Hôm Nay Vương Gia Lại Đi Bán Đậu Phụ

Chương 39: Cả đời này đừng gặp lại



Chiều hôm sau, Hạo Hiên dắt Trác Thụy đến vườn hoa trong Đức Vương Phủ cùng ăn bánh thưởng trà.

Tuyết đã ngừng rơi, trong vườn lúc này có mấy nụ mai đỏ đã nhú lên trên cành mai gầy guộc. Hai người họ ngồi trong đình nhìn ra ngắm tuyết, ngắm mai lại cùng ăn bánh trôi nhân mè đen, uống kèm trà nóng.

Trong đình có bếp than để sưởi, Hạo Hiên còn vùi xuống mấy củ khoai mật, gương mặt hắn háo hức như trẻ nhỏ. Trong lúc đợi khoai chín còn kéo Trác Thụy ra bên ngoài nghịch tuyết.

Rủ nhau so tài đắp người tuyết thật lớn, sau đó có kẻ chơi xấu dùng tuyết ném qua, cuối cùng bỏ mặc người tuyết đang đắp dở. Quay sang ném tuyết lạnh, lăn lộn nô đùa trong sân như thuở nhỏ. Có thể nói từ trận tuyết rơi đầu mùa đến hôm nay bọn họ mới được đùa nghịch thoả thích.

Chơi mệt rồi đều trực tiếp nằm xoài ra nền tuyết trắng, Hạo Hiên nói với Trác Thụy ngày mai hắn sẽ tiến cung xin từ quan. Cả hai quay qua nhìn nhau, không nói thêm câu nào cũng như đã hiểu rõ ý tứ đối phương, chậm rãi rướn người trao nhau nụ hôn ấm nóng, si mê dây dưa triền miên không dứt.

Khi hai người kéo nhau vào giường gấm trong đình tiếp tục ôm nhau quấn quýt, dường như sắp tiến xa thêm một bước thì có quản gia vào thông báo. Có Mộ công công đến đưa thánh chỉ của hoàng thượng. Tuy không biết bệ hạ lại giở trò gì nhưng trong lòng Trác Thụy có chút bất an. Trước khi Hạo Hiên rời đi, bọn họ còn quyến luyến hôn môi thêm một lúc nữa mới chịu buông nhau ra.

Tự nhiên có người phá hỏng chuyện tốt đang làm khiến Dương Hạo Hiên có chút bực bội trong lòng. Thế nhưng hắn vẫn khôn khéo che giấu tâm trạng, niềm nở đón tiếp Mộ công công. Chỉ thấy người này hôm nay thần thần bí bí tỏ ý chúc mừng Đức Vương làm Hạo Hiên có chút hoang mang. Tiếp theo Mộ công công lấy ra thánh chỉ, Dương Hạo Hiên lễ phép theo quy củ quỳ xuống nghe Mộ công công truyền chỉ.

- Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Đức Vương có công dẹp loạn, hiện tại cũng đã đủ tuổi thành gia, nay trẫm đặc biệt tứ hôn với tiểu thư Tề Lan Nhi công dung ngôn hạnh của Tề phủ, mong các khanh sớm ngày cử án tề mi, bạc đầu giai lão...

Thánh chỉ dài nửa vế sau viết toàn lời hay ý đẹp nhưng Dương Hạo Hiên chỉ nghe được vế trước đã ong ong hết cả hai tai. Da đầu hắn tê rần, không biết từ lúc nào đã khó khăn tiếp chỉ. Thậm chí Mộ Chính Văn kia vừa nói cái gì chúc mừng hắn cũng không nghe rõ. Tiễn người đi rồi Dương Hạo Hiên mới nắm chặt thánh chỉ, lảo đảo muốn bước về đình lại đột nhiên ngừng bước.

Hắn bây giờ không cách nào đối diện với ca ca.

Lệnh vua khó trái, nếu bây giờ Dương Hạo Hiên không tiếp chỉ thì chính là phạm tội khi quân, mà tiếp chỉ rồi thì hắn lại càng rối loạn, đủ loại suy nghĩ giằng xé trong tâm. Càng nghĩ lại càng đau đớn. Cuối cùng Hạo Hiên lựa chọn không trở về hoa viên, chỉ dặn dò quản gia tiễn Trác Thụy về nhà, nói hắn có công vụ cần tiến cung giải quyết.

Thực sự ngay trong đêm ấy Đức Vương đã tiến cung muốn cầu kiến hoàng thượng, mong y thu hồi lại thánh chỉ. Tất nhiên chọc giận đến thiên tử, bị đuổi ra ngoài cửa cung. Cho dù Dương Hạo Hiên đã quỳ dưới tuyết lạnh lớn giọng cầu xin suốt đêm Trần Trường Ân cũng không có ý định khoan nhượng...

