Hôm Qua Mơ Gặp Bồ Câu Trắng

Chương 9



Tác giả: Trương Nhược Dư | Dịch: Hạ Chí

Là đồng nghiệp gọi cho tôi.

Tôi hậm hực thu lại bàn tay đang vạch áo để nghe điện thoại: "Alo?"

Đồng nghiệp sốt sắng bảo rằng có việc gấp cần tìm Trình Tuyển.

Tôi nghiến răng: "Thế anh gọi cho anh ấy đi."

"Sếp tắt máy, không gọi được. Em ở cùng khách sạn với sếp mà, qua gọi hộ anh đi, anh xin em đấy."

Tôi bực bội buông tay, đành phải đồng ý.

Mới cúp máy, Trình Tuyển bỗng nắm tay tôi, chớp đôi mắt nói: "U U, chuyện công việc để mai tính được không?"

"Ngoan." Tôi xoa đầu anh, "Em về ngay thôi."

Nói xong, tôi xỏ dép ra ngoài. Gõ cửa phòng bên một lúc lâu nhưng không thấy bên trong có động tĩnh.

Sếp không có ở trong phòng à?

Tôi nghi ngờ, với tính cách của anh, đã uống rượu là sẽ không ra ngoài. Hay là có chuyện gì rồi?

Tôi sốt sắng chạy vội xuống dưới sảnh nói rõ tình hình với lễ tân, cũng được lễ tân xác nhận rằng Trình Tuyển không rời khỏi khách sạn.

Lễ tân đi lên mở cửa phòng anh cùng tôi, thế nhưng... bên trong không một bóng người.

Thẻ phòng cũng không có ở trong.

Lễ tân hoang mang ra mặt, khẳng định chắc nịch rằng Trình Tuyển không hề ra ngoài.

Tôi chỉ im lặng.

Một lúc sau, tôi xua tay xin lỗi: "Tôi biết anh ấy ở đâu rồi, xin lỗi cô, đây chỉ là hiểu lầm thôi."

Tôi quẹt thẻ trở về phòng mình, quả nhiên, Trình Tuyển đang ngồi trên ghế, thậm chí anh còn kẹp điếu thuốc ở ngón tay.

Tôi nhớ Trình Tuyển không phải người thích hút thuốc.

Tôi đóng cửa, chầm chậm bước tới, vứt thẻ phòng lên bàn rồi giả vờ bình tĩnh, "Sếp nói gì đi, rốt cuộc chuyện là sao?"

Trình Tuyển hút thuốc, tay phải day trán, không trả lời.

Nhớ đến mấy hôm trước mình đã ngủ với Trình Tuyển, tôi không nén nổi kích động ngồi xuống sofa, ngoảnh sang hỏi anh: "Tại sao lại lừa em? Tại sao phải đóng giả người máy?"

Trình Tuyển nhướng mày, dập tắt điếu thuốc. Anh chỉ trả lời một câu hỏi của tôi: "Anh không đóng giả người máy."