Hôm Qua Như Chết Rồi

Chương 56



Edit: Ling_, OhHarry

***

Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ nói ra ba tiếng này trong hoàn cảnh như bây giờ. Thế gian có muôn vàn tình cảnh khác nhau, nhưng chắc chắn bây giờ không phải là một thời điểm thích hợp. Chưa nói tới lãng mạn hay không, ngay cả hoàn cảnh cũng không đạt chuẩn yêu cầu.

“Không nghe thấy……” Tịch Tông Hạc miết môi tôi bằng ngón tay cái: “Nói lại lần nữa đi.”

Tôi hơi buồn cười, nhưng vẫn cố gắng hết sức để đáp ứng yêu cầu của anh.

“Em yêu anh.”

” Nói lại lần nữa đi.”

“Em yêu anh…….”

Tôi không biết mình đã nói bao nhiêu lần, nhưng như thể vẫn chưa bưa, anh cứ liên tục bảo tôi lặp đi lặp đi câu nói ấy từng lần một, mãi cho tới khi tôi nói khô cả họng, giọng khàn khàn thì anh mới chịu cho tôi dừng – một cách miễn cưỡng.

Sau đó, anh kiệt sức và hôn mê một lần nữa.

Trong khoảng thời gian này, hai cậu bé kia lại đến giao đồ ăn, tôi muốn cho Tịch Tông Hạc ăn một chút, nhưng khi tỉnh dậy, anh nói rằng mình đau đầu, không ăn được. Điều này khiến tôi càng thêm lo lắng vì sợ anh bị chấn động não. Tôi chỉ đành cho anh uống chút nước để tránh bị mất nước.

Đã sang đến ngày thứ hai rồi, việc mù thông tin khiến người ta sống trong lo sợ. Mặc dù từng tham gia vào khá nhiều bộ phim có tình tiết mạo hiểm, khốc liệt, ngoài mặt thì giả vờ bình tĩnh, điềm đạm, nhưng nỗi sợ hãi trong lòng tôi lại chẳng kém người bình thường là bao.

Nhưng điều khiến tôi lo âu hơn là Tịch Tông Hạc bắt đầu lên cơn sốt. Người anh nóng hầm hập nhưng cơ thể lại run rẩy không ngừng, răng va lập cập vào nhau. Tôi quấn toàn bộ quần áo lên người Tịch Tông Hạc rồi ôm chặt lấy anh, nhưng vẫn không tài nào giúp anh cảm thấy khá hơn được.

“Tiểu Hạc, anh đừng làm em sợ.” Riết lấy bàn tay anh, tôi hoang mang không biết nên làm sao cho phải.

Đột nhiên, anh cất giọng hỏi tôi, không biết có phải vì nghe thấy lời tôi nói nên anh mới tỉnh không, hay từ đó đến giờ anh vốn không hề ngủ: “Cố Đường, em đã xem…… pháo hoa mà anh chuẩn bị chưa?”

Tôi sững sờ, tức khắc hiểu ra được anh đang ám chỉ đến đêm pháo hoa nào — bữa tối do anh đặc biệt chuẩn bị cho tôi, cái đêm mà anh hy vọng cả hai có thể bắt đầu lại từ đầu.

“Em xem rồi, em đi xem với Cố Nghê.”

Anh khẽ khịt mũi, có vẻ đang bất mãn vì tôi đi cùng người khác.

“Anh chuẩn bị lâu lắm rồi, em……. thích không?”

Tôi không ngờ mình lại có thể cảm nhận được nỗi thấp thỏm, lắng lo chỉ bằng đôi ba câu ngắn ngủi của anh. Nghĩ đến việc anh được chiều chuộng suốt cả nửa đời người rồi nhưng vẫn còn những lúc như thế này, tôi lại thấy anh yêu tôi vô ngần.

“Thích, cực kỳ cực kỳ thích.”

Giờ ngẫm lại, cảm xúc trong tối hôm đó là cả một sự mâu thuẫn. Bỏ lỡ, hiểu lầm, sực hiểu, tan nát cõi lòng, tinh thần suy sụp, cùng với những chùm pháo hoa rực rỡ ở phía ngoài cửa sổ, quả thực khiến người ta khó lòng mà quên được. Mỗi lần mơ đến cảnh tượng ấy vào lúc nửa đêm, tôi luôn cần nghỉ ngơi trong một thời gian dài để lòng mình lắng lại. Đó là một sự tra tấn ngọt ngào, hay cũng là một phước lành mà chốn địa đàng nhẫn tâm tước đoạt lại. Nhưng tôi không thể phủ nhận rằng mình rất thích chúng. Cho dù sau này có trở thành người dưng nước lã với Tịch Tông Hạ, thì một trăm năm sau, nếu có người hỏi rằng: “Cố Đường, cậu cảm thấy đâu là những khoảnh khắc đáng giá nhất của cuộc đời mình, hãy xếp hạng chúng ra nhé?”, tôi xin dám chắc, đêm hôm đó có thể chiếm ba vị trí đầu tiên.