...

Ba ngày sau...

Dương Hạo Hiên tiến cung đã ba ngày, Trần Trác Thụy cũng đợi ba ngày ba đêm không chợp mắt.

Bởi tin đồn Đức Vương phủ kết thân với Tề phủ đã lan khắp kinh thành. Không có ai là không biết hai nhà sắp có hỉ sự...

Nữ nhi của tội đồ lại gả cho vương gia nổi tiếng đoạn tụ biến thái, hôn sự này mới mỉa mai làm sao.

Thư sinh áo trắng nói với thư sinh áo đen:

"Huynh đài cẩn thận đừng vạ miệng, cho dù cha của Tề tiểu thư là tội thần nhưng gia gia của nàng ta vẫn là Quốc Công, cô cô là đương kim hoàng hậu vẫn chưa bị phế truất. So với làm thiếp thất của lão già nào đó thì làm vương phi của Đức Vương cũng là sự lựa chọn tốt nhất."

Thư sinh áo đen ra vẻ đạo mạo thần bí vuốt vuốt cằm, nói:

"Ngươi lại không biết, ta có vị ca ca là học sĩ nói rằng mấy ngày nay vương gia quỳ ở trước cửa cung cầu xin hoàng thượng thu hồi thánh chỉ tứ hôn. Cuối cùng không chịu đựng được ngất xỉu, sáng nay vừa được hộ vệ mang về phủ đệ."

"Ta có ở đó, nghe nói người tình của Đức Vương đứng đợi hắn, muốn vào xem bệnh tình, cuối cùng người ta lại lạnh lùng từ chối, còn tuyên bố cấm không cho hắn vào cửa!"

"Tuyệt tình như vậy sao? Cũng đúng, vương gia sắp thú vương phi rồi. Biết đâu khi xưa hắn chỉ chơi bời qua đường, hiện tại đã biết cải tà quy chính?"

"Ta thấy tám phần là do vương gia sợ liên lụy đến tiểu tình nhân kia, dù sao lệnh vua cũng không phải trò đùa..."

Mỗi người một ý bàn tán râm ran lại không biết trên phòng chữ thiên khép kín phía trên tửu lâu có một người đã uống đến say mèm.

Thiêu Đao Tử rót xuống họng nóng bỏng, Chu Tử Dụ cũng không dám khuyên hắn ngừng lại.

Đúng vậy, kẻ đó chính là Dương Hạo Hiên.

Sáng nay lúc hắn trở về phủ đệ đích thực là đã gặp ca ca đứng chờ ở đó. Dương Hạo Hiên nhớ rõ, hắn lúc đó đã tỉnh táo trở lại, lạnh lùng vén rèm nhìn Trác Thụy bên dưới kiệu.

- Ca ca, chúng ta dừng lại đi, cả đời này đừng gặp nhau nữa. Đệ không muốn nhìn thấy huynh.

- Hạo Hiên, có chuyện gì ta cùng với đệ gánh chịu, đừng như vậy...

- Gánh chịu cái gì? Ha... Huynh không thấy tiền đồ của đệ đang rất tốt sao? Lẽ nào huynh còn định cản trở đệ lấy vợ sinh con?

- Đệ...

"Cả đời này đừng gặp nhau nữa..."

"Đệ không muốn nhìn thấy huynh."

"Lẽ nào huynh còn định cản trở đệ lấy vợ sinh con?'

Chính miệng Hạo Hiên nói ra, cũng không dám nhìn biểu tình của người kia mà trốn tránh vào phủ. Chỉ nghe người hầu kể lại, ca ca đã đứng ở đó rất lâu, dường như chết trân vì những lời tuyệt tình của hắn.

- Chủ tử, người vừa cảm dậy... Đừng uống rượu nữa...

- Mặc kệ ta... Ngươi đã bảo huynh ấy đi đi chưa...?

- Thuộc hạ đã nói rồi... Trần công tử nói y sẽ đi... Chúc chủ tử được giai nhân như ý... Chủ tử, có cần làm đến mức này không? Rõ ràng người không muốn Trần công tử rời khỏi kinh thành...

- Đi là tốt... Thật tốt... Tử Dụ, đừng nói nữa... Thêm rượu cho ta...

Dương Hạo Hiên đã say đến mê sảng, hắn ôm lấy vò Thiêu Đao Tử đáng thương cuộn mình lại một chỗ, khóc lóc tâm tình lảm nhảm. Ca ca đi rồi... Thật tốt... Tốt nhất đừng bao giờ nhớ đến kẻ tồi tệ là hắn nữa...