Hôm Nay Tra Công Ngu Ngốc Lại Chơi Tui

Chương 74



Editor: Cô Rùa

*

Từ giây phút Khâu Ngôn Chí thừa nhận rằng bản thân cậu thích Hạ Châu thì đã biết mình xong đời rồi.

Đến khi cậu dẫn Hạ Châu đi ngắm cảnh đêm, choàng tay qua cổ Hạ Châu và hôn anh thì cậu mới nhận ra bản thân đã hết thuốc chữa đến cỡ nào.

Khâu Ngôn Chí sống 25 nồi bánh chưng với một trái tim được úm kỹ trong lòng bàn tay và không muốn giao ra cho ai, còn dùng mũ sắt giáp sắt che chắn nó. 

Sợ nó bị sứt mẻ va quệt.

Cậu ích kỷ xấu tính, không muốn cho đi, không muốn bỏ ra, càng không muốn động tâm.

Nào ngờ khi gặp được Hạ Châu, trái tim được bảo bọc hơn 20 năm cứ thế tuôn trào như đê vỡ, trút xuống sạch sẽ, cũng không có cách nào trốn được.

Cậu nhìn thấy Hạ Châu thì đã muốn nắm tay anh, muốn ôm anh, muốn hôn anh. 

Muốn đối xử tốt với anh bằng cả trái tim này.

Quả thực là như một kẻ điên.

Nói thật, nếu Khâu Ngôn Chí mà có một chiếc nhẫn ngay bây giờ, cậu có thể lập tức quỳ xuống cầu hôn Hạ Châu.

Nhưng trên tay cậu không có, vì thế cậu tháo món phụ kiện duy nhất trên người mình xuống và đeo lên cổ Hạ Châu.

Đó là một sợi dây chuyền màu đen có treo một miếng ngọc bích trắng tinh ở trên đấy.

Không phải thứ đồ gì quý giá, nhưng đã được Khâu Ngôn Chí đeo suốt 20 năm qua, nếu không phải đưa cho Hạ Châu thì có khi cậu sẽ đeo nó cả đời cũng nên.

Khâu Ngôn Chí chưa từng nghĩ mình sẽ cho người khác miếng ngọc này, nhưng chỉ cần cậu nghĩ đến đồ của mình được mang trên người Hạ Châu thì đã cảm thấy rất thỏa mãn.

Như thể cậu đã đánh dấu Hạ Châu vậy.

Hạ Châu sờ miếng ngọc cách một lớp quần áo, ngọc nặng trĩu ở trước ngực anh, còn mang theo độ ấm trên người Khâu Ngôn Chí.

Khâu Ngôn Chí ngẩng đầu nhìn Hạ Châu, nghiêm túc nói: “Hạ Châu, miếng ngọc này em đã đeo 20 năm rồi, nhưng anh phải mang nó cả quãng đời còn lại đấy.”

Hạ Châu ngẩn ra, chớp chớp mắt, nói: “Được.”

Khâu Ngôn Chí nhìn vào đôi mắt anh, lại không nhịn được muốn hôn anh.

Ai biết còn chưa kịp đến gần, một giọng nói làm người khác thấy ghét đã vang lên.

“Chi Chi!” Phí Tư Hạo bước ngắn bước dài từ bên kia đường qua, mặt hắn đỏ bừng bừng vì say rượu, nhưng nét mặt lại vừa vui vừa ngạc nhiên: “… Sao em lại ở đây?”

Phí Tư Hạo vừa dứt lời thì vô tình vấp phải bậc thềm và vồ ếch ngay dưới chân của Hạ Châu và Khâu Ngôn Chí.

Khâu Ngôn Chí: “…”

Khâu Ngôn Chí không muốn dìu hắn lên cho lắm.

Có điều Phí Tư Hạo cũng không nằm trên đất quá lâu, một lúc sau đã lảo đảo đứng dậy.

