Hôm Nay Vương Gia Lại Đi Bán Đậu Phụ

Chương 44: Tính mạng mong manh



Trải qua một đêm mưa bão, Hạo Hiên vẫn còn đang hôn mê sâu nằm trên giường. Con thuyền đi với tốc độ cấp bách nhất tới Hạnh Hoa Đảo nếu thuận lợi cũng phải hơn nửa tháng. Thời gian này Trác Thụy vẫn luôn dùng cách châm cứu và sử dụng dược liệu có độc để khống chế loại độc có trong người của Hạo Hiên.

Tuy nói Dược Lão Thần Y nổi tiếng trên giang hồ là cao thủ có thể chữa được các loại bệnh tật trên đời. Nhưng đồ đệ của ông lại có một người không chỉ ham mê với y thuật còn rất có hứng thú với độc dược - đó chính là Trần Trác Thụy.

Từ lúc y tròn mười lăm tuổi, tất cả các đệ tử ở trên Hạnh Hoa Đảo không ai là không biết đến danh tiếng nhị đệ tử Dược Cốc Trần Trác Thụy. Bởi vì đã có không ít người nếm qua mùi vị bị hạ độc khi dám chọc đến hai sư huynh đệ ở Dược Cốc.

Dược Lão Thần Y cũng không cấm đoán đệ tử, ông tự biết đồ đệ của mình có chừng mực. Dù vậy đôi khi Trác Thụy cũng tự mình sáng chế ra nhiều loại độc dược khiến người khác phải rùng mình sợ hãi. Nhưng sau đó y đều nghiên cứu cách chế giải dược, xong rồi liền tiêu hủy chúng rồi ghi chép nghiên cứu của mình vào rất nhiều sổ sách.

Tuy có kinh nghiệm là vậy, nhưng loại độc lần này của Hạo Hiên là một loại kịch độc ngấm dần vào cơ thể. Thời gian trúng độc đã quá lâu, nếu không nhờ có những kiến thức vững vàng về độc vật từ trước e rằng đại phu bình thường đều sẽ phải bó tay chịu trói. Trác Thụy trước tiên cũng chỉ có cách lấy độc trị độc kéo dài tính mạng của Hạo Hiên, thậm chí giữ hắn ở trạng thái không tỉnh táo, ít hoạt động. Tránh để cho kịch độc lại có cơ hội phát tác trong cơ thể. Sở dĩ y lựa chọn đưa người người về Hạnh Hoa Đảo bởi vì đây là cách tối ưu nhất. Vừa có sư phụ y ở đó vừa có rất nhiều loại dược liệu quan trọng được trồng bên trong Dược Cốc. Thời gian cũng được rút ngắn một cách nhanh nhất so với việc ở yên chờ người ứng cứu.

Đến Hạnh Hoa Đảo cũng vô cùng an toàn, tránh được tai mắt của kẻ khác dòm ngó. Phải biết trên đường đi đến bến thuyền. Trác Thụy phát hiện có không ít cao thủ ẩn mình theo dõi bọn họ. Trước đây y còn ngây thơ nghĩ đám người này theo dõi bọn họ có thể là có ý định cướp của, lại không thấy Hạo Hiên có vẻ quan tâm đến. Trác Thụy vẫn luôn chờ họ động thủ trước, hiện tại mới hiểu rõ. Mấy cao thủ trên chín phần là của kẻ trên cao phái đến, mục đích muốn thấy được Hạo Hiên chết đi. Kẻ đó mới yên tâm ngồi trên ngai vàng cao cao tại thượng không lo sợ hắn quay lại trả thù.

Lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, mặc dù tính theo bối phận, kẻ hãm hại người yêu mình chính là biểu đệ ruột thịt của y. Trác Thụy không nghĩ sẽ tha thứ cho Trần Trường Ân, tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha. Sau khi xử lý đám cao thủ không để lại tên nào, Trác Thụy thầm nghĩ đợi cho Hạo Hiên qua khỏi. Nhất định y sẽ quay lại khiến cho kẻ bất nhân bất nghĩa trên cao kia cũng phải trải qua đau khổ, sống không bằng chết.

...

Mấy ngày này Hạo Hiên vẫn lúc tỉnh lúc mê.

