Hôm Nay Vương Gia Lại Đi Bán Đậu Phụ

Chương 34: Đến tiệm vải Phù Tang mua y phục mới



Một đêm lạnh lẽo, tuyết bay ngập trời, có hai thân ảnh mặc dạ hành y lặng lẽ ẩn mình trong bóng tối lẻn vào phủ quốc công.

Đó chính là Quan Sơn Quân và Chu Tử Dụ.

Ban ngày họ đi uống rượu cùng Dương Hạo Hiên ở Chước Hoa Lầu, sau đó liền diễn trò say rượu. Chu Tử Dụ mang Quan Sơn Quân nằm sấp trên lưng ngựa la hét dọc đường lớn Ngạo Thiên thành, ai ai cũng đều trông thấy. Đây là kế che mắt thiên hạ, về đêm cả hai lại nhận nhiệm vụ của Đức Vương, đi tìm hầm giam bí mật bên trong Quốc công phủ.

Theo sơ đồ có được từ nội gián, rất nhanh hai người họ đã tìm thấy mật thất bên dưới phủ Quốc công. Ở trong đây còn bố trí vài tên lính canh đang uống rượu chơi bài. Chu Tử Dụ đưa thuốc giải cho Quan Sơn Quân cùng uống, sau đó lấy mê hương mà Trác Thụy điều chế cho bọn họ ra ném vào lò lửa nóng gần đó bùng lên cháy lách tách. Đám lính trông thấy còn tưởng gió bên ngoài tạt vào nên tiếp tục chơi bài, một lúc sau bọn chúng đều đồng loạt gục xuống bất tỉnh.

Ngục giam bên trong mật thất của Quốc công phủ phân thành hai khu. Cửa vào là nơi đám lính canh đang đánh bài, sau đó còn phải xuống một lối cầu thang hẹp, đến gian hành hình gồm những dụng cụ tra khảo tàn nhẫn, tiếp tục men theo hành lang đi tiếp mãi mới tới khu buồng giam tối tăm lạnh lẽo ở dưới cùng.

Nơi đây đang giam giữ người bọn họ muốn tìm, đại trưởng lão của Ô Mông Tộc.

Thì ra lần trước bọn người phủ Quốc Công và Bối Cát A Lộc lừa các trưởng lão của Ô Mông vào tròng. Sau đó từng người một bị bọn chúng tàn nhẫn nghiêm hình, mục đích để họ khai ra nơi cất giấu bảo tàng của Ô Mông Tộc. Bởi vì các bô lão rất kiên cường, hiện tại chỉ sót lại một người đang bị giam trong mật thất của Quốc công phủ. Xem tình hình của người này cũng không còn chịu được lâu nữa.

Đại trưởng lão Ô Mông Tộc râu tóc bạc phơ nằm co ro trong ổ rơm, áo tù trên người bê bết vết máu đã khô, bốc mùi tanh khó ngửi. Hiện tại ông ta chỉ đếm ngày chờ đợi Diêm Vương tới đón đi, đối diện với hai kẻ lạ mặt cũng không mảy may kích động.

- Các ngươi tra hỏi vô ích... Ta có chết cũng không nói cho các ngươi biết bảo tàng ở đâu...Khụ...khụ...!

Tiếng ho khàn đục không có hơi để đẩy ra, đại trưởng lão co lại thành một nắm. Chu Tử Dụ cầm bó đuốc soi lại gần mới thấy, ông ta đã già đến nỗi trông không khác gì một bộ xương khô biết cử động.

- Bọn ta không đến đây vì tàng bảo đồ của ông.

- Khụ... khụ... Vậy các ngươi tìm lão già sắp chết này làm gì...?

Quan Sơn Quân lấy trong người ra một thứ đồ vật được bọc trong vải, hắn chậm rãi nhét qua chấn song đưa cho đại trưởng lão.

- Trong này có dao găm và thuốc độc.

Ngừng một lát, hắn híp mắt tiếp tục nói với ông ta.

- Ngày mai Quốc công mở tiệc mừng thọ. Bối Cát A Lộc sẽ đến đây. Ông biết rõ y là kẻ phản bội tộc nhân, nếu để y bắt tay với Quốc công phủ, sẽ có bao nhiêu tộc nhân của ông tiếp tục đổ máu vì tàng bảo đồ? Việc này ông sống đủ lâu để biết cân nhắc. Diệt trừ y. Còn thuốc độc này đủ để ông mang theo bí mật ra đi nhẹ nhàng.

- Các ngươi muốn mượn tay lão già sắp chết này sao...? Khụ...khụ...

- Chúng ta có kẻ thù chung. Còn việc ông muốn báo thù hay lựa chọn ra đi trước y đều có thể. Bọn ta không cần phải ép người sắp chết.

Đại trưởng lão im lặng một lúc, ông ta cầm lấy dao găm cùng thuốc độc trên mặt đất nhét vào trong áo. Khẽ nhắm mắt buông lỏng.

- Ta biết rồi.