“Vậy em bằng lòng nhé?”

Tôi ngẩng đầu lên, muốn ngắm cho rõ khuôn đang khuất trong bóng tối của anh: “Em nói mình yêu anh suốt từng ấy lần mà anh vẫn chưa rõ đáp án sao?”

Anh hé mắt, im lặng một lúc rồi nói: “Thế từ giờ về sau em chỉ được đối tốt với một mình anh thôi. Anh không thích em đối xử dịu dàng với người ta…… Em thề đi, em phải hứa…… rằng chỉ tốt với anh thôi.”

Nếu là lúc bình thường, chắc chắn tôi sẽ tranh luận với anh về việc mình cư xử dịu dàng với mọi người, nói cứ như tôi là người đa tình lắm không bằng, nhưng vào lúc này, tôi chỉ muốn mình thuận theo anh thôi.

“Ừ, từ giờ về sau em chỉ đối tốt với mỗi mình Hạc thôi.” Tôi dỗ dành anh: “Em sẽ đối xử tốt với Hạc nhất.”

Anh từ từ nhắm mắt lại, tự hồ đã hài lòng.

Tôi lại lay người anh, gọi anh dậy, nhưng chẳng nhận được phản hồi. Tôi hoảng loạn, thức trắng suốt đêm, chú ý tới nhiệt độ cơ thể anh từng giờ từng phút một, thân nhiệt lên mỗi lúc một cao, nóng rực như muốn làm bỏng lòng bàn tay tôi.

Đến khi trời tảng sáng, Tịch Tông Hạc mới tỉnh lại – nhưng chỉ được một lúc, tôi thấy đôi mắt anh mơ màng, mất tiêu cự, trông như vẫn đang mê man và chưa tỉnh hẳn.

Anh cứ sốt mãi thế này thì không ổn……

Đang lúc tôi nghĩ vậy thì có người mở khóa từ bên ngoài, sau đó, một vài người cao to cầm súng bước vào phòng, họ đứng ngược sáng.

Lâu chưa được thấy ánh mặt trời nên tôi phải nheo mắt mất một lúc để thích ứng lại, dần dần, tôi nhận ra một người trong số những gã kia là Harun.

“Hai hôm trước, tao đã thông báo cho bạn mày về mức tiền chuộc con tin, một triệu đô la tiền mặt cho mỗi đứa, nhận tiền xong bọn tao sẽ thả người. Nhưng giờ chúng mới đưa được một triệu  nên tao phải chọn một trong hai đứa mày để thả.” Harun chống nạnh, ngữ điệu ung dung, hợm hĩnh thể đang chọn một củ khoai tây trong vườn.

“Thả anh ấy trước đi!” Tôi nói, chẳng buồn nghĩ ngợi: “Mày thấy rồi đấy, anh ấy bị thương rất nghiêm trọng và cần được điều trị kịp thời. Hơn nữa, hơn nữa tao là người yêu của anh ấy, nhất định anh ấy sẽ cứu tao, mày thả anh ấy ra đi, tao tự nguyện ở lại.”

Harun nhíu mày khi nghe thấy từ “lover” thốt ra từ miệng tôi, gã quắc mắt, nhìn lướt qua khuôn mặt tôi như một con chim ưng, có vẻ đang cân nhắc lời nói của tôi, sau một thời gian, gã lại tia sang phía Tịch Tông Hạc.

“Trông nó không ổn lắm.”

Mặc Tịch Tông Hạc đỏ phừng phừng, môi nứt nẻ, trán toát mồ hôi lạnh, ai nhìn vào cũng biết anh đang ốm nặng.

Chắc hẳn anh đã nghe thấy đối thoại giữa tôi và Harun, anh gắng gượng mở to mắt, nhìn tôi bằng đôi mắt hoe đỏ.

“Không…… Không được……” Anh thở hổn hển, cố sức ngồi dậy nhưng lại ngã thụp xuống vì yếu.

Có lẽ cú ngã đã làm tác động đến vết thương của anh, anh phát ra một tiếng rên rỉ đầy chịu đựng, hai mắt nhắm chặt, dáng vẻ đau đớn.

Tôi giữ anh lại, khẽ rỉ tai với anh bằng tiếng Trung rằng: “Em sẽ ổn thôi, Hạc tin em nhé.”

