Hôm Nay Vương Gia Lại Đi Bán Đậu Phụ

Chương 29: Người lạ



Tin tức Bối Cát Lặc Nhi vong mạng rất nhanh lan truyền đi khắp nơi. Bên phía Trường Lạc ai nấy đều hỉ hả vui mừng.

Có người nói bởi Bối Cát Lặc Nhi giết quá nhiều mạng người, ăn tim uống máu trẻ con, lấy xương người lớn làm đàn, lấy da người già làm trống, hà hiếp vũ nhục dân nữ... Oán khí tích tụ khiến trong thành lúc nào cũng u ám. Sở dĩ hắn đột nhiên chết bất đắc kỳ tử trong đêm là vì những oan hồn đó tới đòi mạng.

Bối Cát Lặc Nhi sinh thời cướp phá nhân dân Trường Lạc, hành sự tàn độc, ai nấy đều căm ghét. Hiện tại lúc chết cũng không được toàn thây, âu cũng là quả báo của hắn. Kẻ làm việc ác ắt không được chết tử tế...

...

Thời điểm Bối Cát Hoan Liệt bắt đầu hồi phục sau khi bị ngân châm có độc tấn công cũng là lúc hắn được tin a cha đã chết.

Lần này hắn không dám vui mừng quá sớm, chỉ đến khi Bối Cát A Lộc xuất hiện trước mặt mình. Y đã phi ngựa chạy mấy ngày mấy đêm từ Toạ Vọng sang đến Thạch Thành để báo tin Bối Cát Lặc Nhi thực sự đã chết.

Bối Cát Hoan Liệt danh chính ngôn thuận tiếp nhận chức thủ lĩnh của Ô Mông Tộc.

Tuy cái chết của Bối Cát Lặc Nhi đến quá bất ngờ nhưng ai nấy đều cho đó là tai nạn. Thêm việc Bối Cát A Lộc quá mờ nhạt không gây cho hắn chút nguy hiểm gì. Trong mắt Hoan Liệt, cha chết đi đồng nghĩa với a ca phế vật kia của hắn không còn chỗ dựa. Bởi vậy đương lúc vui vẻ hắn rất thoải mái mà đồng ý giữ A Lộc ở lại làm tùy tùng cho mình.

Nhưng cái chức thủ lĩnh này hắn có ngồi vững hay không, còn phải dựa vào bản lĩnh.

...

Gió mùa đông bắc tràn về buốt giá len lỏi khắp mọi nẻo. Cây cỏ khô héo úa vàng, thú rừng đều trốn đi ngủ đông. Ngày ngắn đêm dài trôi qua đã mấy bận. Rừng hoang yên ắng đến lạ thường.

Suốt thời gian này Hạo Hiên ngủ khá nhiều, chủ yếu vì vết thương trên đùi khiến hắn không thể vận động mạnh. Bắt đầu khi vết thương khép miệng thì có thể tập đi một chút, sau đó liền bị Trác Thụy ôm lên nhét vào giường.

- Đệ có phải là công chúa đâu? Ca ca bế đệ như vậy làm chi?

- Đệ là bệnh nhân của ta, ngoan, bị thương rồi thì không được cãi lời y sư.

- Ca ca lạm quyền...

- Ta lạm quyền đó.

Được thả lại vào giường rồi Hạo Hiên vẫn vờ oán trách ca ca. Cho dù là lúc hắn bất tỉnh bị người ta ôm về trước mặt quân sĩ, hiện tại đã tỉnh lại bị nam nhân ôm ôm ấp ấp. Tuy không hề chán ghét nhưng vẫn cảm giác hơi mất mặt.

Dù sao tính về hình thể, hắn không phải càng thích hợp làm người bế ca ca hơn sao?

Cún to không cam lòng, nhưng hiện tại chân đang què. Hắn chỉ có thể chấp nhận bị hồ ly ca ca ngày ngày ôm lên ôm xuống...

Kể ra cũng không hề tệ, lúc chỉ có hai người sẽ được hôn hôn thân thân gần gũi hơn. Ngoại trừ việc phải uống thuốc đắng, Hạo Hiên cảm giác dạo này người hắn cũng mang vị đắng thành cái ấm thuốc biết đi rồi.

- Chủ tử, bên ngoài có ngoại tộc tìm đến cầu kiến.

Đang lúc uống thuốc, Chu Tử Dụ liền tiến vào lều báo tin.

- Người đến là ai?