Hắn có vẻ vẫn chưa đứng vững được, còn đưa tay lên định chụp lấy Khâu Ngôn Chí nhưng Khâu Ngôn Chí theo bản năng né đi, cả người Phí Tư Hạo lập tức bổ nhào lên lan can.

Hắn quá say nên cũng không để ý đến việc Khâu Ngôn Chí tránh hắn, sau đó hắn nhìn sang Hạ Châu, lớn giọng hỏi: “Ơ, anh họ, chân anh đã đỡ chưa mà đứng lên vậy?” 

Hạ Châu nhíu mày, nói: “Đừng gọi tôi là anh họ.”

Phí Tư Hạo gãi đầu, gió lạnh thổi tới người hắn lại càng làm mặt hắn đỏ hơn, hắn nói: “Không, không gọi anh là anh họ thì gọi là gì, tôi là bạn trai của Chi Chi, anh họ của Chi Chi cũng chính là anh họ của tôi, đúng không Chi Chi!”

Khâu Ngôn Chí chán ghét xua đi mùi rượu khi hắn đứng trước mặt mình nói chuyện.

Lại một cơn gió lạnh thổi qua khiến Phí Tư Hạo rùng mình một cái, vẻ mặt hắn bỗng dưng trở nên khác thường.

“Khoan đã.” Phí Tư Hạo quay đầu nhìn về phía Khâu Ngôn Chí, đột nhiên hỏi: “Chi Chi, em nói em đi ngủ mà? Tại sao lại ở đây với anh họ của mình?”

Khâu Ngôn Chí giật thót tim một cái.

Má, toang rồi.

Cậu mở miệng, luống cuống giải thích: “À cái đó, nãy em tính ngủ, nhưng…”

“Rầm!” Khâu Ngôn Chí còn chưa nói xong, Phí Tư Hạo đã ngà ầm xuống đất.

Khâu Ngôn Chí: “…”

Khoẻ, đỡ phải giải thích.

Tuy Khâu Ngôn Chí thật sự rất muốn vứt Phí Tư Hạo ở đây và kệ xác hắn, nhưng cậu sợ ngày mai lại không biết ăn nói thế nào với hắn, đành phải khiêng hắn ra ghế sau với Hạ Châu.

Lúc Khâu Ngôn Chí định đóng cửa xe thì điện thoại Phí Tư Hạo chợt vang lên.

Tiếng chuông kia thật sự rất chói tai đến khiến người khác không thể làm ngơ được.

Khâu Ngôn Chí định tắt đi, nào biết vừa lấy điện thoại ra đã thấy cái tên người gọi đang hiển thị trên màn hình —— Khâu Hi Thành.

Khâu Ngôn Chí do dự một chút, liếc nhìn Phí Tư Hạo đang say như chết ở băng ghế sau, kế đó bấm nghe điện thoại.

Cậu mở loa ngoài và để nó lên đầu Phí Tư Hạo.

Giọng Khâu Hi Thành nhanh chóng truyền đến: “Phí Tư Hạo, sao hai hôm nay cậu không nghe điện thoại của tôi?”

Phí Tư Hạo cảm thấy bên tai hơi ồn, hắn đưa tay lên cầm điện thoại theo bản năng mà ừ một tiếng.

Khâu Hi Thành lại nói: “Chuyện Chi Chi tới đâu rồi mà sao cậu cứ kéo dài như thế?”

Cho dù Phí Tư Hạo đang say thì lông mày cũng đều nhăn lại.

Khâu Hi Thành thấy Phí Tư Hạo không nói lời nào, giọng càng rét hơn: “Phí Tư Hạo, cậu bị sao vậy? Có phải cậu không muốn làm nữa không? Cậu quên mình đã từng nói gì với tôi rồi à, chỉ cần cậu làm tốt chuyện này thì tôi sẽ sang tên căn biệt thự Tây Sơn kia cho cậu.”

