Hôm Qua Như Chết Rồi

Chương 3



Edit: OhHarry

***

Lí do tôi “kéo bè kéo cánh” với Tịch Tông Hạc rất phức tạp, khó mà giải thích được, mỗi lần nghĩ lại, ngay cả tôi cũng thấy bản thân mình kỳ lạ.

Có lẽ là vào nửa năm sau khi phát hiện mối quan hệ tình cảm giữa Tịch Tông Hạc và Giang Mộ, chị nuôi của tôi là Mỹ Phương được chẩn đoán mắc phải căn bệnh ung thư vú quái ác. Tôi rất biết ơn lòng tốt của chị nuôi đối với mình nên dù biết chị không cần người chăm sóc, tôi vẫn tới bệnh viện, không có ý gì khác mà chỉ muốn nói chuyện với chị nhiều hơn.

Chị Mỹ Phương nằm ở khu chăm sóc đặc biệt của một bệnh viện tư nhân, môi trường rất tốt, có lẽ vì các dịch vụ đều hướng đến đối tượng là những doanh nhân giàu có và người nổi tiếng nên bệnh viện vô cùng yên tĩnh, không giống như những bệnh viện bình thường.

Không lâu sau khi chị nhập viện, Tịch Tông Hạc gặp tai nạn giao thông khiến cả làng giải trí xôn xao, chấn thương khá nghiêm trọng.

Chị Mỹ Phương nằm ở bệnh viện không có việc gì làm thành ra thích đọc báo và chơi điện thoại, mỗi lần đến thăm, tôi đều khuyên răn, mắng chị phải nghỉ ngơi cho thật tốt.

Chị đội tóc giả trên đầu, quay qua nói lý với tôi: “Trong lòng em biết thừa chị không còn tận hưởng thảnh thơi được thêm bao nhiêu ngày nữa, còn mỗi chút thời gian cuối cùng này thôi mà em vẫn cấm chị làm điều mình thích à? Mấy hôm nữa, chị sợ mình không còn sức để chơi điện thoại đâu, đến lúc ấy muốn ngủ bao lâu chẳng được.”

Tôi cứng họng trước giọng điệu như nhìn thấu được cả cõi trần của chị, mãi một lúc lâu sau mới bất lực lên tiếng: “Đừng nói nhảm thế, chị chỉ cần nghe lời bác sĩ và làm xạ trị là khỏe ngay lập tức.”

Chị Mỹ Phương cắn một miếng táo tôi gọt cho, suy nghĩ rất thoáng: “Bấy lâu nay sống trên đời, yêu hận gì chị cũng được trải nghiệm hết rồi nên chẳng thấy nuối tiếc cuộc sống mấy nữa, chị thà bị bệnh thế này còn hơn phải sống dở chết dở vì tàn phế.” Chị đột ngột hạ giọng như thể có bí mật nào đó muốn chia sẻ với tôi, “Tiểu Đường biết gì chưa? Tịch Tông Hạc chuyển đến đây rồi đấy. Chị nghe lỏm được mấy cô y tá bà tám với nhau về chấn thương ở chân của cậu ta, có khả năng về sau Tịch Tông Hạc sẽ không bao giờ đứng dậy được.”

Tôi sững sờ, không nói rõ được cảm xúc của mình.

“Bị thương nghiêm trọng vậy ư?”

Chẳng trách đến giờ không có một tin tức nào về chấn thương của anh bị rò rỉ.

Chị Mỹ Phương thở dài, thổn thức nói: “Cậu ta còn trẻ vậy mà đã bị tàn tật, thật đáng tiếc.”

Tôi gật đầu, phụ họa nói: “Đúng thế, anh ta xui xẻo quá.”

Thông cảm thì thông cảm, nhưng chúng tôi vốn không quen nhau nên không thể đến thăm một cách tùy tiện được, hơn nữa anh ấy còn chặn tin kỹ lưỡng như thế, tôi đoán một phần nguyên nhân là bởi không muốn bị người khác quấy rầy.

Tuy nhiên, mỗi lần thang máy dừng ở tầng anh đang điều trị, tôi không kìm được mà quan sát nhiều hơn.

Dù đang rất lo lắng cho chị Mỹ Phương nhưng tôi không thể bỏ bê công việc của mình, lúc đó tôi nhận đóng vai nam ba trong một bộ phim thần tượng có kinh phí thấp, tất cả các cảnh quay đều được ghi hình tại phim trường.

