Hôm Nay Vợ Tìm Ra Lỗi Của Anh Chưa?

Chương 34: Người văn minh



Vương Vĩ Đức vô cùng kinh ngạc nhìn Giang Mộ Trì, đánh giá ngưòi đàn ông này lần nữa, không nói diện mạo, mới chỉ cái khí chất kia đã không phải là gia đình bình thường có thể bồi dưỡng ra được, huống chi quần áo cũng xa hoa, nhìn có vẻ như khiêm tốn, không thể nhìn ra của hãng nào, lại có thể khiến người ta có cảm giác không thể xúc phạm. Thì ra An An không chỉ là kẻ có tiền mà chồng cô ấy cũng là người giàu có, vậy không thể không trách gã lừa gạt một khoản tiền được.

“Ha ha, thì ra là chồng của An An, thế nào, tìm tôi có chuyện gì?” Vương Vĩ Đức ngồi xuống.

Giang Mộ Trì nghe gã gọi thân mật như vậy, nhíu mày, “Xem ra anh còn không biết tình hình bây giờ là như thế nào.”

“Ôi chao, tình hình? Tình hình gì thế? Tôi là bạn trai cũ của An An, thế nào, anh kết hôn với An An thì phải giết tôi à?” Vương Vĩ Đức nghĩ thầm cả trường đều biết quan hệ của gã với Kiều Dư An, giết gã cũng vô dụng.

“Anh là bạn trai cũ của An An? Chuyện mà tôi biết lại không phải như thế.” Giang Mộ Trì lấy tay gõ gõ lên mặt bàn, tiếng lạch cạch lạch cạch cứ vang lên trong phòng, giống như đang phát tiết cảm xúc của anh vậy.

“Ha ha, vậy chắc chắn là cô ấy lừa anh rồi, anh và tôi đều là đàn ông, còn không hiểu tâm tư của phụ nữ nữa à, chắc chắn là cô ấy nói anh là mối tình đầu của cô ấy chứ gì? Cái đị*, tôi mới là mối tình đầu của cô ấy, lúc cô ấy học đại học xinh đẹp vô cùng, nhưng mà bây giờ lại càng đẹp hơn.” Vương Vĩ Đức nói mà trong ánh mắt lộ ra vẻ tham lam, việc gã hối hận nhất là không ngủ với Kiều Dư An sớm một chút, thật là đáng tiếc.

Giang Mộ Trì cười lạnh liếc nhìn gã, hận không thể móc mắt gã ra, “Vậy anh cảm thấy cô ấy là người thế nào?”

“Ha ha, nói thật với anh, cô ấy không hề đơn giản như vẻ ngoài vậy đâu, giấu kĩ lắm, nhiều năm như vậy không biết đã yêu đương với biết bao người rồi. Vừa nhìn đã biết anh là người có tiền, thiếu gì phụ nữ, cần loại phụ nữ như thế làm gì.” Vương Vĩ Đức nhớ tới ngày hôm đó không đuổi kịp Kiều Dư An là lại nổi điên, nếu chồng cô ta chủ động tới cửa thì tặng cho cô ta một món quà lớn đi.

Dù sao gã cũng là bạn trai cũ, người chồng nào mà vừa mắt được chứ, nói không chừng gã nói thêm vài câu thì lại ly hôn, ly hôn càng tốt, đến lúc đó đúng lúc có lợi cho gã.

“Lúc cô ấy học đại học đã không thành thật rồi, có vô số đàn ông bên cạnh, điều này có nhiều ngưòi làm chứng. Tôi nói thật hết đấy, ở trường tôi cô ấy bị đánh giá rất kém. Người phụ nữ như vậy, anh cưới về không phải là bại hoại nề nếp gia phong sao?”

“Vậy anh cảm thấy tôi nên làm thế nào?” Giang Mộ Trì bắt chéo chân, ưu nhã dựa lưng vào ghế, ánh mắt sắc bén hơn, nhưng lại không thay đổi vẻ mặt.

“Tất nhiên là phải ly hôn rồi, đồ đàn bà như vậy có cho cũng không thèm.” Vương Vĩ Đức tính toán đâu vào đấy, ly hôn thì gã có thể chen vào, với quan hệ năm đó, và cả sự ngu ngốc của Kiều Dư An, chắc chắn sẽ bị gã dùng hai ba câu dỗ là được thôi.

Giang Mộ Trì sao mà không đoán được gã đang nghĩ gì, xem ra bị đánh mấy trận vào mấy năm trước đã xa quá rồi nên gã đã quên mất.

Vậy anh phải giúp gã nhớ lại, thích giúp đỡ người khác là phẩm chất tốt đẹp của dân tộc.

“Chẳng lẽ anh không biết, người phụ nữ tặng không người ta không thèm trong miệng anh là một trong những người thừa kế của Kiều thị?”