Harun ra hiệu với thuộc cấp đứng đằng sau, hai người bước tới, kéo Tịch Tông Hạc dậy mà không nói một lời.

“Không……” Tịch Tông Hạc nhìn tôi chằm chặp: “Cố Đường!”

Anh giãy dụa một cách yếu ớt, chút sức ấy chẳng là gì với những kẻ bắt cóc tống tiền da đen cao to ấy. Tay họ tóm chặt lấy anh như chiếc kẹp sắt, kéo thẳng ra ngoài mà chẳng mất chút sức nào.

Anh vẫn găm chặt đôi mắt vào tôi, trợn trừng như sắp túa máu. Tôi rướn khóe môi tạo thành một nụ cười mỉm, thầm nghĩ, nếu đây là lần gặp gỡ cuối cùng của chúng tôi, vậy thì ít nhất trong lòng anh, tôi vẫn hiện lên với hình ảnh cười chào tạm biệt.

Thật lòng, tôi có rất nhiều điều muốn nói với anh. Tôi muốn nói rằng lần này anh không được quên tôi nữa, muốn nói rằng anh biết em yêu anh nhiều đến thế nào mà, muốn nói rằng nếu có thể về nước an toàn, chúng mình sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa…… Nhưng tôi lo mình làm anh ấy sợ, nghe như đang trăng trối vậy ấy. Vì vậy, cuối cùng tôi vẫn không nói gì mà chỉ lặng lặng ngóng theo bóng anh. Mãi cho tới khi cửa bị khóa lại, tôi mới sụp vai, thôi không trưng ra nụ cười run rẩy, đầy kệch cỡm nữa.

Một người, nhất là một người bị bắt cóc. Nỗi sợ hãi vô hình có thể ép người ta phát điên, Tịch Tông Hạc mới đi chưa được một ngày, tôi đã tưởng tượng ra đủ cách phản ứng của anh sau khi biết tôi là con tin bất hạnh bị giết.

Hẳn rằng anh sẽ đau khổ vì tôi suốt vài năm, nhưng chúng tôi còn con nhỏ, nhất định anh phải vực dậy tinh thần vì con. Đến khi con lên bảy, lên tám, có lẽ anh đã dần nguôi ngoai, sẽ thử qua lại với một, hai người đáng tin tưởng nhưng không hẳn xuất sắc. Có lẽ sẽ thành công, mà cũng có khả năng sẽ thất bại, nhưng anh sẽ nhớ đến tôi suốt đời này.

Đến tôi cũng bị vở kịch tình yêu đắng cay trong suy nghĩ của mình làm cho rơi lệ, vừa nghĩ đến chuyện con mình sẽ gọi người khác là “mẹ” hoặc “ba”, khát vọng sống sót của tôi chưa bao giờ mạnh mẽ tới nhường này.

Chịu đựng suốt năm năm, vượt qua mọi cửa ải, ngay khi sắp vượt qua ngưỡng cửa cuối cùng thì đột nhiên bị ngắt điện, thoắt cái quay trở lại cửa ải đầu tiên. Cố gắng dồn hết tâm huyết để vượt ải lại từ đầu, chỉ lát nữa thôi là thành công rồi, sao tôi cam tâm gục ngã trước ngọn cờ chiến thắng thế này cơ chứ?

Bản edit này chỉ có ở wordpress Hải Đường Lê Hoa.

Tôi ngồi bó gối trong góc, miệng lâm râm cầu nguyện: “Mình sẽ không sao đâu, nhất định mình phải quay về…… Mình sẽ không sao đâu, nhất định mình phải quay về…….”

Lại thêm một ngày một đêm nữa trôi qua, khóa cửa được mở ra, Harun xuất hiện trước mặt tôi với điệu bộ phởn phơ.

“Chúc mừng mày, bọn chúng đã chuyển một triệu tiền mặt đến.” Gã hất cằm, có hai kẻ cầm theo dây thừng tiến về phía tôi: “Thực ra mày không cần sợ hãi, mục đích của bọn tao là tiền, bọn tao không muốn thu hút quá nhiều sự chú ý, cũng không muốn đối đầu với chính phủ nước chúng mày nên sẽ không động vào mạng sống của chúng mày. Thậm chí, chúng mày có thể tiếp tục quay phim ở đây, tao cam kết không một kẻ nào có thể làm hại đến chúng mày nữa.”

Tôi đưa hai tay sau lưng, mặc cho chúng trói gô lại, nghe gã nói vậy thì khóe môi giật giật, nói: “Khỏi đi.”

Gã nhún vai, không nói gì nữa.