Phí Tư Hạo bỗng nhiên hừ một tiếng, sau đó nói: “… Đừng, đừng tưởng rằng một cái biệt thự là có thể sai tôi như con chó… Ais, cậu nghĩ cậu là cái đéo gì! Mẹ cậu cũng không phải là kẻ thứ ba sao, còn có mặt mũi mắng Chi Chi… Hứ! Cả ngày cứ ra vẻ đứng đắn, thật ra cậu mới là tên dơ bẩn nhất… Mắc ói nhất…”

Khâu Ngôn Chí lập tức kinh hãi, thậm chí là có hơi hối hận vì đã bấm nghe điện thoại.

Tuy rằng chứng kiến cảnh hai chó cắn nhau khiến cậu rất vui, nhưng giờ chưa phải lúc.

Nếu Phí Tư Hạo cạch mặt với Khâu Hi Thành thì cậu biết đi đâu tìm chứng cứ bây giờ? Mà sao Phí Tư Hạo lại đột nhiên đổi tính vậy, bị cái gì đả kích sao?!

Khâu Ngôn Chí quay đầu nhìn Hạ Châu, nhất thời không biết nên làm gì cho phải.

Khâu Hi Thành ở bên kia điện thoại cũng bị sốc, mất một hồi lâu mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Phí Tư Hạo, cậu dám…”

“Bíp!” Phí Tư Hạo cúp máy, không biết lẩm bẩm nói gì, sau đó dụi ghế hai cái rồi ngủ thiếp đi.

Khâu Ngôn Chí yên lặng đóng cửa xe, ngồi vào ghế lái rồi nổ máy rời đi.

Trong lúc lái xe Khâu Ngôn Chí nghĩ thầm, nếu Phí Tư Hạo quả thật trở mặt với Khâu Hi Thành, cậu phải nghĩ cách cài trực tiếp phần mềm theo dõi lên điện thoại của Khâu Hi Thành.

Đáng lẽ mọi thứ lúc đầu vẫn ổn, nhưng đến khi Khâu Ngôn Chí và Hạ Châu khiêng Phí Tư Hạo xuống xe thì xảy ra một chút trục trặc.

Bởi vì Khâu Ngôn Chí có hơi thất thần nên làm đầu của Phí Tư Hạo đập mạnh vào khung cửa xe.

Tiếng va chạm này khiến Khâu Ngôn Chí giật mình một cái.

Phí Tư Hạo hét thảm một tiếng và buộc phải mở mắt ra vì đau đớn. Hắn vịn Khâu Ngôn Chí đứng dậy, đau đớn xoa xoa đầu.

Khâu Ngôn Chí cẩn thận hỏi hắn: “… Anh tỉnh rồi à?”

Phí Tư Hạo gật đầu với khuôn mặt khó chịu.

Hắn xoa đầu một hồi rồi bỗng nhớ ra hình như khi nãy hắn có nhận được cuộc gọi của Khâu Hi Thành.

Hắn lập tức điếng người, hoàn toàn tỉnh táo lại.

Hắn nhìn Hạ Châu và Khâu Ngôn Chí, giọng nói có chút run rẩy: “… Anh, vừa rồi, có phải mới nhận một cuộc gọi không?”

Khâu Ngôn Chí khẽ gật đầu.

Sắc mặt Phí Tư Hạo tái mét: “Vậy em có nghe được gì …”

Khâu Ngôn Chí cũng căng thẳng, giành nói trước: “Lúc anh nghe điện thoại thì tụi em đứng ngoài xe, vừa vào xe thì anh đã cúp máy rồi, không biết có phải là chửi nhau hay không nhưng đại loại là thấy anh không vui. Rốt cuộc là ai chọc anh giận vậy?”

May quá, Khâu Ngôn Chí không có nghe thấy.

Nhưng mà Khâu Hi Thành…

Phí Tư Hạo nhớ lại những gì mình chửi trong điện thoại, liền cảm thấy có một tảng đá nặng trĩu rơi thẳng xuống.

