Hôm Nay Vương Gia Lại Đi Bán Đậu Phụ

Chương 17: Túi thơm



Chu Tử Dụ một mình bước ra khỏi phủ Thành chủ. Tuy rằng vừa đánh trận mệt mỏi xong, y vẫn chưa muốn nghỉ ngơi sớm bèn tự mình thả bộ xem xét tình hình bên trong nội thành.

Bởi vì vừa đánh lui được giặc, dân chúng trong thành cũng bớt lo lắng hơn trước. Trên đường vẫn còn đông người, hàng quán ban đêm buôn bán nhộn nhịp. Tiếng cười tiếng nói lao xao, tiểu thương vẫn nhiệt tình gọi mời người qua đường vào xem hàng. Chợt có một bàn tay nhỏ bé kéo lấy vạt áo Tử Dụ, giọng hài đồng non nớt cất lên nài nỉ y.

- Ca ca, mua túi thêu của nương đệ đi! Nương ta thêu đẹp lắm, chỉ ba đồng một cái!

Chu Tử Dụ nhìn xuống hài tử nhỏ tầm bảy, tám tuổi. Khí trời chuyển lạnh mà trên người nó chỉ có tấm áo gai mỏng, để chân trần đi đất. Trước bụng ôm một rổ túi thêu nho nhỏ, hai gò má nhem nhuốc đều đỏ ửng lên vì lạnh.

- Cha nương đệ đâu? Lại để đệ một mình đi bán khuya thế này?

- Cha đệ mất sớm, nương đệ bị bệnh, đi lại không tiện nên ở nhà thêu túi. Nương thêu đẹp lắm, ca ca mua đi mà?

Tử Dụ duỗi tay cầm lên một chiếc túi thêu uyên ương nhỏ, xác thực đường kim mũi chỉ đều được thêu cẩn thận. Y cũng không tính toán gì trực tiếp móc hầu bao đem bạc vụn đều cho đứa nhỏ.

- Đêm cũng muộn rồi, đệ cầm chỗ bạc này về mua thuốc và thức ăn. Nhớ cất cẩn thận đừng để kẻ gian nhìn thấy bạc của đệ.

- Đa tạ ca ca! Ca ca tốt nhất, vậy là đệ có tiền mua thuốc cho nương rồi!

Đứa trẻ vui mừng đến nhảy cẫng lên, trước khi đi còn không quên nhét cho Tử Dụ thêm một chiếc túi uyên ương nữa. Nhìn theo bóng hình nhỏ bé hớn hở ôm rổ túi thêu chạy đi, y vẫn chưa yên tâm liền đi theo. Thấy nó cẩn thận cất bạc vụn Tử Dụ cho rồi ghé vào tiệm mua thuốc. Sau đó lại mua hai cái bánh bao, tận đến khi đứa bé chạy vào một căn nhà xập xệ, Tử Dụ đứng bên ngoài nghe rõ được hai mẫu tử bên trong trò chuyện.

- Nương ơi, hôm nay con gặp được một ca ca tuấn tú... Tốt ơi là tốt... Còn cho con tiền mua thuốc và thức ăn...

Chu Tử Dụ thấy đứa nhỏ trở về nhà an toàn rồi liền quay gót rời đi. Sở dĩ y giúp đỡ nó bởi vì Tử Dụ nhìn thấy chính y của thời thơ ấu cũng từng như vậy. Cha y là con nghiện có tiếng ở Đổ Phường. Nghe nói lúc mới lấy nương gia cảnh còn chưa đến nỗi bần hàn, nhưng từ khi mê trò đỏ đen, tài sản trong nhà đều đội nón ra đi. Bắt đầu từ khi Tử Dụ có ý thức, lúc nào nhà y cũng bị người của Đổ Phường đến tìm cha đòi nợ. Nương y ốm yếu chỉ biết dệt vải thêu khăn đem bán đổi gạo, ấy thế mà người cha khốn nạn của y lần nào về cũng đánh đập bà ấy để vòi tiền. Có lúc Tử Dụ chạy đến ngăn ông ta còn đánh y văng ra, đầu đập mạnh vào cột nhà chảy máu, ngã bất tỉnh.

