồ rác rưởi Hạ Châu!

Khâu Ngôn Chí rút nĩa ra, nhai nhồm nhoàm mì trong miệng mình.

Khâu Ngôn Chí nằm trên giường ký túc xá, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng nhàm chán.

Mấy nay Diệp Minh Húc như cố tình tránh mặt cậu, có đôi khi cả ngày đều không trở về phòng, Triệu Duệ thì ngày nào cũng dính lấy bạn gái của hắn, người duy nhất còn lại trong ký túc xá cũng chỉ có mỗi Chu Kỳ đang chuẩn bị thi lên thạc sĩ, hơn nữa quan hệ của hắn và cậu từ ván trước cũng chẳng tốt đẹp gì, càng miễn đến tám nhảm với Khâu Ngôn Chí.

Khâu Ngôn Chí thở dài, cảm giác cuộc đời ôi sao mà chán quá.

Chán cũng thôi đi, quan trọng là ván giường còn cứng vãi cả chưởng.

Mà cứng cũng đành đi, quan trọng là Khâu Ngôn Chí thật sự không thích ở lại đây.

Có thể là do từ nhỏ đã luôn chen chúc với mẹ mình trong một căn phòng nhỏ hẹp, cho nên Khâu Ngôn Chí cảm thấy rất ghét kiểu môi trường sống chung với nhiều người chật chội như ký túc xá này.

Đến tối cậu sẽ thường xuyên vì tiếng động ầm ĩ mà tỉnh lại, nhìn không gian chật chội cùng mấy cái bóng đung đưa trong ký túc xá, gần như cảm thấy nghẹt thở. 

Lần thứ hai giật mình tỉnh lại, Khâu Ngôn Chí nằm trên giường khó chịu mà đấm ngực, lúc đó cậu quyết định phải dọn ra bên ngoài. 

Đây dù sao cũng là game tình yêu cho nên cũng chẳng để ý gì đến mấy cái sinh hoạt học tập ngoài luồng của người chơi, hơn nữa thiết lập nhân vật của Khâu Ngôn Chí trong game còn là con nhà giàu, căn bản không cần để ý đến việc kiếm đâu ra mấy ngàn đồng tiền thuê chung cư. 

Khâu Ngôn Chí cũng lười nghĩ nên thuê chung cư ở đâu, dứt khoát chọn một căn ở đối diện nhà Trương Dục Hiên, tất nhiên Trương Dục Hiên sẽ giơ hai tay lên ủng hộ rồi. 

Đồ trong ký túc xá không nhiều lắm, Khâu Ngôn Chí chỉ dùng một cái vali lớn là đã thu dọn xong, lúc chuẩn bị kéo vali ra bên ngoài, Khâu Ngôn Chí chợt trông thấy một bóng dáng. 

Là Đại Hoàng.

Đại Hoàng đáp xuống cái bàn ở đối diện Khâu Ngôn Chí, nó nhìn cậu nhưng không nói lời nào.

Từ sau cái đêm Khâu Ngôn Chí vì thẻ bài cách ly kia mà cãi nhau một trận với Đại Hoàng, Đại Hoàng đã biến mất rất nhiều ngày. 

Khâu Ngôn Chí nhìn nó một cái, kéo vali tiếp tục đi về phía trước.

Đại Hoàng vỗ cánh bay lên một chút.

Giọng nó tủi thân: “Em đi nhiều ngày như vậy, sao ngài không gọi em lấy lần nào hết?”

Khâu Ngôn Chí liếc nó nói: “Bởi vì tôi đang giận em.”

Đại Hoàng há miệng, lại gục đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Khâu Ngôn Chí, em chỉ muốn giúp ngài xoá sạch bug, em muốn ngài được thể nghiệm trò chơi càng tốt hơn.”

Khâu Ngôn Chí: “Một khi đã như vậy, sao em lại còn muốn lừa tôi?”

“Đó là bởi vì em sợ ngài mềm lòng. Sự thật chứng minh em đã đoán đúng, ngài quả thật đã mềm lòng.” Đại Hoàng dừng một chút, nhỏ giọng xin lỗi, “Em xin lỗi mà, em cứ nghĩ cho dù ngài có thật sự quan tâm đến Hạ Châu đi nữa, thì trong lòng ngài vẫn chỉ xem anh ta là một NPC.”

Khâu Ngôn Chí càng nghe càng cảm thấy lời này của Đại Hoàng bất thường.