Môi hắn đều run run.

Một gương mặt đang say rượu đều trở nên tái đi.

Hắn thậm chí còn không buồn hỏi Khâu Ngôn Chí tại sao cậu nói đi ngủ mà giờ lại xuất hiện trên cầu cùng với anh họ của mình.

Hắn chỉ vịn lan can, hai mắt đờ đẫn trở về nhà.

Sau khi Khâu Ngôn Chí về nhà thì mở phần mềm cài trên điện thoại Phí Tư Hạo lên nghe một số đoạn ghi âm.

Nhưng lại không nghe được cái gì hữu ích.

Sáng mai Khâu Ngôn Chí phải đi công tác nên không còn thì giờ để quan tâm cái tên trời ơi Phí Tư Hạo kia, vì vậy Hạ Châu xung phong nhận làm.

Chuyến công tác lần này của Khâu Ngôn Chí là được ông sếp của công ty trước giới thiệu cho.

Tuy Khâu Ngôn Chí chỉ làm bán thời gian trong một thời gian ngắn, nhưng khả năng làm việc của cậu rất xuất sắc bởi vậy sau mỗi lần kết thúc công việc sẽ có rất nhiều người giới thiệu và tuyển dụng.

Bản thân Khâu Ngôn Chí cũng không tính đi công tác xa trong ba ngày như vậy.

Nhưng đãi ngộ lần này rất tốt, khi thư ký công ty bàn bạc về chuyện này với cậu, thái độ cũng cực kỳ chân thành, hơn nữa còn sẵn sàng chi trả ba vạn cho ba ngày cậu đi công tác.

Khâu Ngôn Chí không có lý do từ chối.

Nếu đã làm thì phải làm cho tốt, lúc Khâu Ngôn Chí ngồi trên máy bay đã cẩn thận nghiên cứu qua tài liệu của công ty mà thư ký đưa.

Công ty lần này là công ty khoa học công nghệ Viễn Hàng, là một trong những công ty con của tập đoàn Thịnh Nguyên nổi tiếng.

Nhiệm vụ của Khâu Ngôn Chí trong chuyến đi lần này là làm thông dịch viên, theo chân tổng giám đốc mới được bổ nhiệm của công ty đến thủ đô Berlin của Đức để đàm phán về một dự án thu mua một con game VR.

Lại là game VR.

Khâu Ngôn Chí có chút hứng thú nên đã đọc hết tài liệu từ đầu đến cuối.

Lúc Khâu Ngôn Chí đóng tài liệu lại, mới phát hiện trên đây không có đề cập đến thông tin ông chủ sắp tới của mình. 

Khâu Ngôn Chí vốn định hỏi nhân viên bên cạnh, nhưng người kia đã nhắm mắt và đang nghỉ ngơi. Cậu cũng không tính làm phiền hắn, gấp tài liệu lại rồi cũng chợp mắt.

Từ thành phố Hải Xuyên đến Berlin cần phải chuyển chuyến bay, thời gian bay tổng cộng 14 tiếng.

Lúc họ tới Berlin đã là sẫm tối.

Trợ lý đặc biệt của ông chủ nói hôm nay bọn họ có thể về phòng nghỉ ngơi trước và sáng mai sẽ bắt đầu làm việc.

Sau khi Khâu Ngôn Chí thu xếp hành lý xong thì gọi video call với Hạ Châu. Bởi vì lệch múi giờ nên bên Hạ Châu đã là 11 giờ tối.

“Anh buồn ngủ chưa?” Khâu Ngôn Chí nhíu mày hỏi.

Hạ Châu nói: “Em buồn ngủ à?”

Khâu Ngôn Chí lắc lắc đầu: “Em có ngủ trên máy bay rồi.”

“Anh cũng không buồn ngủ.” Hạ Châu nói, “Trưa nay anh mới ngủ rồi.”