Sau khi trói chặt hai tay của tôi, chúng lại chụp bao vải đen lên đầu tôi như lúc đến. Kế đó là lôi tôi ra khỏi căn nhà và kéo lên xe Jeep, đi tầm một, hai tiếng, chúng dừng xe lại và ném tôi xuống.

Tôi ngã xuống khoảng đất hoàng thổ xốp mềm, chưa kịp đứng dậy, tiếng động cơ của chiếc xe Jeep đã càng lúc càng xa, bọn chúng đã rời khỏi đây.

Tôi loay hoay ngồi dậy rồi kéo bao vải chụp trên đầu xuống một cách vật vã. Ánh nắng chói chang chiếu vào mí mắt, tôi him him mắt mình để thích ứng trong chốc lát, dần dần cũng thấy rõ cảnh vật xung quanh. Đập vào mắt tôi là cả một vùng thảo nguyên rộng lớn, trên đất hằn dấu bánh xe, cách chỗ tôi đang ngồi không xa là vài con linh dương đầu bò đang gặm cỏ.

Có khả năng đây là một góc nằm trong khu bảo tồn……

Tôi chống đầu gối xuống đất để đứng dậy, ngù ngờ bước về trước hai bước, cảm thấy không ổn lắm nên lại lùi về phía sau.

Gã chó chết đó nói sẽ không động vào mạng sống của tôi, lẽ nào ý của chúng là tuy không giết tôi, nhưng sẽ thả bừa tôi xuống một chỗ để tự sinh tự diệt?

Mấy con kền kền bay trên trời xà xuống mỗi lúc một thấp, dựa theo kiến thức bản thân chắt lọc được khi đọc cuốn 《Thế giới động vật》hồi còn nhỏ, điều này cho thấy có khả năng quanh đây xuất hiện xác chết. Có xác chết, tức là có thể sẽ có thợ săn……

Tôi xoa xoa cánh tay, quan sát động tĩnh xung quanh một cách cảnh giác, chỉ sợ bỗng dưng có một con sư tử hoặc báo gêpa nào xông ra bổ nhào lên người mình.

Khi tôi đang hoảng loạn, bất an, không biết nên đứng yên tại chỗ chờ cứu viện hay nên tự cứu mình, tìm kiếm cơ hợi sống sót, thì bỗng có một đốm đen nhỏ xuất hiện trong tầm nhìn của tôi từ đằng xa, nó đang vòng qua khúc cua và chạy về phía tôi. Chỉ một lát sau, phía sau nó đồng thời xuất hiện thêm một vài đốm đen tương tự, chúng đang lao về phía tôi với tốc độ cực nhanh.

Tôi bắt đầu căng thẳng, nhưng nhanh chóng phát hiện ra đó là mấy chiếc xe Jeep địa hình.

Đúng là trời không tuyệt đường người!

Tôi vui mừng khôn xiết, nhảy cẫng lên để thu hút sự chú ý của họ. Họ lái xe tới ngày càng gần, cuối cùng thắng gấp trước mặt tôi.

Vài người bước xuống từ chiếc Jeep đầu tiên, có người châu Phi mà tôi không biết, nhưng cũng có cả những gương mặt thân quen với tôi, Tang Thanh và Lý Tân Bình.

“Cố Đường! Cố Đường! Tìm được cậu rồi!” Tang Thanh vừa chạy đến chỗ tôi vừa khóc toáng lên, khi đứng trước mặt tôi thì khuôn mặt cậu đã đầm đìa nước mắt: “Tôi sợ chết mất, tôi sợ chết mất!”

Cậu ôm chầm lấy tôi, không kìm được mà phát vào lưng tôi mấy cái, sau đó lại nắm lấy cánh tay tôi, quan sát từ trên xuống dưới như thể để chắc chắn rằng tôi vẫn còn nguyên vẹn.

“Tôi không sao.” Gặp được họ nghĩa là tôi đã thực sự an toàn rồi, mọi lo âu, thấp thỏm trong lòng đã tan biến hết, bất giác, tôi nhoẻn cười: “Tiểu Hạc sao rồi?” So với chính mình, điều tôi quan tâm nhất bây giờ là sự an toàn của anh ấy

Lý Tân Bình cũng bước đến bên cạnh tôi rồi choàng một tấm chăn lớn lên vai tôi: “Cậu Tịch đang được điều trị trong bệnh viện, bây giờ bọn anh đưa cậu qua đó, cậu cũng phải kiểm tra thân thể.” Anh ta thở phào một hơi: “Người không sao là quá tốt rồi.”

Đúng vậy, người ngợm không sao là tốt rồi.