Cậu nhíu mày: “Đến giờ tôi vẫn cho rằng anh ấy là một NPC.”

Khâu Ngôn Chí cảm thấy kỳ quái, cậu nhìn Đại Hoàng và nhấn mạnh một lần nữa: “Một phần là do tôi và Hạ Châu đã chung sống với nhau khá lâu ở ván game trước, hơn nữa ảnh quả thật đã giúp tôi rất nhiều. Cho nên đối với tôi mà nói, Hạ Châu là một NPC tương đối quan trọng, giống như Trương Dục Hiên hay là ba mẹ tôi vậy thôi, tôi không muốn thấy anh ấy bị điên cũng là một chuyện rất đỗi bình thường.”

Đại Hoàng: “Được rồi, ngài nói cái gì thì chính là cái đó.”

Khâu Ngôn Chí liếc nó một cái, cảnh cáo: “Em đừng có nghĩ tầm bậy.”

Đại Hoàng vỗ cánh, bĩu môi nói: “Em nào có, ai nói em nghĩ tầm bậy chứ.”

Sao Khâu Ngôn Chí cứ cảm thấy giọng điệu Đại Hoàng khó nghe thế nào ấy.

Cậu cũng mặc kệ nó, mở cửa ký túc xá kéo hành lý đi. 

Đại Hoàng lại đậu lên hành lý Khâu Ngôn Chí, mặc cậu kéo đi: “Khâu Ngôn Chí, em nói cho ngài một bí mật, ngài đừng giận em nữa có được không?”

Khâu Ngôn Chí nhìn nó một cái: “Bí mật gì?”

Đại Hoàng hít một hơi, nói, “Em nghi ngờ người chơi ba năm trước vẫn còn chưa chết.”

Bước chân của Khâu Ngôn Chí bỗng nhiên dừng lại.

Cậu quay đầu nhìn về phía Đại Hoàng: “Em nói cái gì?”

Đại Hoàng ngẩng đầu nhìn về phía Khâu Ngôn Chí: “Khâu Ngôn Chí, ngài còn nhớ ngài đã từng phàn nàn với em tại sao màn hình điều khiển 3D lại phải kích hoạt bằng giọng nói thì mới có thể xuất hiện được hay không? Điều đó rất bất tiện khi có mặt NPC ở đó.”

Khâu Ngôn Chí gật đầu: “Đúng vậy, tôi có nói những lời này. Nhưng vậy thì sao?”

“Thật ra, game tụi em ngoài bảng điều khiển 3D được kích hoạt bằng giọng nói ra còn có một thiết bị điều khiển có thực thể nữa, chức năng hai cái này y chang nhau, chỉ khác ở chỗ nó giống như một chiếc điện thoại, có thể sử dụng trước mặt NPC.”

Khâu Ngôn Chí nhíu mày: “Sao tôi chưa từng nghe em nói qua?”

Đại Hoàng nói: “Trước kia khi người chơi gặp tai nạn giao thông, trên người có mang theo trang bị thực thể này, và em cứ ngỡ nó đã bị phá huỷ cùng với người chơi khi xảy ra chuyện luôn rồi.”

Đại Hoàng hít sâu một hơi, tiếp tục nói, “Nhưng hai ngày trước, em hình như bắt được tín hiệu từ trang bị thực thể đó và em đã lùng sục tìm kiếm nó suốt mấy ngày hôm nay.”

“Sau đó thì?”

Đại Hoàng có chút mất mát: “Em không tìm được cái gì hết, tín hiệu kia chỉ xuất hiện thoáng qua rồi biến mất, em tìm tới tìm lui hai hôm mà vẫn không phát hiện ra bất cứ manh mối gì.”

Khâu Ngôn Chí: “… Em chắc là mình bắt được tín hiệu kia sao?”

Đại Hoàng cẩn thận suy nghĩ một chút, vẻ mặt trở nên do dự: “Thật ra… Em cũng không chắc lắm, bởi vì em chỉ cảm ứng được một chút, hơn nữa chỉ là một cái nháy mắt, còn chưa tới một giây thì tín hiệu kia đã không thấy đâu rồi.”

Khâu Ngôn Chí cố gắng điều chỉnh giọng mình sao cho hiền hòa nhất có thể: “Bạn học nhỏ Đại Hoàng này, nếu lần sau lại phát hiện ra loại manh mối mong manh, không rõ đầu đuôi, chưa thể xác thực kiểu này, vui lòng đừng bắt đầu câu chuyện bằng câu ‘Em nghi ngờ người chơi ba năm trước còn chưa chết’ khiến người ta phải hoang mang suy đoán nha.”

