Hôm Qua Vui Vẻ

Chương 10



MẸ CHỒNG TỚI CỬA

Edit: Dương

***

Nghe thấy tiếng đóng cửa Đới Hiến rời đi, mẹ Đinh từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy Đinh Tam Tam ngồi trên ghế sofa đọc sách, vẻ mặt tự nhiên, dáng vẻ giống như chuyện gì cũng không hề xảy ra.

"Đi rồi?" Mẹ Đinh đi tới hỏi.

"Sau này mẹ đừng gọi anh ta nữa, anh ta sẽ không trở lại đâu."

"Con cho rằng mẹ sẽ tin?"

Đinh Tam Tam mở sách ra, cười khẽ: "Không tin thì mẹ có thể thử một chút."

Mẹ Đinh nhìn dáng vẻ con gái vô cùng nắm chắc, nhịn không được hỏi con gái rốt cuộc là đã làm gì với Đới Hiến.

"Nếu như con ức hiếp nó, mẹ cũng không đồng ý."

Đinh Tam Tam cầm sách lên đứng dậy, "Mẹ yên tâm đi, anh ta thông minh hơn con, sẽ không bị ức hiếp đâu."

"Thông minh và bị ức hiếp là hai việc khác nhau." Mẹ Đinh ở phía sau kêu lên.

...

Ngày hôm sau mẹ Đinh gọi điện thoại cho Đới Hiến, oán giận bếp nhà mình mở không lên, bảo Đới Hiến tới xem một chút. Đới Hiến đồng ý rồi, mẹ Đinh vui vẻ cúp điện thoại.

Nửa giờ sau, người quản lý chung cư tới cửa, dẫn theo thợ sửa chữa, thay lại từ đầu đến cuối, dụng cụ nhà bếp mới tinh sáng loáng cả nhà.

Mẹ Đinh: "..."

Nhìn thợ sửa chữa bận tới bận lui, Đinh Tam Tam dựa vào cánh cửa, cười ý vị thâm trường [1].

[1] Ý vị thâm trường (意味深长): ý vị sâu xa, hàm súc cô đọng.

Mẹ Đinh lườm con gái một cái, cuối cùng bỏ qua nước cờ này.

Đinh Tam Tam hôm nay làm ca đêm, sau khi kiểm tra phòng xong liền quay về phòng làm việc, nhìn thấy Bạch Dư ngủ ở trên ghế liền đắp cho cô ấy một tấm thảm.

Bạch Dư mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, nhìn thấy cô quay về, hỏi: "Kiểm tra xong rồi?"

"Ừ."

"Một phần này là của cậu." Bạch Dư bò dậy, đem một cái túi dưới bàn làm việc đưa cho cô.

"Cái gì vậy?" Đinh Tam Tam nhận lấy.

"Thụt y tế [2] âm đ*o, quà ngày quốc tế phụ nữ 8/3 trong khoa tặng." Bạch Dư vừa ngáp vừa nói.

[2] Thụt y tế: là một dụng cụ giúp bơm dòng nước vào trong cơ thể để vệ sinh. Thụt thường được sử dụng để làm vệ sinh âm đ*o hoặc những bộ phận khác.

Đinh Tam Tam: "..." Cô không muốn mở ra xem.

"Đây là vị bạn tốt của cậu nghĩ ra đấy, bất kể là người nào khoa nào, đều là đãi ngộ này."

"Tiểu Chung?" Cô ấy trước kia làm ở khoa phụ sản, nghĩ ra "phương thức an ủi" này cũng không có gì kỳ quái.

"Ừ, ban ngày mang tới, dọa cho các đồng chí nam trong khoa giật mình." Bạch Dư cười nói.

Đinh Tam Tam để túi sang một bên, một chút tâm tư muốn mang về nhà cũng không có.

Bạch Dư đứng lên duỗi duỗi lưng, nói: "Tớ nghỉ ngơi đủ rồi, cậu ngủ một lát đi."

"Được."

