Hôm Nay Tra Công Ngu Ngốc Lại Chơi Tui

Chương 37



Editor: Cô Rùa

*

Hạ Châu đã nhận ra Khâu Ngôn Chí có chỗ không thích hợp từ lâu rồi. 

Ngay từ đầu, trên người Khâu Ngôn Chí đã mang theo một loại cảm giác rất xung đột.

Vì muốn có được hảo cảm từ anh, Khâu Ngôn Chí còn cố tình lên kế hoạch cho một vụ tai nạn đèn chùm. 

Khâu Ngôn Chí nghiêm túc nói yêu anh nhưng sau lưng lại đi thả thính cô y tá. 

Khâu Ngôn Chí giây trước còn nhìn anh rời đi với đôi mắt đỏ hoe, giây sau đã rủ đám bạn đến nhà ăn lẩu. 

Khâu Ngôn Chí giận anh rồi bỏ nhà đi bụi 15 ngày, anh lật tung cả thành phố lên cũng không tìm được một chút dấu vết nào của cậu. Nhưng 15 ngày sau cậu lại trở về, trên người vẫn mặc y nguyên bộ quần áo lúc bỏ đi. 

Khâu Ngôn Chí lỡ miệng nói với người khác để anh nghe thấy được, khiến anh nhận ra cuộc hôn nhân của họ từ đầu chỉ là một kế hoạch đã được sắp đặt sẵn. 

Khâu Ngôn Chí đứng trước mặt anh khóc lóc ỉ ôi van xin anh, nhưng sau lưng lại thầm chửi rủa anh.

Chờ đến lúc anh mệt mỏi, thật sự mệt mỏi, thậm chí không còn sức để dây dưa với Khâu Ngôn Chí, chuẩn bị đưa ra lời đề nghị ly hôn.

Thì Khâu Ngôn Chí lại tái mặt chạy đến ôm anh, không chịu buông anh ra, không muốn rời khỏi anh, nhìn anh bằng cặp mắt đáng thương.

Hồi sau Khâu Ngôn Chí mắc chứng quáng tuyết một cách không tài nào hiểu được, kể từ đó lại càng ỷ lại vào anh hơn.

Khiến người ta mềm lòng, khiến người ta không có cách nào bỏ mặc cậu.

Nhưng Khâu Ngôn Chí vẫn là một kẻ nói dối tinh ranh, thậm chí còn bịa ra chuyện hai nhân cách để qua mặt anh. 

Sau đó, Khâu Ngôn Chí nói chuyện với không khí, rồi tựa như cát sỏi tan biến trước mặt anh. 

Mà anh thì trở về bốn tháng trước, trở về khoảng thời gian không có cái người tên Khâu Ngôn Chí kia. 

Khâu Ngôn Chí rõ ràng nhận ra anh, nhưng lại làm bộ không quen anh, thậm chí còn mặc váy đi quyến rũ tên đàn ông khác. 

Cuối cùng Hạ Châu chứng kiến Khâu Ngôn Chí xảy ra tai nạn giao thông trước mặt mình.

… Nguyên nhân là bởi vì anh đã gọi tên cậu.

Cảnh tượng khi ấy nhìn mà phát hoảng, anh quỳ gối trước thi thể Khâu Ngôn Chí, gọi tên cậu, hôn tay cậu, năn nỉ cậu tỉnh lại, sau đó ôm tro cốt của cậu, loạng choạng ngồi trong một góc.

Đã lâu rồi Hạ Châu không trải qua cảm giác đau thấu tim gan thế này.

Toàn bộ tâm trí của anh đều trở nên không còn rõ ràng.

Nhưng anh lại thấy Khâu Ngôn Chí chạy tới, nắm lấy tay anh, nói với anh rằng tất cả đều chỉ là tưởng tượng thôi.

… Tưởng tượng sao?

Anh có thể nhìn thấy Khâu Ngôn Chí, chạm vào Khâu Ngôn Chí, và khi anh nắm lấy tay Khâu Ngôn Chí, anh thậm chí còn có thể cảm nhận được độ ấm từ cơ thể cậu truyền đến.