Tiến độ quay phim rất nhanh và có thể hoàn thành trong vòng một tháng, nhưng không ngờ trong vòng một tháng ngắn ngủi này, tôi đã chứng kiến sự tan vỡ giữa Tịch Tông Hạc và Giang Mộ.

Khi ấy Giang Mộ cũng đang quay phim, chúng tôi làm việc ở cùng một phim trường nhưng khác ekip, đương nhiên đẳng cấp bộ phim đó cũng bỏ xa đoàn chúng tôi.

Vai nữ chính trong bộ phim kia do Dung Như Ngọc, công chúa nhỏ của Toa Tuấn đảm nhận, tính ra cả tôi và cô ta đều là gà cùng nhà. Tuy nhiên, đãi ngộ tài nguyên của chúng tôi khác nhau một trời một vực, mà nếu không so sánh thì không thấy tổn thương lắm.

Trước mặt Dung Như Ngọc, tôi chỉ dám gọi cô ta là “cô Dung” một cách kính trọng, bởi cô ta là con gái của Dung Thân, ông chủ Toa Tuấn, từ khi sinh ra đã được ngậm thìa vàng, có xuất thân hiển hách, người bình thường như tôi căn bản chẳng so sánh nổi.

Giống như cái tên Dung Như Ngọc của mình, cô ta xinh đẹp tựa viên ngọc quý, dung mạo mỹ miều, khí chất xuất chúng, vừa trong sáng lại có chút quyến rũ gợi cảm, bất kể tính cách con người thật sự có ra sao thì chỉ riêng vẻ bề ngoài của cô ta thôi cũng đủ sức khiến cánh đàn ông xiêu lòng.

Trong đó bao gồm cả Giang Mộ.

Tôi và họ quay phim ở cùng một phim trường, trợ lý Tiểu Lưu trở thành trạm trung chuyển tin tức, ngày nào cậu ta cũng kể cho tôi nghe đủ thứ tin đồn trên phim trường.

Giang Mộ và Dung Như Ngọc phim giả tình thật, họ không ái ngại ánh mắt của mọi người trong đoàn chút nào, vừa đến giờ nghỉ ngơi đã lên xe RV ngồi cười nói rôm rả với nhau. Tuy bảo với mọi người rằng “chúng tôi chỉ đang tập đối diễn”, nhưng nào ai biết đằng sau cánh cửa xe đóng kín kia đang diễn ra chuyện gì? Chỉ nhìn bằng mắt thường thôi mà cả đoàn phim đều nhận ra tình cảm giữa hai người đang được hâm nóng dần lên một cách nhanh chóng, mọi người xì xầm bảo nhau rằng Giang Mộ sắp lên được con tàu lớn Toa Tuấn.

Nửa năm trước tôi còn thấy anh ta và Tịch Tông Hạc “anh anh em em” với nhau, vậy mà nửa năm sau Tịch Tông Hạc bị thương nặng chưa hồi phục được sức khỏe, anh ta đã có tình yêu mới.

Lúc đó tôi tự hỏi không biết liệu anh ta và Tịch Tông Hạc đã chia tay nhau chưa, về sau ngẫm lại mới thấy mình còn quá ngây thơ, còn quá coi thường cái xấu xa trong bản chất con người.

Giang Mộ không gay từ thuở trong trứng mà bị Tịch Tông Hạc bắt ép bẻ cong, anh ta tươi tỉnh được một năm thì dần thấy mệt mỏi, thêm vào đó, chuyện Tịch Tông Hạc gặp tai nạn giao thông, tương lai bấp bênh khiến anh càng có lý do để “trật đường ray”. Cho đến mãi về sau tôi mới biết những việc này, khi ấy, tôi cảm thấy Giang Mộ ghê gớm quá, ghê gớm theo kiểu cầm thú.

Sau đó tôi lại tới bệnh viện, chị Mỹ Phương kể Tịch Tông Hạc không chấp nhận nổi sự thật bản thân đã bị tàn phế, anh thường xuyên cáu gắt, không hợp tác điều trị khiến mấy cô y tá phục vụ anh ấy phải bó tay toàn tập. Tôi không biết mình bị làm sao, tự nhiên máu xông lên não chạy tới phòng bệnh anh nằm.

Đứng bên ngoài hành lang rồi tôi lại hơi hối hận, cảm thấy mình như bị dở hơi, nhưng vừa quay người định rời đi, tôi đã nghe thấy tiếng đồ vật rơi xuống đất.

“Tôi muốn gặp Giang Mộ, các người gọi em ấy đến đây ngay! Gọi em ấy đến đây ngay!”