Ban đêm đầu xuân còn có chút lạnh, Đinh Tam Tam cuộn tròn trên giường gấp ở trong phòng làm việc, an ổn đi vào giấc ngủ. Bác sĩ có lẽ đều có kỹ năng nhanh chóng đi vào giấc ngủ, bởi vì phải quý trọng mỗi phút mỗi khắc [3] nghỉ ngơi.

[3] Một khắc (一刻) = 15 phút.

Đêm nay vận khí không tệ, không có cấp cứu, cô và Bạch Dư đều ngủ ngon giấc.

Giữa trưa ngày hôm sau, Phương Trí Viễn đến đưa cơm, hai bình giữ nhiệt lớn, ngay cả Cát Trĩ Xuyên và Bạch Dư đều có phần.

"Ăn nhiều thêm một chút đi, em gầy quá rồi." Phương Trí Viễn ngồi ở đối diện cô, gắp thức ăn cho cô.

Đinh Tam Tam vừa ăn vừa đánh giá: "Món gan lợn xào này không tệ, gửi địa chỉ cho em, lần sau em mời đồng nghiệp trong khoa đi ăn."

"Có thể dẫn anh đi theo không?" Phương Trí Viễn cười hỏi.

Đinh Tam Tam gật đầu: "Có thể, chỉ cần anh không cảm thấy chủ đề của bọn em quá máu tanh là được."

Bác sĩ ở trên bàn ăn trò chuyện... Không phải tiêu giảm cảm giác ngon miệng bình thường.

"Vậy thì tốt rồi, có thể thử một chút xem sức chịu đựng của anh đến cấp bậc nào của người nhà bác sĩ." Phương Trí Viễn nói.

Bạch Dư ở một bên nghe được, nhịn không được phun cơm ra ngoài.

Cát Trĩ Xuyên né tránh kịp thời, tránh được vận rủi bị phun cơm đầy mặt.

"Không ăn nữa, khiến người ta ăn mất cả ngon." Cát Trĩ Xuyên để hộp cơm xuống.

"Đều ăn xong rồi mới nói ăn không ngon miệng, thời điểm cậu ăn ngon miệng có phải cậu ăn cả cái bàn luôn không?" Bạch Dư không bị cậu ta lừa gạt, không hề có chút gánh nặng nào trong lòng.

Phương Trí Viễn nhìn bọn họ tranh cãi, nhịn không được nói: "So với hai ta, bọn họ càng giống người yêu hơn."

"Anh muốn cãi nhau?" Đinh Tam Tam gắp một miếng thịt bò, nói, "Em có thể phối hợp, điều kiện tiên quyết là anh đừng coi là thật là được."

"Anh nói không phải cãi nhau, là loại cảm giác tùy ý đó. Không giống chúng ta, rất khách sáo." Phương Trí Viễn than thở.

Đinh Tam Tam để đũa xuống, "Như vậy à..."

Phương Trí Viễn nhìn cô lâm vào suy nghĩ, lập tức cắt ngang cô: "Không ảnh hưởng đến đại cục, đừng nghĩ nữa, mau chóng ăn cơm đi."

Đinh Tam Tam một khi bắt đầu suy nghĩ, khiến anh ta có phần lo lắng. Suy nghĩ thẳng thắn kia của cô, phỏng chừng sẽ chỉ cho ra một kết luận "Chia tay".

"Vậy chúng ta..."

"Không chia tay."

Đinh Tam Tam lấy làm kinh hãi, anh ta biết rõ cô muốn nói gì?

"Uống thêm bát canh nữa đi." Anh ta bắt đầu múc canh cho cô, có vẻ hoàn toàn không để ý đến đề tài mà bản thân mình chủ động khơi ra.

Đinh Tam Tam cúi đầu uống canh, có vẻ thật sự đang suy nghĩ chuyện chia tay với anh ta.

Trước kia là muốn cho mình một cơ hội, đi ra khỏi bóng ma ly hôn. Nhưng hiện tại xem ra, còn tiếp tục tiến hành như vậy không tránh khỏi sẽ tạo thành một bóng ma khác. Diện tích, có vẻ sẽ còn lớn vô cùng.

