Hôm Nay Vợ Tìm Ra Lỗi Của Anh Chưa?

Chương 17-3: Ai chịu thua trước là heo (3)



Giang Mộ Trì cong nhẹ khóe môi, lộ ra chút vui vẻ, “Trong túi của em đấy, có một cái hộp màu đỏ.”

Kiều Dư An vội vàng xoay người kiếm, đúng thật là có một cái hộp, cô lập tức cầm qua tặng, “Chúc bà ngoại phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn, càng ngày càng trẻ, đây là quà của con và cháu rể bà ạ.”

“Ơ, quà của An An và Tiểu Trì à, vậy bà ngoại phải xem thử là cái gì mới được.” Một cái hộp nhỏ như vậy thì chắc là vòng cổ linh tinh gì đó.

Bà ngoại vừa mở ra nhìn, không phải vòng cổ, là một chiếc cài áo, một chiếc cài áo hình cầu, hơi cũ kĩ một chút. Đây là đồ cũ, nhìn cũng hơi lâu năm một chút, trên mặt còn khắc chữ, không thấy rõ là chữ gì, chẳng có gì đáng ngạc nhiên lắm, Kiều Dư An quay đầu lại nhìn thoáng qua Giang Mộ Trì, không hiểu sao anh lại tặng quà như thế.

Ai ngờ bà ngoại mới nhìn thấy thì đỏ mắt trong nháy mắt, hai mắt đẫm lệ, vo cùng cảm động, mấy đứa cháu trẻ tuổi đều không hiểu ra làm sao.

Giang Mộ Trì đi tới, “Bà ngoại, con nghe nói hồi còn trẻ bà làm việc ở đài thiên văn, chiếc cài áo này là chiếc cài áo kỷ niệm mà đài thiên văn lớn nhất nước ta phát hành vào năm 1979, lần trước con có thấy chiếc cài áo này ở hội đấu giá, không biết bà có thích không.”

Chiếc cài áo này lúc đầu cũng không thuộc về anh mà được một người khác mua, sau khi biết tới sinh nhật bà ngoại thì anh cũng mới bắt đầu tìm kiếm người kia để tỏ ý muốn mua lại. Chiếc cài áo này thật ra không đáng giá lắm, nhưng ý nghĩa kỷ niệm của nó lại rất lớn, nhất là đối với một người đã từng làm việc ở đài thiên văn như bà ngoại. Đây cũng là nguyên nhân mà Giang Mộ Trì bảo Kiều Dư An nhắc anh quá chậm, xém chút nữa là không mua được rồi. “Thích, bà thích lắm,” Bà ngoại lau nước mắt, “Vào lúc phát hành cái cài áo này là khi bà còn làm việc ở đó, bà cũng có một cái, sau này hạ táng ông ngoại của mấy đứa, bà cũng để chiếc cài áo đó bên gối ông ấy luôn, thật không ngờ Tiểu Trì lại có thể tìm được cái thứ hai.” Bà ngoại nâng chiếc cài áo trong lòng bàn tay như báu vật, rõ ràng món quà này khiến bà ngoại rất vui.

“Bà ngoại đừng khóc nữa nhé, hôm nay là ngày vui của bà mà, bà thích là được rồi ạ.” Kiều Dư An lau nước mắt cho bà ngoại, trong lòng bội phục Giang Mộ Trì vạn phần, nhiều người tặng quà như thế mà chỉ có quà của anh là khiến cho bà khóc đỏ mắt, thảo nào anh được người lớn yêu thích như vậy. Một người đàn ông cẩn thận như thế, cô cũng thích =))

“Ừ, không khóc nữa, đều là những đứa bé ngoan.” Bà ngoại cầm tay Giang Mộ Trì liên tục cảm thán.

Kiều Dư An giúp bà ngoại đeo cài áo thật đẹp, cái này đúng là một chiếc cài áo cũ, đã không còn phù hợp với xu hướng hiện giờ nữa, nhưng nó lại chứa đựng tất cả mộng tưởng hồi còn trẻ của bà ngoại, nó vô giá.