“Cậu bớt điên đi, ‘kỹ nữ vô tình, con hát vô nghĩa’, cái loại vô tình vô nghĩa như thằng Giang Mộ đó mà cậu còn đòi gặp à? Tông Hạc, nghe lời anh em khuyên đi, cậu cứ nghỉ ngơi cho khỏe, đợi chân khỏi thì muốn tìm đàn ông đẹp mã nào mà chẳng được?”

“Em ấy không phải loại người như cậu nói, tôi không tin……”

Tôi dừng chân, cảm thấy giọng của người đang nói hơi quen quen, hình như nghe thấy ở đâu rồi thì phải.

Tôi định nghe tiếp thì cô y tá cảnh giác đi tới, hỏi tôi đang tìm ai.

Tôi vội nói mình đi nhầm tầng, sau đó tức tốc bước vào thang máy dưới ánh nhìn nghi ngờ của cô ấy.

Tôi quay trở lại phòng bệnh của chị Mỹ Phương, chị thấy dáng vẻ kỳ cục của tôi thì hỏi tôi vừa đi đâu.

Tôi trả lời mình đi vệ sinh rồi hỏi chị nghĩ gì về câu nói “kỹ nữ vô tình, con hát vô nghĩa.”

“Tự nhiên hỏi làm gì?” Tuy cảm thấy kỳ quái nhưng chị Mỹ Phương vẫn nghiêm túc đáp lời tôi, “Thật ra câu nói này hơi vơ đũa cả nắm, thói vô tình vô nghĩa xưa nay không liên quan đến nghề nghiệp của họ, chẳng qua hạng cặn bã thường làm hai nghề này.”

Đúng vậy, Giang Mộ vô tình chẳng phải vì bản thân là “con hát” mà bởi anh ta vốn là thằng cha cặn bã nên mới vô tình đấy chứ.

Cuối cùng Giang Mộ vẫn đến gặp Tịch Tông Hạc, nhưng anh ta đến không phải để thăm mà đến để cầu xin Tịch Tông Hạc tác thành cho mình. Hôm ấy tôi tới thăm chị Mỹ Phương, lúc về cảm thấy trời hôm nay nắng đẹp nên chợt nảy ra ý định nằm nghỉ trên bãi cỏ xanh trong vườn hoa bệnh viện.

Tôi không rõ bãi cỏ này được trồng bằng giống nào, chỉ biết khi sờ vào có cảm giác rất thoải mái, êm dịu như thảm nhung, nếu nằm xuống có thể ngửi thấy hương cỏ tuyệt diệu quanh quẩn nơi chóp mũi, cơ thể ấm áp như đang được tận hưởng buổi chăm sóc cơ thể tại spa cao cấp.

Tôi chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không hay, chưa biết mình đã ngủ được bao lâu thì chợt bị đánh thức bởi tiếng người. Tôi mơ mơ màng màng mở mắt ra, phát hiện hai giọng nói càng lúc càng lớn tiếng kia cách tôi không xa lắm.

“Em không đến thăm anh suốt hai tháng, hôm nay đến chỉ để nói mỗi thế thôi ư? Em đừng nhắc tới vấn đề này nữa Giang Mộ, anh sẽ coi như hôm nay chưa xảy ra chuyện gì.”

“Anh có thể giả bộ như không có gì xảy ra nhưng em thì không. Tiểu Hạc, hẹn hò với anh từng khiến em rất vui, nhưng giờ em không tìm được niềm vui trong mối quan hệ giữa hai ta nữa, em muốn chia tay với anh để theo đuổi hạnh phúc của bản thân. Em không thích dây dưa lằng nhằng, cũng không muốn bám chặt lấy anh mãi.”

“Không tìm được niềm vui ư? Trước khi anh gặp tai nạn em đâu nói thế. Sao? Thấy anh không đứng dậy được nữa nên nóng ruột muốn thoát khỏi anh chứ gì?”

Tôi sững người, câm lặng vì những chuyện mình nghe phải, chẳng biết đây là vấn đề của tôi hay của họ nữa, sao lần nào cũng bị tôi bắt gặp vậy?

Giọng điệu Giang Mộ qua loa, chiếu lệ, trái ngược hẳn với hình ảnh dịu dàng, ân cần của sáu tháng trước: “Anh muốn sao cũng được, nếu nghĩ em sống tệ hại như một kẻ thực dụng có thể giúp anh vui thì em cũng không ngại.”

“A Mộ, anh không có ý đấy……”

Tôi giật mình, cuối cùng cũng nhớ ra tại sao mình lại thấy giọng nói của Tịch Tông Hạc quen thuộc.