“Vâng.” Đại Hoàng cúi thấp đầu, vẻ mặt càng như đưa đám.

Lúc này Đại Hoàng mới phát hiện Khâu Ngôn Chí đẩy hành lý đi: “Ngài muốn đi đâu thế?”

“Tôi muốn ra ngoài thuê chung cư.”

Đại Hoàng có chút khó hiểu: “Thế Diệp Minh Húc tính sao bây giờ? Ngài không ở đây nữa thì làm sao phát triển tình cảm với cậu ta được, lần trước khi em rời đi, không phải cậu ta đã tỏ tình với ngài à, nhìn tình hình có lẽ sắp công lược thành rồi mà? Ngài cũng không thể bỏ dở giữa chừng được.”

“Công lược thành công?” Khâu Ngôn Chí cười lạnh một tiếng, nhớ lại cái hôm ở nhà hàng, nhịn không được mà nghiến răng nghiến lợi nói, “Bị cái tên trời gầm Hạ Châu kia quậy banh rồi, giờ Diệp Minh Húc thấy tôi còn sợ né không kịp nữa ấy chứ.”

Đại Hoàng: “…”

Cho nên lúc ấy ngài mất mớ gì nổi giận đùng đùng với em, còn muốn đi tìm anh ta nữa?

Đáng đời ngài. 

Khâu Ngôn Chí và Trương Dục Hiên bây giờ hoàn toàn trở thành anh em cùng cảnh ngộ.

“Nghe nói đàn anh của cậu không thèm rep tin nhắn của cậu nữa?”

“Nghe nói bé lớp dưới của cậu thà ngủ ở câu lạc bộ cũng không muốn gặp cậu sao?”

Hai người dô một cái rồi uống cạn ly.

“Trùng hợp ghê.”

Khâu Ngôn Chí sợ Trương Dục Hiên lại muốn dùng rượu giải sầu, đến lúc đó cậu cũng không có cách nào một mình khiêng hắn về nhà được, lập tức ném cho hắn cái mic, bảo hắn hát đi. 

Trương Dục Hiên chọn bài vô cùng bi thương đau khổ, gào thét hát “Tại sao anh lại không yêu em”.

Khâu Ngôn Chí nghe xong, yên lặng rót đầy ly cho hắn, định bụng khuyên hắn buông mic xuống tiếp tục uống. 

Đúng lúc này cửa phòng bị người ta đẩy ra, một bóng người thất tha thất thểu chạy vào, doạ Khâu Ngôn Chí và Trương Dục Hiên hết cả hồn. 

Giọng điệu người kia hoảng loạn cầu xin: “Làm ơn, cho tôi trốn một lúc thôi, nếu tôi bị bắt được nhất định sẽ bị đánh chết mất!”

Người nọ ngẩng mặt lên làm Khâu Ngôn Chí thoáng sửng sốt trong chốc lát.

Người này cũng coi như là quen sương sương.

—— Liễu Trừng, cậu đã từng gặp qua ở ván trước.

Khâu Ngôn Chí nhớ khi đó người này còn ngồi trong quán bar, kể với thiên hạ rằng Khâu Ngôn Chí cậu thích Hạ Châu hèn mọn đến cỡ nào.

Lúc ấy còn bị Trương Dục Hiên nghe thấy được, thiếu chút nữa còn lao vào bem hắn.

Nhưng rõ ràng ở ván này đâu có đụng chạm gì đến nhau đâu.

Trương Dục Hiên thấy người này đột nhiên xông tới còn nói ra những lời đáng sợ như vậy, có chút khẩn trương: “Có người muốn đánh cậu sao? Vậy cậu mau trốn nhanh đi!”

Liễu Trừng nghe xong, cuống quít nói cảm ơn, sau đó cuộn mình trốn ở dưới gầm bàn. 

Trương Dục Hiên giây trước làm người tốt, giây sau đã hoảng hốt kêu lên: “Ngôn Ngôn! Làm sao bây giờ!”

Khâu Ngôn Chí đỡ trán, bất đắc dĩ nói: “Hát tiếp đi.”

Vì thế Trương Dục Hiên lại tiếp tục đau thương hát: “Em có chỗ nào không bằng anh ta, anh có thể nhìn em lấy một lần có được không?”