Nếu cảnh tượng chân thật như vậy chỉ là hư ảo, thì rốt cuộc đâu mới là thật?

Nhưng Khâu Ngôn Chí vẫn còn sống.

Cho nên cái kia chỉ có thể là ảo giác.

Vì vậy, anh nói với Khâu Ngôn Chí, cũng tự nói với mình rằng.

Anh chỉ đang gặp phải một cơn ác mộng thôi.

Hạ Châu không phải là tên ngốc, anh phát hiện cái gì mà có liên quan đến Khâu Ngôn Chí thì đều trở nên khó hiểu một cách thật kỳ lạ.

Trước đó anh vẫn không rõ nguyên nhân là vì sao. 

Anh không hiểu tại sao Khâu Ngôn Chí rõ ràng vốn không yêu anh nhưng lại giả vờ yêu anh. 

Anh càng không hiểu tại sao sau này Khâu Ngôn Chí nhận ra anh mà lại làm bộ như không quen anh.

Mãi đến sáng hôm qua, Hạ Châu tình cờ bắt gặp thư ký đang lén đọc tiểu thuyết trong giờ làm.

Lúc anh đang nghiêm mặt chuẩn bị quở trách thì tình cờ nhìn thấy cái tên bìa của cuốn tiểu thuyết ấy. 

—— Xuyên nhanh, tháng ngày tôi dẫn theo hệ thống công lược tên khốn kia. 

Hạ Châu nhìn nó, đột nhiên mặt trời chân lý chói qua tim.

Hạ Châu lại tìm thêm một số tư liệu và vài cuốn tiểu thuyết cùng loại.

Cuối cùng cũng mơ hồ chạm đến chân tướng của vấn đề.

Khâu Ngôn Chí không phải là người của thế giới này.

Khâu Ngôn Chí đang công lược anh.

Khâu Ngôn Chí công lược anh thành công rồi cho nên bỏ đi.

Hiện tại mục tiêu công lược của Khâu Ngôn Chí là Diệp Minh Húc.

Khâu Ngôn Chí không phải nói chuyện với không khí, mà là đang nói chuyện với hệ thống.

Khâu Ngôn Chí thích anh.

—— Cái cuối cùng là tối qua anh mới biết được.

Hạ Châu ngồi trước máy tính tiếp tục đọc những cuốn tiểu thuyết kia, vừa đọc vừa ghi chú lên máy tính bảng, anh đọc quá tập trung, suy nghĩ quá chú tâm, nên không có phát hiện Khâu Ngôn Chí đã vào đây từ khi nào. 

Chờ đến khi Hạ Châu nhìn thấy Khâu Ngôn Chí, thì ánh mắt Khâu Ngôn Chí đã dán chặt lấy màn hình máy tính của anh. 

Hạ Châu giật điếng người một cái, lập tức úp máy tính bảng lên bàn, lại di chuyển con chuột một cách luống cuống đóng trang web.

Không ngờ trang web lại đột nhiên bị kẹt, thế là dưới tình thế hoảng loạn ấy Hạ Châu đã trực tiếp rút nguồn điện ra luôn. 

Nguồn điện bị rút ra, tiếng động khi CPU vận hành cũng dần biến mất, trong phòng bất chợt yên lặng. 

Yên đến độ tiếng kim rơi trên mặt đất cũng đều có thể nghe thấy rõ ràng.

Lặng đến làm người ta muốn nghẹt thở.

Cuối cùng vẫn là Hạ Châu mở miệng trước.

“Khâu Ngôn Chí, em thấy rồi hả?”

Khâu Ngôn Chí nói: “… Thấy rồi.”

Hạ Châu trầm mặc một chút, bỗng nhiên thở dài.

Anh kéo Khâu Ngôn Chí vào lòng, sau đó ôm chặt eo cậu, thấp giọng nói: “Khâu Ngôn Chí, anh biết hết rồi.”

Khâu Ngôn Chí im lặng trong chốc lát, sau đó hỏi: “Anh đã biết được bao nhiêu rồi?”

“Hầu hết mọi chuyện.” Hạ Châu nói.

“Em không phải người của thế giới này, có thể là du hành đến đây.”