“Ách……” Sự tham lam trong lòng Vương Vĩ Đức lại càng tăng lên, thì ra không phải là cô chiêu mà còn là một trong những người thừa kế, thật đúng là giàu có mà.

“Dù sao tôi thấy anh cũng rất có tiền, muốn một người phụ nữ như vậy làm gì.” Vương Vĩ Đức mím môi.

“Được rồi, hôm nay nói tới đây thôi, anh đi ra ngoài đi.” Giang Mộ Trì cười một cái, thứ đàn ông như vậy, nói thêm một câu khiến anh ngại bẩn miệng mình.

“Ai, không tâm sự thêm chút nữa à? Cô Kiều Dư An kia thật sự không ngây thơ như anh nghĩ đâu, đó là một con điếm đấy.”

“Anh ngẩng đầu nhìn xem.” Giang Mộ Trì dùng đầu lưỡi chà vào răng, ngẩng đầu hất cằm.

Vương Vĩ Đức lơ ngơ ngẩng đầu, phát hiện trên đầu có một cái camera đang chiếu thằng vào gã, thoắt cái hoảng hốt, “Anh làm cái gì?”

“Không có gì, chỉ là tặng anh một món quà lớn thôi.” Giang Mộ Trì đứng dậy, còn chưa kịp đi ra khỏi phòng, cửa phòng họp đã vang ầm một tiếng, bị người đá văng ra. Kiều Thừa Tu hùng hổ từ bên ngoài đi vào, đấm cho Vương Vĩ Đức một cú, nhìn lực đấm đó, Giang Mộ Trì chà lưỡi vào hàm răng trên, mạnh hơn lần trước đánh anh rất nhiều, xem ra lần trước người anh vợ này vẫn giơ cao đánh khẽ.

Kiều Thừa Tu còn muốn đánh nữa, bị Giang Mộ Trì ngăn cản, “Đừng đánh chết người.”

Kiều Thừa Tu quay đầu lại, đôi mắt đỏ rực, giống như là bị kích thích cực mạnh. An An là cô em gái anh nâng niu từ nhỏ tới lớn, em ấy bị bắt nạt như thế mà từ trước giờ anh lại không biết, nếu không phải Giang Mộ Trì nhắc nhở, có khi cả đời này anh cũng chẳng hay biết gì.

“Sếp Kiều, tha mạng, tha mạng, tôi không dám nữa.” Vương Vĩ Đức bị đánh suýt trật khớp cằm, bây giờ cảm thấy đau răng méo miệng, gã nghĩ mà sợ, không nên nói Kiều Dư An như thế.

Vương Vĩ Đức không nói lời nào, Kiều Thừa Tu còn có thể nhịn được, gã vừa mở miệng thì Kiều Thừa Tu lại muốn đá gã mấy cái, trợ lý ở bên cạnh ngăn cản.

Giang Mộ Trì đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Vương Vĩ Đức, “Đây là anh thiếu Kiều Dư An, đau không?”

Vương Vĩ Đức co rúm lại nhìn ống quần màu đen của Kiều Thừa Tu, “Không đau không đau.” Gã thật sự bị ánh mắt của Kiều Thừa Tu dọa sợ rồi, gã không hề ngờ rằng Kiều Thừa Tu lại có thể tàn nhẫn như vậy, nếu như lúc nãy không có Giang Mộ Trì ngăn cản, chỉ sợ gã đã bị đánh chết rồi. Gã đúng là xem thường nhà họ Kiều, xem thường Kiều Dư An, bây giờ cho gã mười lá gan gã cũng không dám nói lại những câu như lúc nãy nữa.

“Vậy còn không mau cút đi!” Ánh mắt Giang Mộ Trì chạm vào ánh mắt của Vương Vĩ Đức, Vương Vĩ Đức dùng tay che đầu theo bản năng.

“Tôi cút ngay đây, cút ngay đây.” Vương Vĩ Đức té ngã lộn nhào kéo cửa ra, cho dù gã không hiểu lắm hào môn thế gia là như thế nào, cũng biết chỉ cần hai ngưòi này động một ngón tay thì không biết gã còn giữ được cái mạng quèn này không nữa.

“Đứng lại,” Giang Mộ Trì xoay người ngồi lại trên ghế, lạnh lùng nói, “Nếu sau này còn xuất hiện trước mặt An An một lần nữa, đừng trách tôi không nể tình.”

“Tôi biết rồi.” Vương Vĩ Đức bỏ cả những thứ trong văn phòng, vốn dĩ gã vẫn đang trong kì thực tập, toàn làm những việc lặt vặt linh tinh, bây giờ muốn những thứ đồ kia làm gì nữa, mạng sống là quan trọng nhất.

Vương Vĩ Đức đi rồi, Kiều Thừa Tu muốn ngăn lại, “Anh hai, không cần đuổi theo.”