Trương Dục Hiên hát được hai phút thì cửa đã bị người khác mở ra.

Một đám người mặc đồ đen mặt mày bặm trợn xuất hiện bên ngoài cửa. 

Trong đó có một tên đàn ông mặc tây trang màu xám đậm nhìn vào trong phòng, nói: “Chúng tôi đang tìm người.”

Dứt lời lập tức có hai tên khác tính xông vào.

Trương Dục Hiên ngừng hát, xoay người lại.

Người đàn ông vừa mới nói chuyện khi nãy lập tức sửng sốt, ngăn hai tên đang chuẩn bị vào phòng lục soát, lễ phép mà cúi chào Trương Dục Hiên: “Xin lỗi cậu Trương, quấy rầy cậu rồi, bọn tôi đi ngay đây.”

Vừa nói xong thì đám người kia cũng lục tục rời đi, còn rất ân cần đóng cửa lại giúp họ. 

Khâu Ngôn Chí ném bắp rang vào trong miệng, nhai rôm rốp. 

Bối cảnh lai lịch nhân vật của Trương Dục Hiên không phải dạng vừa đâu. 

Nói thế nào nhỉ.

Khâu Ngôn Chí đã gặp rất nhiều NPC, cũng nghe Đại Hoàng kể qua rất nhiều tư liệu của các nhân vật. Nhưng Khâu Ngôn Chí cũng chưa từng gặp qua người nào trong số đó có thể chống lại nhà Trương Dục Hiên. 

Khâu Ngôn Chí chơi con game này được bốn tháng, còn chơi đến tận hai lần, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cảm thấy lai lịch nhân vật của Trương Dục Hiên có tác dụng một chút. 

Cảm thấy người bên ngoài sẽ không vào đây nữa, Khâu Ngôn Chí lại bóc một nắm bắp rang khác, sau đó nói với cái người dưới gầm bàn: “Ra đi, người đi hết rồi.”

Liễu Trừng nghe xong liền chui từ dưới bàn lên.

Hắn cho rằng lần này bị tóm chắc rồi, sợ tới hồn vía lên mây, nào ngờ lại may mắn như vậy, vào đại một phòng lại gặp được quý nhân.

Tuy đã tránh được kiếp nạn này rồi, nhưng trái tim hắn vẫn đập bình bịch hoảng loạn như cũ, sợ vừa bước ra khỏi cửa đã bị người ta bắt lại, kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Hắn nhìn Trương Dục Hiên, lại nhìn Khâu Ngôn Chí, cầu xin nói: “Thật sự là quá cảm ơn hai người, nhưng tôi có thể ở lại chỗ này thêm một chốc nữa không? Bọn người kia có thể vẫn còn đang ở bên ngoài lục soát.”

Trương Dục Hiên nhiệt tình mà nhường cho hắn một vị trí, bảo hắn ngồi lên sô pha: “Đương nhiên là có thể, cậu ngồi chỗ này đi.”

Trương Dục Hiên có chút tò mò: “Cậu tên gì? Sao họ lại muốn bắt cậu?”

Liễu Trừng gục đầu xuống, bắt đầu lau nước mắt: “Tôi tên là Mộc Mộc, trong nhà thiếu nợ, thật sự trả không nổi, bọn họ muốn bán tôi cho một sàn giao dịch ngầm, nhưng tôi thà chết cũng không khuất phục, dùng hết sức để bỏ trốn, những người kia là muốn tới bắt tôi…”

Khâu Ngôn Chí thiếu chút nữa đã cười ra tiếng.

Má, tên này còn xộn lào hơn cả cậu nữa. 

Trương Dục Hiên rối rắm mà rút khăn giấy ra lau nước mắt cho hắn, lại bị Khâu Ngôn Chí ngăn lại.

Khâu Ngôn Chí cười nói: “Không phải cậu tên là Liễu Trừng sao?”

Thân thể Liễu Trừng cứng đờ, ngẩng đầu nhìn Khâu Ngôn Chí.

Khâu Ngôn Chí nói: “Tôi là bạn của Thẩm Tinh Vĩ.”

Nếu Khâu Ngôn Chí nhớ không lầm, ở ván trước Liễu Trừng là làm bartender cho quán bar của Thẩm Tinh Vĩ, còn cặp bồ với mấy tên đại gia khách quen ở quán nữa. 