“Em công lược anh, bởi vì thành công cho nên mới rời đi.”

“Hiện tại em đang công lược Diệp Minh Húc.”

“Bên cạnh em chắc hẳn là có một hệ thống, bọn anh không thể nhìn thấy nó nhưng em thì có thể, cho nên em không phải là đang nói chuyện với không khí.”

Theo một nghĩa nào đó.

Ngoại trừ việc không biết thế giới này thật ra là thế giới trong game thì Hạ Châu đã đoán đúng gần như toàn bộ.

Đại Hoàng quýnh đến độ giãy đành đạch.

Nó vỗ cánh, hoảng sợ bay xung quanh: “Má ơi đáng sợ quá, đáng sợ quá, không ngờ NPC Hạ Châu này lại biết nhiều như vậy, ngay cả em cũng lộ rồi!!”

“Khâu Ngôn Chí, Khâu Ngôn Chí, ngài không hoảng hả? Ngài thật bình tĩnh, không hổ là người làm chuyện lớn!”

Không.

Khâu Ngôn Chí cậu hoảng chứ.

Cậu hoảng đến mức trong đầu chỉ còn sót lại bốn chữ to đùng.

—— Đựu má, thành tinh.

Đại Hoàng vẫn múa máy quay cuồng bên cạnh cậu, sau đó nhìn về phía Khâu Ngôn Chí với gương mặt khóc tang: “Khâu Ngôn Chí! Em vừa mới nhìn cửa hàng một lượt!! Trong tình huống này, em không tìm thấy thẻ bài nào phù hợp cả!! Có tiền cũng vô dụng!!!”

Khâu Ngôn Chí hít sâu một hơi, tự an ủi chính mình.

Chỉ cần hệ thống chưa sập toàn bộ, thì còn thở còn gỡ!

Thấy Khâu Ngôn Chí không nói lời nào, Hạ Châu biết mình đã đoán đúng.

Anh ôm Khâu Ngôn Chí càng chặt hơn, tì cằm lên vai cậu.

“Khâu Ngôn Chí, anh không trách em, cũng không giận em, càng không chất vấn em.”

“Khâu Ngôn Chí.” Hạ Châu thấp giọng nói, “Em chỉ cần hứa với anh một chuyện thôi có được không?”

“… Chuyện gì?”

“Đừng đi công lược Diệp Minh Húc.” Hạ Châu dừng một chút, giọng có hơi hơi khàn, “Đừng đi công lược ai khác nữa.”

Khâu Ngôn Chí an tĩnh một hồi lâu.

Mãi đến khi Hạ Châu cho rằng sẽ không bao giờ đợi được câu trả lời thì Khâu Ngôn Chí mới mở miệng.

“Được.”

Khâu Ngôn Chí đóng cửa chung cư lại, sau đó đi đến phòng ngủ và nằm lên giường.

Đại Hoàng bay đến một cách kích động, không ngừng xoay vòng vòng trước mặt Khâu Ngôn Chí, khiến người ta đều muốn hoa mắt.

Đại Hoàng bồn chồn không yên, hệt như kiến bò trên chảo nóng: “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, thẻ reset thì sao? Thẻ reset không có tác dụng với Hạ Châu! Còn thẻ nhân vật phiền toái biến mất đi? Nhưng ngài lại không chịu dùng, a a a còn thẻ nào có thể dùng được không ta, không có thẻ nào cả…”

“Còn nữa còn nữa, Khâu Ngôn Chí, ngài thật sự sẽ không công lược Diệp Minh Húc nữa hả? Vậy ngài làm thế nào để thoát ra ngoài đây!!! Lẽ nào ngài tính tiếp tục ở đây dây dưa với Hạ Châu nữa sao?!”

Khâu Ngôn Chí vốn dĩ cũng rất hoảng.

Nhưng thấy Đại Hoàng còn hoảng hơn mình thì cậu chợt bình tĩnh lại.

Cậu lấy một viên kẹo trái cây từ tủ đầu giường, bỏ lớp giấy đóng gói rồi cho vào miệng.