Lúc này, trên hành lang của khoa phẫu thuật thần kinh xuất hiện một vị phu nhân đoan trang duyên dáng, bà bước chân trầm ổn vững vàng, đeo một cái túi xách màu xanh lục đậm, đi tới phòng làm việc ở bên này.

"Tam Tam."

Đinh Tam Tam nghe được tiếng nói, ngẩng đầu nhìn lại. Người phụ nữ đứng ở cửa, ưu nhã mỹ lệ, dáng vẻ phóng khoáng, cười nhạt đứng ở nơi đó, khiến ánh mắt của mọi người đều không nhịn được nhìn sang hướng bà ấy đi.

"Mẹ..." Đinh Tam Tam đứng dậy, bước nhanh về phía trước.

Người tới chính là mẹ của Đới Hiến, Tôn Cẩn.

Bà hơi hơi nhìn lướt qua tình cảnh bên trong, sau khi nhìn thấy Phương Trí Viễn, ánh mắt dừng lại ở nơi đó.

"Tôn đổng [4]." Người sau đứng dậy, đi tới bên này, khom lưng đưa tay.

[4] Đổng: ở đây là đổng sự, giám sát.

Tôn Cẩn và anh ta nắm tay, cười nói: "Không ngờ ở chỗ này còn có thể gặp Phương tổng, thật là may mắn. Thế nào, cơ thể không thoải mái sao?"

"Không phải, tôi đến đưa cơm cho Tam Tam." Phương Trí Viễn cười nói.

Tôn Cẩn nhìn về phía Tam Tam, "Tam Tam à, dì có chút chuyện muốn nhờ cháu giúp một tay, có thể đổi chỗ khác nói chuyện không?"

"Mời dì." Đinh Tam Tam chìa tay.

"Tôn đổng đi thong thả." Phương Trí Viễn thức thời dừng bước, lễ tiết vô cùng thích hợp.

Tôn Cẩn cùng Đinh Tam Tam bước vào thang máy, thang máy rộng rãi bình thường đều rất đông người, nhưng lúc này lại không có ai, có vẻ có chút vắng lặng.

"Cháu và cậu ta đang qua lại?" Tôn Cẩn hỏi.

"Vâng."

"Không cần khẩn trương, dì tùy tiện hỏi một chút thôi."

Đinh Tam Tam: "..." Cô khẩn trương chỗ nào, nhiều lắm là lúng túng.

"Phương Trí Viễn là người không tệ, cháu và cậu ta qua lại dì cũng yên tâm rồi." Tôn Cẩn khẽ mỉm cười.

Đinh Tam Tam: "Để dì bận lòng rồi."

"Dì vẫn tốt, không bận lòng lắm, nhưng có vài người lại bất đồng." Tôn Cẩn nghiêng đầu nhìn cô.

Đinh Tam Tam đưa tay vén tóc ở sau tai, hỏi: "Dì cứ nói chút chuyện xem cháu có thể giúp được không."

"Không vội." Thang máy đến tầng mười bảy, Tôn Cẩn đi ra trước.

Tầng mười bảy là phòng bệnh VIP, quy cách rất tốt, giá cả cũng rất đẹp.

Tôn Cẩn dẫn cô đi vào một gian phòng bệnh ở cuối hành lang, sau khi đẩy ra mới thấy người bên trong không ít, đều vây quanh bé trai mặc quần áo bệnh nhân nằm trên giường.

"Để cháu giúp một tay chính là nó." Tôn Cẩn giương cằm lên, ra hiệu.

Người trên giường ngọt ngào hô một tiếng "Bà dì [5]", dáng vẻ của cậu bé đẹp trai dễ thương, nếu như không phải đang thời kỳ thay răng, có lẽ sẽ đẹp trai hơn một chút.

[5] Bà dì (姨婆): có hai nghĩa, một là dì của ba mẹ, hai là dì của mình.

Tôn Cẩn sờ sờ đầu của cậu bé, hiển nhiên là rất yêu thích cậu bé.

"Đừng ngẩn ra đó nữa, nói với bác sĩ Đinh một chút tình huống đi." Tôn Cẩn thu tay lại, nhìn Tô Khả đang đứng một bên.