Thành thật mà nói, tuy ván trước Liễu Trừng đặt điều nói xấu sau lưng cậu, hủy hoại hết danh tiếng của cậu, nhưng Khâu Ngôn Chí vẫn không cảm thấy ghét người này cho lắm.

Dù sao khi ấy vẫn là Liễu Trừng gọi người đến cứu cậu.

Thật ra lúc đó Khâu Ngôn Chí tình cờ rút được một thẻ bài miễn phí, có thể giúp cậu tự do bơi lội ở trong nước hệt như một con cá, chẳng những không thấy mệt, không thấy lạnh, mà còn có thể hô hấp được dưới nước nữa.

Đó là một thẻ bài SR rất hiếm thấy, Khâu Ngôn Chí thật sự không muốn lãng phí nó, vì thế lúc Hạ Châu thuận miệng nói câu kia, Khâu Ngôn Chí đã nhảy xuống biển với một tâm trạng vô cùng kích động và thấp thỏm.

Không cần nói, cậu ở trong biển còn chơi rất vui vẻ.

Có lẽ là do cậu lặn ở trong biển quá lâu, Liễu Trừng cho rằng cậu chết đuối nên mới hoảng loạn gọi người tới, hết nhảy xuống biển tìm lại dùng thuyền nhỏ tìm, muốn cứu cậu lên bờ.

Tuy rằng Khâu Ngôn Chí có chút không vui khi bị người ta phá đám giữa chừng, nhưng dù sao Liễu Trừng cũng xuất phát từ lòng tốt, cho nên Khâu Ngôn Chí đành để người khác vớt mình lên.

Vừa được vớt ra khỏi biển, vì muốn qua mắt người khác mà Khâu Ngôn Chí còn điều chỉnh lại độ ấm của cơ thể, làm bộ như sốt cao.

Nói tóm lại, tuy cái tên Liễu Trừng này không đáng yêu, nhưng cũng không thể nói là tệ.

Liễu Trừng vừa nghe đến tên Thẩm Tinh Vĩ, đã biết người này nắm rõ gần hết về mình, giờ mà có nói dối nữa thì cũng chỉ làm cho người ta thêm chán ghét hơn, dứt khoát nói thẳng luôn.

“Thực xin lỗi, vừa rồi tôi lừa các cậu đấy, thật ra tên tôi là Liễu Trừng.”

Trương Dục Hiên khó hiểu: “Mới nãy bọn tôi còn giúp cậu kia mà, sao cậu lại gạt bọn tôi chứ?”

Sắc mặt Liễu Trừng có chút xấu hổ: “Tôi đắc tội với tên tai to mặt lớn, có lẽ từ nay phải sống một cuộc sống chui nhủi, nếu để lộ ra thân phận thì rất là nguy hiểm, tôi không gánh nổi trách nhiệm.”

Trương Dục Hiên: “Vậy cậu rốt cuộc đã làm cái gì thế? Khiến người ta hận cậu đến mức tốn nhiều công sức như vậy để bắt cậu?”

Liễu Trừng nhìn Trương Dục Hiên tính cách đơn thuần nhưng thân phận lại không hề đơn giản, do dự một chút, vẫn là nói ra toàn bộ: “Thật ra… Tôi là được đại gia bao nuôi.”

“Sau đó thì sao?”

“Tên đại gia kia kết hôn, nhưng bọn tôi vẫn còn ngầm liên hệ với nhau, có điều rất nhanh sau đó quan hệ của bọn tôi đã bị vợ hắn phát hiện.”

Trương Dục Hiên càng nghe càng phấn khích: “Sau đó thì sao, sau đó thì sao? Là vợ hắn cử người đến đuổi giết cậu à?”

Liễu Trừng: “Không phải, là tên khốn kia phái người tới bắt tôi. Sau khi vợ tên đó phát hiện quan hệ của bọn tôi thì biểu hiện vô cùng bình tĩnh, thậm chí ngay cả hắn ta cũng không biết vợ mình đã phát hiện, cho đến ngày hôm qua…”

Liễu Trừng do dự một chút, hình như là có hơi khó mở lời.

Trương Dục Hiên còn mở to mắt hỏi: “Ngày hôm qua làm sao?”

Liễu Trừng: “Ngày hôm qua, tôi và vợ tên kia lên giường bị hắn ta bắt được…”

“Phụt ——”

Khâu Ngôn Chí phun toàn bộ nước trái cây ra khỏi miệng.