- Không làm phiền ông nữa, chúng ta cáo từ.

Quan Sơn Quân làm động tác cáo biệt sau đó cùng Chu Tử Dụ rời đi. Thoát khỏi buồng giam u tối ngột ngạt, đi qua bọn lính vẫn đang ngủ say nhẹ nhàng ly khai Quốc công phủ. Màn mưa tuyết dày đặc khắp trời nhanh chóng lấp đi dấu vết của hai người lưu lại trên mặt đất...

...

Sáng sớm hôm nay thức dậy, Hạo Hiên nằng nặc đòi dắt Trác Thụy đi mua y phục mới. Hắn nói rằng sẽ dắt y đi dự sinh thần ở Quốc Công Phủ. Chủ yếu là có trò vui muốn cho y cùng xem.

- Đệ giở trò quỷ gì thế hửm?

Trác Thụy nhìn bản mặt hớn hở của Hạo Hiên, tên này ra vẻ thần thần bí bí không khác gì lúc nhỏ mỗi lần hắn chuẩn bị nghịch ngợm.

- Không nói trước cho huynh, đi thôi ca ca, lần này đi cùng đệ đến Quốc công phủ, không thể ăn mặc đơn giản như vậy đâu!

- Ta biết rồi... Đều nghe đệ hết là được chứ gì?

Y hết cách đành phải nghe theo cún nhỏ không ngừng nài nỉ ở bên tai. Dù sao cũng là lần đầu Hạo Hiên đem y đến một nơi toàn quý tộc cùng quan lại dự tiệc. Hiển nhiên Trác Thụy cũng biết đến một buổi thọ yến lớn như vậy mà ăn mặc xuề xoà là không tôn trọng gia chủ.

Xe ngựa của Đức Vương dừng lại ở trước nơi bán y phục nổi tiếng nhất ở Ngạo Thiên thành - Tiệm tơ lụa Phù Tang.

Vải lụa ở đây sản xuất đều là loại thượng hạng được dùng tiến cung. Một số ít khác được phép bán cho quan viên quý tộc. Ngoài ra còn đi đầu trong việc tạo ra những loại y phục thời thượng, tôn lên khí chất của người mặc chúng. Cho dù là nam hay nữ, đã may y phục ở đây một lần nhất định đều sẽ quay lại may lần nữa.

Hạo Hiên vừa bước vào, chủ quản đã vội ra đón tiếp. Hiển nhiên hắn chính là khách quý ra vào thường xuyên ở nơi này. Trong lúc Trác Thụy còn đang ngẩn người ngắm nghía vải vóc, Hạo Hiên đã ra lệnh cho chủ quản mang ra mấy kiện y phục hắn đặt làm từ trước.

- Nhiều như vậy? Đệ làm sao mà biết...

Đến khi từng chồng y phục muôn màu muôn vẻ được mang ra cho y thử, Trác Thụy mới giật mình hỏi lại Hạo Hiên. Hắn làm sao lại biết số đo của y mà đặt làm nhiều y phục vừa vặn như vậy.

- Khụ khụ, là đệ lén đem y phục của ca ca ra cho cửa tiệm may đo theo, huynh có vừa ý không nha?

- Đẹp lắm... Ta tưởng chỉ một bộ thôi... Nhiều tiền như vậy...

Trác Thụy đau xót sờ lên mặt vải thượng hạng được thêu hoa văn tinh tế, trong lòng của kẻ yêu tiền khẽ nhẩm tính. Số ngân lượng Hạo Hiên bỏ ra đặt làm đống y phục này cho mình, nhất định một hũ vàng thỏi của y đổ ra không đủ trả.

Có nên bán bớt lại vài bộ không nhỉ? Ý nghĩ này vừa loé lên ngay lập tức nuốt trở lại. Nhìn gương mặt trông đợi của cún con, Trác Thụy muốn nói lại thôi. Y ngoan ngoãn thay liền một lượt mấy chục bộ phục trang. Không chỉ Hạo Hiên mà chủ quản tiệm vải cũng phải tấm tắc khen không ngớt lời.

- Vị công tử đây thật là diện như quan ngọc, mạo tự thiên tiên, bách niên nan ngộ!*

Trác Thụy không quen nghe người ta công khai khen mình như vậy, y có hơi giật mi xấu hổ. Động tác thay đồ nhanh hơn một chút, chỉ có Hạo Hiên nghe được lời khen của chủ quản thì vô cùng hài lòng. Si mê cười vui không khép miệng. Hận không thể đem những gì tốt đẹp của người kia đều khoe ra hết.

Ca ca của y đâu chỉ đẹp, tính tình y còn cực kỳ ôn nhu, là đại phu có y thuật cao tay nhất!

Hết một buổi sáng, rốt cuộc họ cũng tìm được bộ y phục hợp nhất với Trác Thụy. Số y phục còn lại được Hạo Hiên cho đóng vào rương, chất lên xe ngựa đem về. Vở kịch tối nay hắn nhất định sẽ mang ca ca đi xem thật vui vẻ.