***

Trước khi bước chân vào làng giải trí, tôi từng làm việc trong hộp đêm.

Tiền đóng học của Cố Nghê, tiền trả nợ cho Cố Nguyên Lễ, tiền mua thức ăn, quần áo, chỗ ở, phương tiện đi lại, cái nào cũng phải chi trả. Tôi hết cách, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc trở thành nhân viên tiếp rượu trong hộp đêm, chuyên hầu rượu những người phụ nữ giàu có.

Hộp đêm là một nơi rất thực tế, nhân viên tiếp rượu càng khiến khách vui vẻ, uống càng nhiều rượu thì càng kiếm được nhiều tiền.

Ngược lại, có người chưa kiếm được tiền đã không chịu nổi áp lực công việc này.

Ngoài tiếp rượu, nếu những vị khách nữ đó để mắt tới tôi rồi ngỏ ý muốn ngủ cùng, tôi cũng chẳng từ chối họ. Đã ở dưới đáy xã hội rồi thì làm gì có quyền được nói “không”, có tiền thì được làm người, còn không có tiền thì tôi chỉ là một vũng nước đái trên mặt đất, người ta muốn bước tiếp thì phải đi vòng qua, lỡ dẫm trúng chắc phải giặt giày, rửa chân mất nửa ngày.

Hồi đó, tôi thường xuyên về nhà trong tình trạng say khướt, đôi lúc trên người còn ám mùi nước hoa, son phấn của phụ nữ lẫn với mùi rượu, toàn thân bốc mùi hôi hám.

Cố Nghê thuộc thành phần trí thức, con bé không chấp nhận nổi lối sống thối nát của tôi, nó cũng hận tôi không biết phấn đấu, cam lòng sa đọa. Con bé hỏi tại sao tôi lại muốn tới làm việc ở một nơi như hộp đêm, làm nhân viên bán hàng bình thường không được à? Tại sao muốn bản thân thể của chính mình cho người khác?

Trong mắt con bé, có lẽ tôi chẳng khác gái điếm là bao.

Khi ấy tôi đã say ngoắc cần câu, mồm lưỡi không lưu loát, chỉ biết nhếch miệng cười khúc khích với con bé: “Anh không bán…… thì mày bán à?”

Thốt ra được câu nói này thì tôi đúng là dại dột hết đường. Mặt mày Cố Nghê tái xanh, con bé đóng sầm cửa nhà, và phớt lờ tôi suốt một tháng sau đó.

Nếu tôi không đi tiếp rượu, không ngủ với người ta mà đi bán hàng thì đến đời sau chắc cũng chẳng trả được hết món nợ cho vay nặng lãi kia. Bọn họ không quan tâm tôi bán rượu hay bán thận để lấy tiền trả nợ, chỉ biết nếu không trả xong, họ sẽ có cách để khiến tôi sống không bằng chết.

Tôi không sợ họ trả thù mình mà chỉ sợ họ động vào Cố Nghê.

Cố Nghê là đứa bé do tôi nuôi lớn, là con phượng hoàng bay ra khỏi cái chuồng gà đầy cứt của nhà họ Cố, tôi không được phép để con bé bị trầy xước bất cứ chỗ nào.

Tính tình con bé hơi trẻ con nhưng tôi quen rồi, tôi tự làm tự chịu, tôi tình nguyện.

Tôi làm việc trong hộp đêm suốt ba năm, tính từ năm mười tám đến năm hai mốt tuổi, và dần trở thành nhân viên tiếp rượu cao cấp. Đêm Sênh Ca là hộp đêm nổi tiếng ngốn tiền của thành phố Hải Ngu, nếu có thẻ hội viên thì mức phí tối thiểu cho một phòng riêng là năm con số, một đêm tiêu hơn hai trăm nghìn nhân dân tệ không có gì lạ, nếu khách sộp muốn khui chai rượu thượng hạng thì giá tiền triệu cũng có.

Khách của Đêm Sênh Ca đều là những người giàu có hoặc quyền quý, họ là những người tôi không bao giờ được phép xúc phạm, cũng là những nhân vật tôi luôn ước ao nhưng chẳng vươn tới nổi. Họ vừa thưởng cho tôi một điếu thuốc, tôi thử ước lượng nó bằng tay xem thuốc bọc bên trong có được trộn chung với vàng lá và đông trùng hạ thảo hay không.