Khâu Ngôn Chí nói: “Bây giờ đang là thời gian nghỉ ngơi của tụi em nên em tính xuống lầu đi ăn, anh ăn cùng em nha?”

“Được. Em muốn ăn gì để anh gọi phần cơm giống vậy?”

Khâu Ngôn Chí suy nghĩ một chút, nói: “Em không biết nữa, để em xuống coi thử đã.”

Khâu Ngôn Chí cầm theo máy tính bảng ra ngoài, lúc mở cửa cậu nhìn thoáng qua nó, bỗng nhiên cảm thấy mới lạ.

… Từ khi nào thì Khâu Ngôn Chí cậu trở nên dính người như vậy.

Là em bé to xác sao?

Đến ăn cơm mà cũng cần phải có người yêu theo bên cạnh.

Khụ khụ, yêu vào đúng là bị ngu đi mà.

Nhưng cậu vui là được.

Khâu Ngôn Chí cười hì hì, cũng không tính điều chỉnh lại hành vi này của mình.

Lúc Khâu Ngôn Chí đóng cửa, bỗng nhiên nghe thấy có người gọi đằng sau.

“Hạ Viễn.”

Khâu Ngôn Chí sửng sốt, cứng ngắc quay đầu và nhìn thấy Tần Hạ.

Nhìn gương mặt giống như đúc với Hạ Châu, trong lòng Khâu Ngôn Chí chợt căng thẳng mà ôm máy tính bảng vào trong ngực.

Cậu không dám để Tần Hạ nhìn thấy mặt của Hạ Châu trong đấy.

Tần Hạ như nghĩ đến gì đó nói: “Quên mất, bây giờ tôi nên gọi cậu là Khâu Ngôn Chí nhỉ.”

Hắn cúi đầu cười khổ một tiếng: “Tôi lúc nào cũng đắm chìm trong quá khứ.”

Khâu Ngôn Chí mím môi, hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”

Tần Hạ cong mắt mỉm cười, đưa tay về phía Khâu Ngôn Chí: “Tự giới thiệu một lần nữa, tôi là tổng giám đốc điều hành của công ty khoa học công nghệ Viễn Hàng và là khách hàng cho công việc phiên dịch ba ngày sắp tới của cậu, Hạ Châu.”

Khâu Ngôn Chí gần như không dám tin.

Hạ Châu ở đầu bên kia cuộc gọi không phát ra bất kỳ tiếng động gì, Khâu Ngôn Chí lại càng ôm chặt máy tính bảng hơn, đến nổi khớp xương cũng trở nên trắng bệch, khô khan nói: “… Không phải tên cậu, là Tần Hạ sao?”

“Ba tôi họ Tần, mẹ tôi họ Hạ, sau khi chia tay cậu thì tôi trở về nhà họ Hạ và đổi tên.” Tần Hạ thấy Khâu Ngôn Chí không định bắt tay mình thì thu tay về và cười nhẹ, “Có điều, nếu cậu không quen gọi vậy thì cứ gọi tôi là Tần Hạ như trước đi.”

Tần Hạ nghiêng đầu hỏi: “Cậu cũng đang tính đi ăn à? Có muốn đi chung không?”

Trái cổ Khâu Ngôn Chí run lên một cái, cậu chỉ vào trong máy tính bảng nói: “… Xin lỗi, nhưng tôi có hẹn với bạn trai mình rồi.”

“Bạn trai?” Tần Hạ nói, “Là người hôm qua ở công viên giải trí à?”

Tần Hạ nhíu mày, vẻ mặt có chút hoang mang.

“Hôm qua anh ta mang khẩu trang kỹ quá nên tôi nhìn không rõ, vì vậy bạn trai cậu là Phí Tư Hạo hay là…”

Tần Hạ dừng một chút, từ trong đôi mắt đen sẫm lóe lên một cảm xúc không có thể nhìn ra, hắn chầm chậm nói, “… Hay là NPC Hạ Châu kia?”

“Hàng fake… Của tôi.”