Tô Khả nuốt một ngụm nước bọt, nhìn về phía bác sĩ nữ cao lãnh, nghiêm túc giải thích: "Tiểu Tuấn nó gần đây thị lực giảm sút, ban đầu cho là nó bị cận thị, dẫn nó đi cắt kính phù hợp, nhưng sau đó nó bắt đầu nói đau răng, đau đến nửa mặt bên đều sưng lên, người nhà em mới dẫn nó đến bệnh viện khám, phát hiện trong đầu nó có một khối u."

Đinh Tam Tam rút ra tấm phim treo ở đầu giường của cậu bé, hướng về phía ánh sáng nhìn một chút.

"Bây giờ không biết có phải phẫu thuật không, hình như là u lành tính [6], bác sĩ vừa tới lúc nãy cũng nói khối u sẽ không lớn nữa, có thể điều trị bảo tồn [7], tiêu viêm là được rồi." Tô Khả nói.

[6] U lành tính: là các tăng trưởng không phải ung thư trong cơ thể. Không giống như các khối u ung thư (ác tính), chúng không lây lan (di căn) đến các bộ phận khác của cơ thể.

[7] Điều trị bảo tồn (Conservative management): là một biện pháp điều trị y học được xác định bằng cách tránh các biện pháp xâm lấn như phẫu thuật hoặc các biện pháp xâm lấn khác, thường dùng với mục đích bảo tồn chức năng hoặc các bộ phận cơ thể.

Đinh Tam Tam để phim chụp X-quang xuống, lấy ra đèn pin đi tới, nói với cậu bé: "Người bạn nhỏ, há miệng ra một chút, để dì nhìn khoang miệng của cháu."

"A..." Cậu bé nghe lời há miệng.

"Sưng rất lớn, có đau không?" Đinh Tam Tam hỏi.

"Không đau, vẫn ổn, nhưng lúc nào cũng chảy nước miếng, khiến cháu rất phiền." Bé trai bảy tuổi, nói tới nói lui hứng thú tràn đầy, đúng là thời điểm nghịch ngợm dễ thương.

Đinh Tam Tam cười một tiếng, hỏi cậu bé: "Nếu như dì nói phải phẫu thuật, có sợ không?"

"Không sợ, không phải có gây mê sao?" Cậu bé hỏi ngược lại.

Đinh Tam Tam cười nói: "Gây mê mạnh quá sẽ đau đấy."

Bé trai nhìn Tô Khả đang đứng một bên, "Cô nhỏ..."

Tô Khả sờ sờ đầu của cậu bé, hỏi Đinh Tam Tam: "Vậy ý của chị là phải phẫu thuật?"

"Đề nghị của tôi là phẫu thuật, càng sớm càng tốt. Hơn nữa mọi người tốt nhất là cho cậu bé chụp mạch huỳnh quang [8] đáy mắt, tôi hoài nghi thị lực của cậu bé giảm sút không chỉ có liên quan đến khối u, mà còn liên quan đến đĩa của dây thần kinh thị giác [9]." Đinh Tam Tam thu đèn pin lại, nói nghiêm túc.

[8] Chụp mạch huỳnh quang (hay còn gọi là chụp mạch máu võng mạc huỳnh quang): là một khám nghiệm dùng để chẩn đoán tình trạng mạch máu võng mạc và tuần hoàn máu trong võng mạc.

[9] Đĩa của dây thần kinh thị giác (hay núm vú của dây thần kinh thị giác): một phần của dây thần kinh thị giác ở bên trong nhãn cầu có thể nhìn thấy, tập trung tại dây thần kinh võng mạc.

Tô Khả nhìn về phía Tôn Cẩn, dù sao cũng là bác sĩ bà kiến nghị, bà hẳn là cũng có quyền lên tiếng.

Tôn Cẩn chỉ chỉ hai người bọn họ, nói: "Hai người đi ra ngoài, chúng ta thảo luận."

Người nhà bệnh nhân yêu cầu bác sĩ phô trương như vậy, từ trước đến nay là lần đầu tiên. Nhưng Đinh Tam Tam nào có biện pháp chứ, chỉ có thể đi theo.