Hạo Hiên buông xuống bát thuốc đắng ngắt đã cạn đáy, bên miệng liền được đút tới một miếng mứt. Hắn ngoan ngoãn ngậm lấy, trong lòng thầm nuối tiếc thế là mất toi cơ hội làm nũng để được hôn hôn mỹ nhân ca ca. Chính sự quan trọng, vẫn là phải biết tiết chế lại một chút.

- Người kia tự xưng là con cả của Bối Cát Lặc Nhi, Bối Cát A Lộc.

- Hửm? Y đến tìm ta làm gì?

- Y nói có chuyện muốn trao đổi với chủ tử.

- Hừm... Cho y tiến vào doanh, ca ca, huynh giúp đệ mặc giáp phục.

Hạo Hiên nhướng mày ra chiều suy nghĩ, lục lọi trong trí nhớ không hề thấy kẻ này có gì đặc biệt. Nhưng người đã tìm đến cửa, hắn cũng muốn xem bọn người Ô Mông Tộc này rốt cuộc đang bày mưu tính kế điều gì.

...

Bối Cát A Lộc tiến vào trong lều trướng chuyên dùng để tướng sĩ Trường Lạc cùng Đức Vương họp bàn. Trên người y khoác một tấm áo choàng đen trùm kín, ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy một thanh niên tuấn tú phi phàm đang ngồi trước án.

Diện mạo người này vẫn còn rất trẻ tuổi, dù cho trên mặt có một vết sẹo lớn kéo ngang sống mũi cũng không khiến người khác ghê sợ chút nào. Mày kiếm mắt sáng, môi hồng răng trắng, thân hình cân đối. Khôi giáp trên người dũng mãnh uy nghi, quả nhiên là có khí chất của bậc vương giả.

- Tiểu nhân bái kiến vương gia.

- Đứng lên đi, không biết đại công tử đến tìm bổn vương là có chuyện gì?

- Ta muốn cùng vương gia làm một giao dịch...

...

- Ngươi nói gì cơ?

Dương Hạo Hiên đột nhiên bị chọc tức đến bật cười. Sau đó y liền nhìn xuống kẻ không biết trời cao đất dày kia mà trào phúng.

- Ta nghĩ ngươi đang hiểu lầm gì đó rồi. Đại công tử mau trở về tộc của ngươi đi. Bằng không chỉ với những lời đại nghịch bất đạo ngươi vừa nói, bổn vương tha cho ngươi một mạng đã là nhân từ lắm rồi.

Bối Cát A Lộc bị cười nhạo liền cảm thấy nhục nhã. Y không cam tâm mộng tưởng của mình phút chốc bị người ta đánh nát. Những việc đã làm, hai bàn tay đã vấy máu không hề khiến y hối hận.

- Chẳng lẽ vương gia lại hèn nhát cam chịu bị người đó giẫm đạp sao? Vương gia là người tài, tại sao lại cam tâm luồn cúi làm tôi tớ của người khác cho dù sẽ có lúc bị đối phương chán ghét vứt bỏ?

- Ngươi hiểu lầm rồi. Trong lòng ta một chút cũng không thèm muốn quyền lực gì đó. Sở dĩ ta khoác trên mình khôi giáp là vì lời hứa của gia tộc, vì bảo vệ nhân dân Trường Lạc. Không phải vì danh lợi trước mắt. Ta sẽ không để máu của người vô tội phải rơi vô nghĩa vì trận chiến tranh quyền đoạt vị. Chỉ cần người dân được an bình, đất nước không còn bóng ngoại xâm. Cái mạng này của ta thì tính là cái thá gì?

- Ha... hi sinh bản thân mình vì đạo nghĩa. Vương gia thật đúng là người quân tử chính trực. Chẳng qua sẽ có lúc vương gia phải hối hận vì quyết định ngày hôm nay thôi!

- Việc không trái với lương tâm, ta sẽ không hối hận. Tử Dụ, tiễn đại công tử về đi.

Hai người tan rã trong không vui. Cuộc viếng thăm hôm nay cũng là bí mật chỉ bọn họ biết. Tuy rằng cũng đều là lo lắng cho tương lai của đồng tộc. Nhưng những việc làm bất chấp thủ đoạn, giết hại cha ruột của Bối Cát A Lộc khiến Hạo Hiên không thể nào chấp nhận nổi. Hơn nữa, hắn cũng không hề mơ ước gì ngôi vị đế vương kia. Điều hắn mong muốn chỉ là an bình của mảnh đất Trường Lạc.

Còn có, cùng ca ca phiêu bạt tứ phương, trải qua một đời bình thường. Bách niên giai lão.