Cắt bánh ngọt, mỗi người ngồi vào chỗ của mình, Kiều Dư An và Giang Mộ Trì là người nhỏ hơn nên ngồi ở một bàn khác, Kiều Dư An nắm lấy ngón út của anh, giơ ngón tay cái lên với anh, “Anh giỏi lắm đấy.” Giang Mộ Trì tới một lần là làm cho tất cả mọi người thất sắc.

“Vợ chồng là một, của anh là của em.” Giang Mộ Trì kéo cô ngồi xuống.

“Hí hí, cảm ơn anh, ăn nhiều một chút.” Kiều Dư An gắp thức ăn cho Giang Mộ Trì, sao người đàn ông này lại đầy sức quyến rũ như vậy cơ chứ, nói chuyện lại dễ nghe nữa, đúng thật là bảo tàng quý giá mà.

Ăn cơm xong, mọi người ngồi lại trên ghế sô pha tán gẫu, mọi người lần lượt đi về, chỉ còn lại nhà họ Kiều vì ở nhà nên không cần phải về sớm làm gì. Mọi người đang xem TV, Kiều Dư An tiếp tục lột vải ăn, cô ăn như không hề biết ngán vậy, một dĩa vải to đều chui hết vào bụng cô.

Ngay tại lúc Kiều Dư An đang ăn quên hết tất cả mọi thứ thì chủ đề đột nhiên chuyển tới người cô.

“An An à, ăn ít một chút đi con, nếu thích quá thì một ngày ăn một chút là được, con ăn nhiều vậy thì sẽ nóng trong người đó.” Bà ngoại bảo người giúp việc mang phần vải còn lại xuống bếp, rót một chén trà lạnh giải nhiệt cho cô.

“Được rồi ạ.” Kiều Dư An bĩu môi, vô cùng tiếc nuối nhìn theo những trái vải đang dần cách xa mình.

Kiều Dư An đi rửa tay, sau khi rửa tay về thì không thấy Giang Mộ Trì đâu.

“Giang Mộ Trì đâu ạ? Không phải là về trước rồi chứ?”

“A Trì đi nhận điện thoại, con ngồi xuống trước đi.” Bà ngoại kéo Kiều Dư An ngồi lại bên cạnh mình.

“An An à, sự việc lần trước, bà ngoại không nhắc tới nữa, nhưng mà bà muốn dặn dò con vài câu. Con đã lớn như vậy rồi, sau này đừng đi tới những nơi nguy hiểm như vậy nữa.” Bà ngoại lại nhìn ra bên ngoài, “A Trì là một đứa bé tốt, con phải biết trân trọng đấy.”

Nói đến đây, ba Kiều cũng xen vào một câu, “Đúng thế đấy, An An, giờ con đã là vợ người ta rồi, không thể cứ làm ầm ĩ như khi còn ở nhà được, được học hỏi A Trì thêm một chút, nhớ là phải ngoan hơn, muốn làm việc gì thì cũng phải thương lượng với chồng.”

“Ha ha ha, nói tới chuyện này em lại muốn cười, An An là một đứa có tính tình láu lỉnh, còn A Trì lại là đứa bé cẩn thận biết bao nhiêu. Đứa con rể như A Trì này dù có đốt đèn lồng cũng khó tìm, thế mà lại để cho An An tìm được, An An có phúc quá mà, đỡ phải kiếm đi kiếm lại.”

Mẹ Kiều nở nụ cười, trước kia mấy người đàn ông mà bà ngàn chọn vạn tuyển cũng không ai tốt bằng một nửa Giang Mộ Trì. Mẹ Kiều không thể không nói ánh mắt của Kiều Dư An thật sự quá tốt, ra tay cũng nhanh chuẩn ác, nếu ở chung với nhau thêm vài lần nữa thì chưa chắc Giang Mộ Trì đã để ý tới Kiều Dư An.

Kiều Dư An nghe mà đầu đầy dấu chấm hỏi, rốt ruộc cô đã làm chuyện gì? Không phải chỉ ăn nhiều thêm mấy trái vải sao? Còn về mấy chuyện kia, cuối cùng ai là con ruột thế, cô là con được nhặt phải không!

~~~~Hết chương 17~~~~