Sau lần đó cha y bỏ trốn biệt tăm bỏ lại hai mẫu tử. Nương đã phải bán đôi hoa tai, của hồi môn cuối cùng của bà giấu cha để cứu mạng Tử Dụ. Sau này khi nương mất rồi, cha cũng không thèm về chôn cất bà. Tận đến khi y tòng quân, trở thành cận vệ của Đức Vương. Người cha năm nào tự dưng quay về hối lỗi. Thế nhưng ông ta vẫn chứng nào tật nấy, cậy có con trai là thân vệ của Đức Vương liền đánh bạc vay nợ khắp nơi...

Sau khi Quan Sơn Quân biết được việc này rất tức giận liền tìm cha y chặn đường. Không rõ hắn đã nói gì mà kể từ ấy, người cha khốn nạn không còn tìm đến Tử Dụ nữa. Chỉ biết ông ta đã hoàn lương, lấy một goá phụ nhà bán nước ở trong thành.

Về phần Quan Sơn Quân, hồi ấy y chỉ ghé tai cha Tử Dụ nói một câu đơn giản: "Nếu để ta còn thấy ông bước chân vào Đổ Phường rồi lại đến đòi tiền con trai mình, ta không ngại làm ông tàn phế nằm liệt giường cho Tử Dụ chăm sóc báo hiếu ông nốt những ngày tháng cuối đời đâu."

...

Chu Tử Dụ đi lên cầu đá trong thành, tiết trời chuyển lạnh dần. Trăng đã lên cao, không còn tròn trĩnh như lúc y mới bước ra khỏi phủ Thành chủ. Dường như còn trông thấy một vầng lam quang méo mó bao quanh. Đương lúc còn đang ngẩn người chợt cảm giác có người đang nhìn mình chăm chú liền quay đầu lại.

Quan Sơn Quân không biết đã tìm thấy y từ lúc nào, trên tay hắn đang cầm một túi giấy dầu thơm nức. Cười nhìn Tử Dụ.

- Muộn như vậy còn chưa về nghỉ ngơi? Có muốn ăn khoai lang nướng không?

Trông thấy Quan Sơn Quân, khí tức cô độc trống rỗng trên người Tử Dụ ban nãy đều rút đi mất. Ngửi thấy mùi khoai nướng thơm nức trong túi giấy, không nghĩ ngợi nhiều liền gật đầu.

Hai người đứng trên cầu đá ăn khoai lang nướng, Quan Sơn Quân trước bẻ khoai nóng, trong ruột bốc khói vàng ươm. Lột vỏ đưa cho Tử Dụ sớm lạnh đến hai má đỏ ửng. Cùng phù phù thổi khoai cắn một ngụm, dư vị thơm ngọt lan khắp trong khoang miệng. Không nhịn được nhìn nhau mỉm cười.

- Khoai thật ngọt. Đa tạ Quan đại nhân.

- Trời lạnh này ngon nhất là khoai lang nướng, Tử Dụ thích lần sau lại mua cho ngươi. Đừng gọi đại nhân nữa, gọi Quân ca ca đi.

- ... Được, Quân ca ca... A... Huynh có dùng túi thơm không?

- Túi thơm?

Thấy Quan Sơn Quân nhướng mày, Tử Dụ vội móc ra túi thơm ban nãy mua trên đường.

- Có đứa bé bán cho ta... Ừm... Nếu huynh không dùng thì ta đưa người khác...

- Đa tạ Tử Dụ. Ta sẽ dùng.

Quan Sơn Quân nhanh tay cướp lấy túi thơm, ban nãy hắn cũng đã thấy Chu Tử Dụ đứng mua túi của đứa nhỏ. Cũng thấy y cẩn thận bảo hộ nó an toàn về đến nhà. Đoạn hắn đưa tay xoa đầu Tử Dụ, nửa đùa nửa thật dặn dò y.

- Lần sau mua cái gì thì nhớ phải mua cho Quân ca ca của đệ một phần đó?

- Được...

Chu Tử Dụ ngại ngùng đáp ứng, y tiếp tục vùi đầu ăn khoai lang nướng. Ngon thơm đến mức mặt, cổ cùng vành tai đều đỏ ửng.