“Cậu cứ tha cho nó như vậy à?” Kiều Thừa Tu bị chọc giận không nhẹ, nhìn Giang Mộ Trì cũng có hơi không khống chế được nóng nảy, không ngờ trong công ty cũng có loại cặn bã như thế này, bây giờ anh còn oán trách tới cả bộ phận nhân sự, xem ra sau này công việc của bộ phận nhân sự cũng sẽ không tốt lắm.

“Nếu không thì như thế nào? Đánh chết ngưòi ở Kiều thị sao?” Giang Mộ Trì giơ tay bảo Thiệu Tiêu lấy bút điện ra, chiếu lên máy chiếu, “Đây là đại sảnh ở lầu một công ty.”

Kiều Thừa Tu vô cùng khó hiểu, “Cho dù không đánh chết thì cũng phải dạy dỗ nó một chút chứ.”

“Đừng nóng vội.”

Hai người yên tĩnh xem, một lát sau, Vương Vĩ Đức xuất hiện ở đại sảnh, dáng vẻ rất chật vật, đi rất nhanh, vẫn chưa đi ra ngoài thì đã thấy một người phụ nữ vọt vào, “Vĩ Đức, thì ra anh đi làm ở đây sao, nơi này sang trọng thật đấy, vậy chắc là một tháng anh kiếm rất nhiều tiền phải không?”

“Tiểu Lệ, sao em lại tới đây?” Tới tận bây giờ gã vẫn chưa nói với ai là mình làm việc ở đây cả.

“Ôi, sao trên mặt anh lại có vết thương thế.” Tiểu Lệ giống như đau lòng sờ mặt gã, thật ra là ấn mạnh vào, Vương Vĩ Đức đau nhe răng trợn mắt.

“Hai người đang làm gì đấy?” Lại một người phụ nữ nữa vọt vào, hất mạnh tay Tiểu Lệ ra, hung dữ, “Đây là bạn trai của tôi, cô tránh xa anh ấy ra.”

“Tiểu Lị? Sao em lại tới đây?” Vương Vĩ Đức hơi hoảng sợ, cảm thấy chuyện này không hề đơn giản.

“Em mới là Tiểu Lệ đây, Vĩ Đức, anh đang nói cái gì vậy, người phụ nữ này là ai, ai mới là bạn gái của anh hả?” Tiểu Lệ trừng mắt với người phụ nữ kia, nhìn dáng vẻ như chuẩn bị đánh nhau.

“Nói bậy, tôi mới là bạn gái của Vương Vĩ Đức, mấy người tránh ra.” Lại một ngưòi phụ nữ mặc áo da quần da đi tới, vô cùng kiêu ngạo, “Vương Vĩ Đức cũng kêu tôi là Tiểu Lệ, mấy người là ai hả?”

Người trong đại sảnh đều đang nhìn lại, mắt trừng to hết cỡ, sống mấy trăm năm cũng không thể xem một vở diễn hấp dẫn như thế này được, đây là một tên đàn ông bắt cá ba tay, lại còn cố ý tìm những người phụ nữ có tên na ná nhau nữa chứ, để phòng khi mình lỡ gọi sai tên sao [1]?

[1] Tiểu Lệ và Tiểu Lị đồng âm, đều gọi là “xiǎo lì”, vì thế sẽ không lo gọi sai =))

Tâm cơ thật đấy.

Giang Mộ Trì đã nói rõ từ sớm nên không có ai đuổi bọn họ đi, ai cũng đứng xung quanh xem trò vui này cả.

Vương Vĩ Đức toát mồ hôi hột, tim đập thình thịch, sao lại có thể xuất hiện đồng thời ở đây được, “Các em nghe anh giải thích trước đã, anh anh……” Vương Vĩ Đức cứ “anh” cả buổi mà không nói thêm được gì, trước kia gã vẫn luôn cân bằng rất tốt, chưa từng có ai phát hiện có gì không đúng, hôm nay xảy ra chuyện gì vậy, sao lại xuất hiện cùng nhau thế này.

“Đồ cặn bã, thế mà anh lại giấu tôi có nhiều phụ nữ khác như vậy, trả tiền, anh dùng tiền của tôi nhiều như vậy, anh trả lại cho tôi nhanh. Còn nói gì mà sẽ để tôi sống những ngày sung sướng, thế mà bao năm nay toàn xài tiền của tôi, trả tiền mau đi.” Tiểu Lệ đánh đấm Vương Vĩ Đức, mấy năm nay gã toàn bòn rút tiền của cô.

“Chị em, thằng cặn bã này lừa gạt tình cảm của chúng ta, đánh chết nó.” Hiểu Lệ đi tới đá một chân.

Mọi người đều chỉ ở đứng xa nhìn, không có ai đi tới ngăn cản.