“Đại Hoàng này.” Khâu Ngôn Chí bỗng nhiên nói, “Em có biết lúc hệ thống lần đầu tiên xảy ra trục trặc, làm tôi không thể đăng xuất game thì tôi đã nghĩ gì trong đầu không?”

Đại Hoàng: “Nghĩ gì ạ?”

Khâu Ngôn Chí: “Lúc ấy không có ai bên cạnh tôi cả, Hạ Châu thì đi mất, em cũng không thấy đâu, trong phòng chỉ còn lại mỗi mình tôi, khi tôi biết tôi không thể rời khỏi đây, tôi đã đứng ngây người ở tầng hai cả ngày trời.”

“Sau đó tôi bỗng nhớ tới một chuyện, em từng nói với tôi rằng nếu người chơi gặp sự cố ngoài ý muốn ở trong game, cộng thêm tình huống đủ khẩn cấp thì sẽ bị buộc rời khỏi game, lúc ấy tôi đã đi đến bên cửa sổ và nghĩ xem có nên dứt khoát nhảy xuống luôn hay không.”

Đại Hoàng xen vào: “Đừng nói bây giờ ngài đang nghĩ cái này nha? Không được đâu! Không phải trước kia người chơi gặp tai nạn giao thông đó đã… Cái này quá nguy hiểm đối với ngài!”

Khâu Ngôn Chí lắc lắc đầu: “Lúc ấy tôi cũng vì quá sợ sẽ xảy ra sai lầm cho nên không có nhảy xuống, đương nhiên bây giờ cũng sẽ không.”

Khâu Ngôn Chí quay đầu nhìn về phía Đại Hoàng: “Nhưng khi tôi rời khỏi cửa sổ, đã âm thầm đưa ra một quyết định.”

Đại Hoàng: “Quyết định gì ạ?”

“Tôi đã so sánh cuộc sống giữa hiện thực và trong game.” Khâu Ngôn Chí nhếch miệng, trong giọng có chút mỉa mai, “Tôi phát hiện, cuộc sống ngoài đời thực của tôi còn không bằng ở trong game.”

“Lúc tôi mở cửa phòng, trong lòng còn nghĩ cho dù không thể thoát ra được cũng chẳng sao, sống ở đây cũng rất tốt mà.”

“Chẳng qua lúc tôi vừa ra khỏi phòng lại phát hiện toàn bộ thế giới đều biến mất, cho nên suy nghĩ lúc đó cũng không còn nữa.”

Đại Hoàng hiểu được hàm ý trong câu nói của Khâu Ngôn Chí: “Hiện tại ngài quyết định… Không ra nữa sao?”

“Ừm, không ra nữa.” Khâu Ngôn Chí quay đầu, cười với Đại Hoàng, “Đều đã lâu như vậy rồi, ai biết cơ thể bên ngoài của tôi có còn sống hay không. Nói không chừng nó đã bốc mùi trong khoang cabin rồi cũng nên.”

Đại Hoàng nghi ngờ nhìn cậu, đột nhiên hỏi: “Ngài quyết định không công lược Diệp Minh Húc, không trở ra ngoài nữa, chẳng lẽ là vì lời hứa vừa rồi với Hạ Châu?”

Khâu Ngôn Chí ngẩn người, sau đó nói: “Sao có thể chứ.”

Cậu tạm dừng một chút, bổ sung bằng một giọng nặng nề: “Tôi là một người ích kỷ như vậy, làm sao có thể vì một câu nói của người khác mà thay đổi định hướng của bản thân trong tương lai được.”

Sẩm tối, Khâu Ngôn Chí cảm thấy đói bụng nên đến gõ cửa nhà Trương Dục Hiên.

Giờ bọn họ ở đối diện nhau, mỗi lần ăn cơm đều là ăn chung với nhau.

Khâu Ngôn Chí lười nấu cơm, còn trình độ nấu cơm của Trương Dục Hiên cũng chỉ ở mức thường thường, cho nên có đôi khi bọn họ sẽ kêu cơm hộp, đôi khi sẽ ra ngoài ăn.

Nhưng lần này khi Khâu Ngôn Chí mở cửa bước vào trong, đã nhìn thấy một bàn cơm thịnh soạn với năm hoặc sáu món được bày ở bên trên, nhìn vô cùng ngon miệng.