Người giàu đương nhiên không thiếu tiền, thứ họ thiếu chỉ có niềm vui, ai “giúp” họ tìm được thú tiêu khiển người đấy có thể lấy tiền của họ.

Tú bà của Đêm Sênh Ca có nhiệm vụ phụ trách hơn trăm nhân viên tiếp rượu cả nam lẫn nữ, chúng tôi gọi chị ấy là chị Điềm Điềm.

Chị Điềm Điềm có mái tóc xoăn lọn to, đôi môi đỏ mọng, cặp mông nảy nở cùng nụ cười quyến rũ, nóng bỏng, mỗi lần nghiêm mặt sẽ nhìn giống hệt hung thần. Chị ấy đã bốn mươi tuổi, tuy trình độ văn hóa không cao nhưng giao thiệp rộng rãi, không nhân viên nào của Đêm Sênh Ca dám xúc phạm chị ấy.

Thỉnh thoảng chị ấy sẽ dùng cách riêng của mình để kiếm thêm cho chúng tôi vài mối ngon bên ngoài, tất nhiên, đổi lại chúng tôi phải chia phần trăm cho chị ấy như một lời cảm ơn.

Để moi được tiền trong túi người nhà giàu, chị Điềm Điềm đã “vắt kiệt” đầu óc của mình. Chị mua một căn biệt thự ngoài vùng ngoại ô, trang trí nội thất xa hoa, không khí trong lành, điều tuyệt vời hơn nữa là nó được xây dựng bên hồ nên khá vắng vẻ, thật sự là một nơi thích hợp để trộm cắp hoặc quan hệ tình dục giữa ban ngày.

Cứ cách một hoặc hai tháng, chị ấy sẽ tổ chức một buổi party thượng lưu trong căn biệt thự nhìn ra hồ của mình và mời các công tử, tiểu thư thuộc tầng lớp thượng lưu tới mua vui.

Mà chúng tôi, chính là đối tượng “mua vui” của họ.

Trước khi tham gia, chị Điềm Điềm yêu cầu chúng tôi phải ký một bản hợp đồng bảo mật, nói rõ rằng mọi việc xảy ra trong biệt thự đều xuất phát từ tự nguyện, chúng tôi phải khóa chặt miệng mình khi đi ra ngoài, không được phép tiết lộ cho người khác về những thứ đã thấy trong biệt thự, nếu không phải tự gánh lấy hậu quả, cuối cùng yết giá công khai, ghi rõ mức thù lao và bảo chúng tôi ký tên.

Không phải ai cũng may mắn được mời đến buổi part như vậy, chị Điềm Điềm ưu ái tôi lắm nên mới cho tôi cơ hội.

“Em là đứa ngoan nhất, chưa bao giờ gây rắc rối cho chị, cũng biết thân biết phận làm việc. Buổi party lần này em phải ‘cạnh tranh’ mạnh lên, đừng làm chị xấu mặt.” Tôi nhớ khi chị Điềm Điềm dặn dò mình, trên người chị tỏa ra mùi hoa hồng nồng đậm quyện với mùi thuốc lá ngọt ngọt dành riêng cho phái nữ.

Thật ra, kể cả chị không nói, vì tiền, tôi cũng sẽ cư xử thật khéo léo, hiểu chuyện, tuyệt đối không để kim chủ chán ngán.

Mỗi buổi party đều có chủ đề riêng, mà bữa tiệc tôi tham gia lần đó tình cờ có chủ đề lễ tốt nghiệp, chị Điềm Điềm yêu cầu chúng tôi mặc áo sơ mi trắng giống đồng phục học sinh. Chị ấy là người theo chủ nghĩa hoàn hảo, từ lớp make up đến quần áo của mọi người đều do một tay chị kiểm tra. Nếu có người ngoài bước vào, nói không chừng còn tưởng chúng tôi đang tổ chức party tốt nghiệp thật.

Chúng tôi đến biệt thự từ ban ngày. Chị Điềm Điềm rất xa xỉ, biệt thự bốn tầng mang phong cách kiến trúc cổ điển thuyền túy của châu Âu, nhìn từ ngoài trông như phiên bản thu nhỏ của cung điện Buckingham.

Chị Điềm Điềm vừa mở cửa, một thế giới khác của lối sống xa hoa đồi trụy bày ra trước mắt chúng tôi. Mấy vòng người đang tán gẫu đồng thời quay mặt về phía cửa, rõ ràng họ vẫn ăn mặc chỉnh tề, nhưng những đôi mắt ấy lại lóe sáng một màu xanh lục như đám sói tìm thấy bầy dê non.