Bệnh viện đều có phòng họp để nói chuyện với người nhà bệnh nhân trước khi phẫu thuật, Đinh Tam Tam dẫn hai người đi qua.

"Nói một chút suy nghĩ của cháu đi." Tôn Cẩn ngồi xuống, nhìn về phía Đinh Tam Tam.

"Nếu như bệnh nhân là một người già cao tuổi cháu có thể sẽ không đề nghị phẫu thuật, dù sao cũng có nguy hiểm, tiêu viêm cũng có thể giải quyết vấn đề, không cần phải gánh vác loại nguy hiểm này. Nhưng Tiểu Tuấn còn nhỏ, ai cũng không thể bảo đảm khối u ở trong đầu có thể biến đổi hoặc gây ra những vấn đề khác hay không, cậu bé mới bảy tám tuổi, cuộc sống sau này còn rất dài, sớm giải quyết sớm nhẹ nhõm."

Tô Khả nhìn về phía Tôn Cẩn, giống như là toàn bộ dựa vào bà làm chủ.

"Vậy nếu như phẫu thuật thì để cháu tới phẫu thuật, cháu có ý kiến gì không?" Tôn Cẩn hỏi Tam Tam.

"Nếu như mọi người tin cháu, đương nhiên có thể." Đinh Tam Tam gật đầu.

Tôn Cẩn nhìn về phía Tô Khả, nói: "Gọi cho ba mẹ của Tiểu Tuấn nói một tiếng, đừng để bọn nó lo lắng."

"Vâng." Tô Khả gật đầu, đẩy cửa đi ra ngoài.

Đinh Tam Tam nhìn quân phục màu xanh quân đội mà Tô Khả đang mặc, đoán được ba mẹ của Tiểu Tuấn chắc cũng là cán bộ chiến sĩ phục vụ trong quân đội, nói: "Nếu như phẫu thuật cần người nhà ký tên, ba mẹ của cậu bé phải có một người ở đây."

"Phẫu thuật ngày đó bọn họ sẽ quay về, cháu yên tâm." Tôn Cẩn nói.

Hai người đẩy cửa đi ra ngoài, nhìn thấy Đới Hiến đang nói chuyện với Tô Khả. Anh dường như đang an ủi cô ấy, để cho cô ấy đừng lo lắng.

"Anh trai chị dâu đều không ở đây, áp lực của em rất lớn..." Tô Khả thở dài.

"Đừng lo lắng, mọi người đều sẽ giúp em." Đới Hiến nói.

Đinh Tam Tam nhìn về phía Tôn Cẩn, nói: "Nhất định nhớ kỹ phải cho Tiểu Tuấn làm chụp mạch huỳnh quang đáy mắt, dì nhớ nhắc nhở cô ấy một chút. Cháu còn có việc, phải đi trước."

"Lần này cảm ơn cháu."

"Dạ, không có gì."

Góc áo của cô bay lên, lóe lên rời đi.

Đới Hiến nhìn chăm chú vào bóng lưng của cô, linh hồn đều đánh mất hơn nửa.

"Hiến ca, anh đuổi theo đi." Tô Khả nhịn không được nói ra.

Tôn Cẩn đi tới, nói: "Dì thấy nó đang có ý đó."

Đới Hiến ho khan một tiếng, "Con vào xem Tiểu Tuấn một chút."

Chờ Đới Hiến vừa đi, Tô Khả hỏi Tôn Cẩn: "Dì Cẩn, đó chính là chị dâu bác sĩ rất nổi tiếng của cháu hả?"

"Ừ."

"Thoạt nhìn rất ngầu." Tô Khả nhịn không được huýt sáo một cái.

Tôn Cẩn liếc nhìn Tô Khả, "So sánh với cháu, người ta quả thực ngầu hơn nhiều."

Tô Khả: "..."

Lời tác giả:

Không sai, Tô Khả chính là nữ phụ đầu tiên lên sân khấu, quân nhân và quân nhân, càng có chung đề tài và chí hướng ~

Chuyện Tam Tam đang suy nghĩ chia tay, phát triển rất lớn.