Hôm Qua Mơ Gặp Bồ Câu Trắng

Chương 7



Tác giả: Trương Nhược Dư | Dịch: Hạ Chí

Tôi lặng người.

Tình hình nằm ngoài dự đoán của tôi. Vậy tức là không phải tôi đã sử dụng tài quan sát nhạy bén và trí thông minh tuyệt đỉnh để nhận ra trò lừa kém cỏi của Trình Tuyển, rồi từng bước vạch trần lời nói dối của anh ư?

Nhưng mà người máy Trình Tuyển ở nhà bắt máy thật rồi.

Tôi hãy còn ngây người, Trình Tuyển bên cạnh bỗng khựng bàn tay cầm ly rượu, nhìn tôi hỏi: "Giọng này nghe quen vậy?"

"..."

Quen là phải thôi.

Để đảm bảo giống bản gốc 100%, trong quá trình chế tạo Trình Tuyển fake, tôi đã gửi cho họ kho tàng hình ảnh cũng như file ghi âm giọng nói của anh mà tôi trộm lưu.

Tối hôm ấy, có trời mới biết tôi đã run chân bao nhiêu lần khi liên tục nghe Trình Tuyển nói yêu tôi.

Tôi giật mình tắt ngay cuộc gọi video. Uống một ngụm rượu, giả vờ bình tĩnh nói: "Một người bạn thôi."

Trình Tuyển nhìn tôi thêm vài giây, giọng hơi lạnh lẽo: "Nghe rất giống giọng tôi."

"..."

Do trái tim bị kích động quá mức, tôi uống thêm mấy ngụm rượu liền, "Vâng, chắc cũng hơi giống."

Tầm mắt dừng ở mặt tôi bỗng nóng rực. Một lúc sau, Trình Tuyển dựa vào lưng ghế, lắc lư ly rượu rồi nhấp một ngụm, hỏi bâng quơ: "Bạn trai à?"

Tôi cười ngại ngùng, gật đầu, "Phải..."

Trình Tuyển đặt ly lên bàn, bàn tay gõ chầm chậm mấy nhịp, "Khi nào rảnh thì giới thiệu đi. Dù gì cũng là sếp, để tôi duyệt giúp cho."

Duyệt giúp tôi...

Tôi bĩu môi đồng ý, thực lòng lại thấy tủi thân.

Có biết bao nhiêu lý do rất bình thường mà? Thà rằng tôi nghe anh bông đùa một câu như "Tôi muốn xem xem là ai lại có ánh mắt đặc biệt như thế" còn hơn. Ít nhất sẽ không xa cách như câu trên.

Trình Tuyển là người kiệm lời, tôi thì xót xa nên cũng yên lặng hiếm thấy. Thế nên sau đó là sự im lặng kéo dài, cho đến khi... âm báo tin nhắn của Trình Tuyển fake vang lên.

Tôi quên không kết nối wifi ở khách sạn, mạng 3G thì chập chờn nên đến tận lúc này, một loạt các tin nhắn anh gửi cho tôi mới liên tục gửi đến.

Âm báo Wechat vang lên liên tiếp.

Trình Tuyển ngồi đối diện liếc qua chiếc điện thoại đặt trên bàn của tôi, tầm mắt anh tối sầm một cách khó hiểu.

Tôi cấp tốc cầm điện thoại lên, tin nhắn đến liên tục làm tôi chóng mặt.

"U U, sao em lại tắt cuộc gọi video. Em có sao không?"

"Em xa nhà chú ý an toàn, có chuyện gì phải gọi điện cho anh luôn nhé."

...

Rất nhiều tin nhắn đại loại như vậy.

Tin nhắn cuối cùng là: "U U, sao trong phòng em lại có giọng của đàn ông? Giọng của nó nghe giống giọng anh thế? Đừng nói với anh là em tìm người thay thế nhân lúc đi công tác nhé?"

Tôi câm nín, tức tối gõ bàn phím: "Trình Tuyển, anh bớt đọc mấy cái thứ độc hại của con gái đi!"

Anh lại còn biết cả người thay thế cơ à!

Trình Tuyển nhắn lại ngay sau đó, đáng thương nói: "Nhưng mà truyện chủ tịch bá đạo khiến anh quắn quéo lắm hic hic hic..."

Nếu không cách nhau một màn hình, tôi chỉ muốn đấm mấy phát vào cơ bụng của anh.

Là một người máy, anh lại còn quắn quéo cái nỗi gì!