Khâu Ngôn Chí chớp chớp mắt, hỏi: “Trương Dục Hiên, cậu gọi đầu bếp nhà hàng đến nấu à?”

Đúng lúc này, Liễu Trừng mang tạp dề, trên tay còn cầm một chiếc thìa sắt từ trong phòng bếp ló đầu ra, cười hì hì nói: “Là tôi làm đó! Cậu Khâu, cậu cũng ngồi xuống ăn chung nha!”

Khâu Ngôn Chí không ngờ tay nghề làm bếp của Liễu Trừng lại tốt đến vậy.

Khâu Ngôn Chí ăn đến thỏa thuê, khen không dứt lời.

Liễu Trừng được khen mà có chút ngượng ngùng, cười nói: “Tôi cũng không thể ăn ở miễn phí ở đây được, nhưng tôi lại không có tiền trên người, thẻ tín dụng đều bị tên kia đóng băng rồi, không có gì để báo đáp Trương Dục Hiên, nên chỉ có thể làm một số việc vặt coi như là cảm ơn, hơn nữa tôi cũng rất thích nấu cơm và dọn dẹp nhà cửa.”

Trương Dục Hiên nhìn Khâu Ngôn Chí, gần như là nước mắt rưng rưng: “Ngôn Ngôn, cậu không biết Trừng Trừng tốt thế nào đâu! Trừng Trừng đã giặt tất cả những bộ váy của mình và còn treo nó lên ngay ngắn cho mình nữa! Trừng Trừng còn biết cả makeup! Còn make vô cùng đẹp! Cậu ấy make mình giống như tiên nữ vậy! Thật tiếc là cậu chưa được nhìn thấy!!!”

Trương Dục Hiên thân cao 1m93 mà còn có thể hóa thành tiên nữ á?

Khâu Ngôn Chí nghĩ đến cảnh tượng kia, cảm thấy đúng là đáng tiếc khi không thể nhìn thấy.

Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.

Liễu Trừng vừa định buông đũa xuống chuẩn bị đứng dậy thì Trương Dục Hiên đã đứng lên: “Để tôi mở cho, tôi mở cho, cậu cứ ngồi đi.”

Sau khi Trương Dục Hiên mở cửa, toàn bộ thân thể đều cứng thành một cột băng: “Đàn… Đàn anh!”

Khâu Ngôn Chí quay đầu nói với Liễu Trừng: “Đó chính là đàn anh của…”

Khâu Ngôn Chí còn chưa nói xong thì phát hiện ra chỗ Liễu Trừng đã không còn ai.

Cùng lúc đó, từ phòng ngủ phụ cũng truyền đến một tiếng đóng cửa khe khẽ. 

Khâu Ngôn Chí nhíu mày, buông đũa đi về hướng phòng ngủ phụ.

Liễu Trừng thấy cậu đi vào thì có hơi hoảng.

Khâu Ngôn Chí hỏi: “Cậu trốn ở đây làm gì?”

Sắc mặt Liễu Trừng có chút nhợt nhạt: “… Người đứng ngoài cửa… Chính là… Đàn anh mà Trương Dục Hiên thích sao?”

“Đúng vậy, làm sao vậy? Sao cậu lại làm ra vẻ mặt này?” Khâu Ngôn Chí hỏi.

Chờ chút.

Khâu Ngôn Chí nhíu mày.

Bạn đời giới tính nam của Tỉnh Trạch Vũ nuôi bồ nhí bên ngoài.

Liễu Trừng bị một tên đại gia có bạn đời giới tính nam bao nuôi.

Liễu Trừng sau khi trông thấy Tỉnh Trạch Vũ thì hớt hãi bỏ trốn.

Trời **.

Bàn tay nắm then chốt cửa của Khâu Ngôn Chí đều run lên.

Đây rốt cuộc là đạo đức bị chó tha hay bản chất con người bị tha hoá?!

Thế giới của trò chơi này cũng quá điên rồ rồi!!!