Vương Vĩ Đức vốn đã bị Kiều Thừa Tu đánh một trận, làm gì có sức lực chống lại ba ngưòi phụ nữ đang phẫn nộ tột đỉnh, sự phẫn nộ của phụ nữ là vô hạn, gã chỉ có thể nói, “Đừng đánh, xin lỗi, anh yêu các em thật mà.”

Nghe được lời nói ấy, mấy người phụ nữ đều muốn ói mửa, nếu không có người nhắc nhở các cô thì chỉ sợ đời này bị hủy hoại trong tay đồ cặn bã ấy, nghĩ đến cảnh bị người lừa cả tiền lần tình là các cô lại hận, hận không thể đánh chết gã, nhưng may mà vẫn còn lí trí.

“Thôi, đừng đánh chết người,” Tiểu Lệ ngăn cản một chút, “Vương Vĩ Đức, mấy năm nay anh bòn rút của tôi bao nhiêu tiền tôi đều nhớ kĩ, nếu anh không trả tiền lại cho tôi thì chờ lên tòa nói rõ ràng đi.”

“Tiểu Lệ, có chuyện gì thì từ từ nói, anh sẽ trả tiền lại mà.” Vương Vĩ Đức bắt lấy tay Tiểu Lệ.

“A, vậy khi nào thì trả cho tôi đây?” Tiểu Lị cười lạnh nói.

“Còn tôi nữa, mấy tháng nay ít gì anh cũng tiêu xài của tôi mấy vạn, bây giờ trả đi chứ?”

“Anh, bây giờ trước mắt anh không có tiền, nếu không thì các em châm chước cho anh một hai tháng đi, chắc chắn anh sẽ trả.” Bây giờ Vương Vĩ Đức làm gì có tiền, nếu mà gã có tiền thì cũng không tới mức đi bám váy phụ nữ.

“Chờ cũng được, vậy chúng ta tới đồn công an nói rõ ràng, nếu không anh chạy thì chúng tôi đòi ai?” Tiểu Lị bắt lấy tay Vương Vĩ Đức, muốn kéo gã tới đồn công an.

“Em đừng như vậy, chúng ta có chuyện gì thì từ từ nói.” Vương Vĩ Đức đương nhiên không muốn đi đồn công an, thậm chí sợ hãi chỗ đó, gã không dám tới gần cảnh sát.

“Không có gì để nói cả, tôi đã báo công an rồi, họ sẽ tới ngay, chúng ta cùng đi tới đồn công an nói rõ ràng, lúc trước anh đã nói là vay tiền, tôi còn giữ tin nhắn WeChat đây.”

“Các em đừng như vậy.” Vương Vĩ Đức vừa nghe nói tới báo cảnh sát thì muốn chạy, gã không thể tới đồn được, nhưng bị mấy người phụ nữ áp chế đè trên mặt đất. Không bao lâu sau người của đồn công an tới, dẫn cả bốn người này đi.

Đại sảnh Kiều thị quay lại trạng thái yên tĩnh, Kiều Thừa Tu nhìn sự cố này, hai hàng chân mày vẫn nhíu lại, “Chỉ như thế này thôi à, gã cũng sẽ không nhận được trừng phạt, tới đồn công an thì nhiều nhất là đền tiền, thậm chí có khi tới tiền cũng không cần đền.”

Có đôi khi lại bất đắc dĩ như vậy đấy, rõ ràng người này đáng chết, nhưng đó lại chỉ là việc thuộc về phạm trù đạo đức, đồn công an chưa chắc sẽ nhúng tay nhiều.

Giang Mộ Trì mỉm cười, vẫy tay, Thiệu Tiêu đưa tới một phần tài liệu, “Chẳng lẽ tổng giám đốc Kiều không muốn biết Vương Vũ Đức lấy nhiều tiền như thế đi làm gì sao?”

Kiều Thừa Tu ngồi ngay ngắn, mở ra tài liệu ra, thế mà Vương Vĩ Đức lại cầm số tiền đó đi mua ma túy, có nghiện ma túy, thậm chí còn buôn ma túy giúp người khác, thảo nào gã bị đánh cũng không dám báo công an, cũng không muốn đi tới đồn công an, thì ra là do trong lòng có quỷ, “Sao mà cậu biết được?”

“Muốn biết thì sẽ biết, những việc tiếp theo không cần chúng ta quan tâm, chỉ cần chờ đợi là được.”

“Nếu cậu biết gã không dám báo công an, vì sao không để tôi đánh thêm vài cú nữa.” Kiều Thừa Tu cảm thấy đáng tiếc.

“Người văn minh, làm việc cũng phải văn minh.” Giang Mộ Trì nới lỏng cà vạt, thật ra anh cũng muốn đấm gã lắm.

~~~~hết chương 34~~~~