Hôm Qua Mơ Gặp Bồ Câu Trắng

Chương 17



Tác giả: Trương Nhược Dư | Dịch: Hạ Chí

Hôm sau, tôi xin nghỉ làm để tránh mặt anh.

Đang quấn chăn, cuộn tròn mình trên giường thì có tiếng gõ cửa. Sớm thế này chắc chắn là con bé Tiêu Văn Văn.

Mắt mèo bị tờ giấy chữ "Phúc" dán hồi Tết che mất nên không rõ người bên ngoài là ai. Tôi dụi mắt mở cửa, kinh ngạc khi thấy Trình Tuyển.

Anh mặc áo nỉ trắng, hai tay đút túi. Bất giác tôi ngỡ như nhìn thấy Trình Tuyển ngày xưa.

Tôi bắt mình tỉnh táo, hoảng hốt đóng cửa nhưng chân anh đã chặn trước.

"Sao lại tránh anh?" Anh hỏi khẽ.

Tôi không trả lời được câu ấy, đành hỏi vặn lại: "Sao anh biết nhà em?"

Anh bị xóa ký ức rồi mà?

Anh nhếch môi, "Thông tin nhân viên."

Nhưng tôi nhớ là mình chỉ ghi địa chỉ chung cư, tôi đâu có ghi rõ số tòa số căn?

Có vẻ như anh nhìn thấu nghi hoặc của tôi, anh giải thích: "Vừa đến chung cư này, anh bất giác đi đến đây, cứ như là..."

Anh nhìn tôi, đôi mắt anh thâm trầm, "Cứ như là anh đã từng đến rất nhiều lần."

Tôi nín thinh.

Anh vào nhà, xoay người đóng cửa.

Cúi xuống mở tủ giày, liếc qua đã thấy ngay đôi dép đi trong nhà của anh.

Sau khi thay dép, anh đi thẳng vào ngồi xuống sofa. Ngước cằm điềm tĩnh nhìn tôi, hệt như đây là nhà của anh còn tôi mới là khách.

Giằng co một lúc, cuối cùng tôi vẫn thua, "Em nghĩ sếp hiểu lầm rồi. Khoảng thời gian anh mất trí nhớ vừa hay là lúc em chuyển nhà, nên thường xuyên rủ đồng nghiệp về nhà ăn. Anh cũng hay đến đó."

Trình Tuyển nhướng mày, "Thật không?"

"Thật mà."

Anh bỗng mỉm cười, uống cốc nước của tôi. Đáy mắt Trình Tuyển hân hoan nét cười, "Hình như anh chưa nói cho em biết anh quên mất khoảng thời gian nào."

Tôi: "..."

Tôi hết đường chối cãi.

Thế nên, tôi bị vạch trần dứt khoát mặc kệ, lê đôi dép vào bếp nấu đồ ăn sáng.

Thực ra, tôi đang trốn tránh. Tôi không dám lại gần anh, tôi sợ ảnh hưởng xấu đến anh.

Anh là Trình Tuyển thứ hai, cũng là thân phận thứ hai Trình Tuyển ở lại nhân thế. Tôi không thể làm anh có bất kỳ bất trắc nào.

Tôi chỉ muốn anh luôn bình an. Dù anh tồn tại dưới vỏ bọc người máy, dù anh không còn ở bên tôi nữa.

Trình Tuyển không tra hỏi thêm, anh thong dong ngồi ghế pha trà, bật tivi xem.

Tôi đi ra mà sững sờ.

Shin – Cậu bé bút chì.

Ngày còn sống, Trình Tuyển thích xem bộ phim hoạt hình này nhất.

Ngày xưa tôi cứ trêu anh mãi, nhưng sau khi mất trí nhớ, chẳng hiểu sao tôi lại thích hoạt hình này.

Xốc lại tinh thần, tôi trở lại bếp.

Trước đây Trình Tuyển rất thích ăn mì bò, vừa hay trong tủ lạnh có thịt nên tôi lấy ra nấu cho anh ăn. Tuy nhiên, tôi đã quên mất Trình Tuyển hiện là người máy, anh không cần ăn.

Đun nước, trần thịt...

Tôi đang bận rộn nấu nướng, vô tình xoay người lại thấy Trình Tuyển đứng ngoài cửa bếp hoang mang nhìn tôi.

Nét mặt của anh làm tôi giật thót, vội vàng đi đến mà lại bị anh nắm tay.

"Tại sao anh cảm thấy cảnh này rất quen?" Anh chau mày, "Phim hoạt hình kia, và cả cảnh em nấu mì bò cho anh. Sau khi nấu xong mì, kiểu gì em cũng lấy cho anh một chai trà đá, đúng không?"

Chiếc thìa rơi xuống đất, tôi lặng thinh.

Đúng.

Anh nói đúng cả.

Nhưng những điều anh nói, ngay cả người máy Trình Tuyển cũng không biết.

Bởi vì lâu lắm rồi tôi không xem hoạt hình Shin, tôi cũng chưa từng nấu mì bò cho người máy Trình Tuyển.

Người vô cùng thích ăn mì bò tôi nấu, cũng vô cùng thích ăn mì bò uống kèm trà đá là Trình Tuyển.

Là Trình Tuyển ngày còn sống.

Tôi kinh ngạc nhìn anh, không dám trả lời. Tôi rất sợ lời nói nào đó của mình vô tình làm anh kích động.

Trình Tuyển sửng sốt.

Anh đứng im, dù tôi có huơ tay trước mặt thì anh cũng không có phản ứng.

Tôi sợ hãi, lục điện thoại của anh. Điện thoại không cài mật khẩu, tôi gọi ngay vào số của bác Trình.

Chẳng mấy chốc bác Trình đã đến. Bác dẫn theo vài người đưa Trình Tuyển đi. Tôi muốn đi cùng mà bị cản lại.

Bác lưỡng lự muốn nói gì đó, nhưng sau cùng chỉ thở dài.

Họ đến nhanh, đi cũng vội vàng.

Kể cả khi họ rời đi, Trình Tuyển vẫn giữ nguyên tư thế ban nãy.

Tôi không biết anh hỏng ở đâu, hay là...

Tôi không dám nghĩ tiếp.