Sau khi Trương Dục Hiên nhìn thấy Tỉnh Trạch Vũ, lòng bàn tay đều toát mồ hôi, lắp bắp hỏi: “Đàn, đàn anh, sao anh lại tới đây?”

Tỉnh Trạch Vũ rũ mắt xuống, giọng nói dịu nhẹ dễ nghe: “Lần trước chúng ta gặp nhau, em vô tình để quên thẻ tín dụng ở chỗ anh.”

Tỉnh Trạch Vũ đưa tấm thẻ trong tay lên, còn kèm theo một phong bì: “Còn đây là tiền viện phí em trả cho anh lần đó.”

Trương Dục Hiên không thích đàn anh vạch rõ giới hạn với mình, ngay cả chút tiền này cũng phải trả lại cho hắn, nhưng hắn sợ nếu hắn không nhận sẽ khiến đàn anh khó xử, nên cúi đầu nhận lấy. 

“Vậy anh đi đây.” Tỉnh Trạch Vũ nói xong cũng nhấc chân chuẩn bị rời đi.

“Đàn anh!” Trương Dục Hiên bỗng nhiên gọi một tiếng, nhớ tới đêm qua Liễu Trừng nói với hắn phải dũng cảm tiến lên, hắn ngập ngừng mở lời, “Anh, anh đã ăn cơm chưa?”

Tỉnh Trạch Vũ: “Vẫn chưa.”

Trương Dục Hiên lấy hết dũng khí nói: “Tụi em đang ăn cơm… Cũng làm nhiều cơm lắm, anh ăn chung với tụi em nha!”

Tỉnh Trạch Vũ vốn định từ chối, nhưng nhìn thấy ánh mắt khẩn trương và thấp thỏm của Trương Dục Hiên, trái tim hắn mềm nhũn, gật gật đầu: “Được.”

Đôi mắt Trương Dục Hiên lập tức tỏa sáng.

Trương Dục Hiên không chịu nổi kích động ở trong lòng, tim đập thình thịch khẩn trương, đầu óc đều choáng váng, nhất thời không biết nên nói gì, ma xui quỷ khiến nói: “Đàn anh, quan hệ giữa anh và chồng anh thế nào rồi?”

Trương Dục Hiên nói xong đã muốn cắn đứt đầu lưỡi mình.

Nói cái gì không nói? Cứ một hai nhắc tới chồng của đàn anh làm chi!

“… Tụi anh vẫn tốt.”

Dường như Tỉnh Trạch Vũ cũng không muốn nói về đề tài này cho lắm, hắn nhìn chén đũa trên trên bàn, nói: “Em đang ăn cơm với bạn mà? Sao không thấy họ đâu?”

Trương Dục Hiên nhìn cái bàn trống không, gãi gãi đầu: “Đúng vậy, bọn họ vừa rồi còn ở đây mà…”

Trương Dục Hiên ngẩng đầu gọi: “Ngôn Ngôn, Trừng Trừng, các cậu đang ở đâu vậy, ra đây ăn cơm đi!”

Liễu Trừng trốn đằng sau cửa phòng ngủ phụ, trên trán đều là mồ hôi.

Khâu Ngôn Chí ấy vậy mà cũng khẩn trương theo hắn.

Ngay sau đó, cửa đã bị Trương Dục Hiên mở ra: “Hai người các cậu trốn ở đây làm gì vậy?”

“… Không, không làm gì hết.” Khâu Ngôn Chí nói.

Trên mặt Trương Dục Hiên treo lên nụ cười xán lạn hạnh phúc, nhỏ giọng nói: “Đàn anh của mình đã đồng ý ăn cơm với mình rồi, hai người mau ra đây đi, chúng ta cùng nhau ăn một bữa nào.”

Khâu Ngôn Chí và Liễu Trừng còn chưa kịp trả lời, đã bị Trương Dục Hiên kéo ra bên ngoài.

Trương Dục Hiên lôi bọn họ từ trong phòng ngủ ra, có chút ngượng ngùng mà giới thiệu với đàn anh của hắn: “Đàn anh, bọn họ là bạn em, đây là Khâu Ngôn Chí, còn đây là Liễu Trừng!”

Sắc mặt Tỉnh Trạch Vũ chợt tái mét.