Có lúc hắn sẽ thấy Trần Ngọc, có lúc lại thấy ca ca. Hình ảnh đan xen chồng chéo trong ảo giác của chính mình. Hạo Hiên không phân biệt được hắn hiện tại đang ở đâu, là ngày hay đêm, người bên cạnh là Trần Ngọc hay là Trác Thụy.

Đa số thời gian hắn sẽ chìm vào cơn ngủ say, giống hệt với cái lần ở trên chiến trường ấy. Khi cận kề tử vong, ca ca đã đến cứu hắn, nằm trong vòng tay và cái ôm quen thuộc. Lần này có lẽ ca ca không đến được, lần này có lẽ hắn thực sự sinh ra ảo giác. Sẽ mơ màng thấy như mình đang được y đút thuốc, lờ mờ nghe thấy tiếng y gọi, nghe thấy tiếng rầm rì an ủi. Rồi lại hụt chân rơi vào vực sâu tối đen vô tận. Không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì, lúc lạnh lúc nóng. Không rõ bản thân còn sống hay đã chết.

Cũng có vài lần dường như tỉnh táo lại, thấy mình đang còn sống nằm ở một nơi xa lạ. Trời đất xung quanh dường như đang chao đảo chòng chành, hắn muốn ngồi dậy lại thấy toàn thân mềm nhũn. Xung quanh ồn ã như có tiếng nước không ngừng đập vào bên tường. Hạo Hiên thầm nghĩ, không lẽ có người đem hắn lên thuyền? Muốn đưa hắn đi đâu? Hạo Hiên dùng sức hít sâu, lật mạnh người cuối cùng lại lăn bịch xuống đất. Sức khoẻ của hắn đã tệ đến nỗi một cú ngã cũng làm bản thân xây xẩm mặt mày. Định thần hồi lâu mới tiếp tục bò, còn may thị giác tuy kém nhưng vẫn có thể thấy được sàn gỗ bên dưới. Cảm giác say sóng vô cùng khó chịu, bò được một đoạn Hạo Hiên bắt đầu dừng lại thở dốc, hắn mệt đến nỗi cảm giác hơi thở cũng lùng bùng bên lỗ tai.

Lúc này có người đẩy cửa khoang thuyền bước vào, thấy hắn đã tỉnh thì vô cùng kích động. Người này vội vã chạy lại ôm ngang Hạo Hiên bế lên đem về giường, bởi vì các giác quan đều ảnh hưởng nặng nề. Hạo Hiên không phân biệt được người bên cạnh là ai, bản thân hắn thì đang cảm thấy xấu hổ chết đi được. Biết sớm vậy thà ngoan ngoãn giả chết, bị người ta nhìn thấy bản thân vô dụng tàn tật bò lết trên sàn thật không ra thể thống gì. Tuy vậy hắn vẫn cố sức thì thào nói cảm tạ.

Dường như người đó đút thuốc đến bên miệng hắn, cho dù biết rõ sinh mạng của mình chẳng còn được mấy ngày. Hạo Hiên vẫn ngoan ngoãn dùng hết bát thuốc, dù sao bây giờ hắn cũng chẳng có vị giác. Thuốc đắng với hắn cũng chỉ như nước lã thông họng, giải toả phần nào cơn khát trong họng. Vừa rồi hao tổn thể lực quá nhiều so với sức chịu đựng hiện tại, Hạo Hiên lại mơ màng thiếp đi.

Trác Thụy bấy giờ vẫn đang chăm sóc ái nhân thì vô cùng đau xót. Ôm thân thể yếu ớt chỉ còn da bọc xương đang thoi thóp kéo dài hơi tàn của Hạo Hiên y càng thêm phẫn uất. Y lặng lẽ rơi một giọt nước mắt rớt xuống bên gò má hao gầy của ái nhân. Lại chậm rãi cúi đầu hôn lên một ngụm, tiếp tục dán ghì trán mình lên trán đối phương cảm nhận hơi thở mong manh nọ. Lòng như lửa đốt trông về hướng Hạnh Hoa Đảo. Chỉ mong thời tiết sẽ thuận lợi đưa con thuyền của họ nhanh chóng cập bờ.