Hồn Của Ba Tôi Bám Theo Anh Chàng Học Thần Cao Lãnh

Chương 34: Hoài nghi



Bà lão ngồi dưới đất, om sòm khóc lóc, la hét làm loạn, cuối cùng thành công kéo Hứa Gia Ninh và Lâm Sơ Tuệ vào thẳng đồn cảnh sát.

Sau đó mẹ của Hứa Gia Ninh cũng chạy đến.“Bọn… nó...!bọn nhóc này bắt nạt cháu trai tôi.”

Bà lão Chu cả vú lấp miệng em, ỉ mình là người già đập bàn, trợn mắt đổi trắng thay đen: “Mấy cô cậu này đánh cháu trai tôi bầm dập, tím tái, làm bà lão này suýt không nhận ra nó! Cảnh sát các cậu nhất định phải làm chủ cho tôi.”

Lâm Sơ Tuệ nhìn Chu Tử Kỳ đang lấm lét núp sau lưng bà già nội, bình thản giải thích: “Các chú nhìn thằng bé kia đi có chỗ nào xây xát không? Rõ ràng thằng nhóc láo lếu, ngang ngược này bắt nạt người khác trước!”

Bà lão Chu tự nhận kỹ năng mắng chửi người không thua kém gì mấy thím bán thức ăn ngoài chợ, khắp nơi không gặp phải đối thủ lại bị một con ranh con mới mười mấy tuổi đầu làm cho tức muốn thổ huyết.

Bà chỉ có thể sử dụng lại chiêu cũ, nằm ườn ra đất khóc lóc om sòm: “Ông trời ơi! Còn thiên lý nữa hay không? Đám thanh niên bây giờ thật là hỗn hào không tưởng tượng nổi! Khinh già đánh trẻ, chẳng việc táng tận nào không dám làm!”

“Đến cùng là ai táng tận lương tâm! Ai khi dễ ai? Tên mất nết nhà bà rõ ràng động thủ đánh đập anh trai tôi trước.”

Tưởng Như Huyên

- mẹ Hứa Gia Ninh chau mày đứng bên cạnh, nghiêm nghị chất vấn cậu ta: “Rốt cuộc chuyện này là sao? Có phải con lại bắt nạt em không?”

Một chữ “Lại: như con dao cứa thẳng vào tim Hứa Gia Ninh, ánh mắt cậu ta không giấu nổi sự thất vọng, đáp: “Con chưa từng bắt nạt em.”

Tưởng Như Huyên lại làm như mắt điếc tai ngơ không nghe con trai giải thích, lớn tiếng mắng mỏ: “Hứa Gia Ninh, lúc ba con nói để con đến nhà chúng ta, mẹ cũng không phản đối.

Nhà mẹ không rộng rãi gì cho lắm, cũng thiếu phòng, nhưng vẫn cố gắng thu xếp một gian cho con.

Cả nhà đối xử với con không tệ, con lại cứ nhất định phải làm khó em trai mình.

Đêm qua vừa đến con đã ném bộ lego của em, hiện giờ lại gọi bạn bè qua nhà bắt nạt thằng bé.

Đến cùng nhà này đã làm gì có lỗi với con?”

Hứa Gia Ninh gằn từng chữ: “Con không bắt nạt em, cũng không ném đồ chơi của nó.”

“Chính là anh ta, chính là anh ta! Là anh ta làm!”

Chu Từ Kỷ nhảy loạn lên như một con gà chọi: “Mẹ mau đuổi anh ta ra khỏi nhà đi! Anh ta không những bắt nạt con, còn đánh con, đạp con, ăn hiếp con.”

Lâm Sơ Tuệ giận tím mặt, lườm Chu Tử Kỷ: “Nhóc mày có tin ngay bây giờ nếu mày không ngậm mồm vào chị sẽ đá mày bay qua một xó không?”

“Oa oa oa!”

Hứa Gia Ninh vội vàng kéo tay cô: “Thôi.”

“Cậu cảnh sát, cậu thấy chưa, con bé này cứ thế ngang nhiên khinh già, nạt trẻ.”

Bà lão Chu kích động chỉ thẳng vào mặt Lâm Sơ Tuệ: “Mau bắt đứa con gái lưu manh này lại.”

Là cảnh sát nhân dân đương nhiên không nghe một tai, phán đoán cảm tính, chú cảnh sát quay sang nhìn Lâm Sơ Tuệ, nghiêm túc hỏi: “Vừa rồi cháu động tay động chân với em bé kia à?”

“Có! Nhưng mà là do nó gây sự trước.

Gia đình có thể dẫn thằng bé đi kiểm tra, chỉ cần phát sinh bất kỳ vết thương nhỏ nào chúng cháu cũng sẽ bồi thường đầy đủ tiền thuốc men, không thiếu một xu.”

Cô hung hăng trừng Chu Tử Kỳ một cái: “Nhưng nếu nó còn dám bắt nạt anh trai cháu một lần nữa, cháu gặp một lần đánh một lần.

Đánh cho chừa cái thói hư đốn, láo toét.”

Chu Tử Kỳ bị dọa sợ, vội vàng trốn sau lưng Tưởng Như Huyên.

Tưởng Như Huyên nhíu mày nhìn Lâm Sơ Tuệ một cái: “Cháu là em gái Gia Ninh?”

“Tôi là con gái của chồng trước của vợ hiện tại của ba anh ấy.

Hôm nay tôi tới đây là muốn đem anh trai tôi về.

Anh ấy mới từ nước ngoài trở về còn lạ nước lạ cái làm sao đấu nổi với một bà lão tâm cơ, thiên vị và một thằng rắn đóng giả lươn, đành hanh, ích kỷ chứ.

Anh ấy hiền lành, tiếng Trung còn chưa thành thạo đã bị hai bà cháu các người ỉ thế bạo lực gia đình, ra sức bắt nạt, hù dọa, tổn thất về tinh thần.

Tôi sẽ tìm các người đòi bồi thường sau.

Hiện tại tôi chỉ muốn đưa anh tôi đi.”

Tưởng Như Huyên bị Lâm Sơ Tuệ nói đến mức hai má nóng lên, tức giận nói: “Cô nhóc từ đâu chạy đến, miệng lưỡi chua ngoa.

Cha mẹ cô có dạy cô phép lịch sự cơ bản là kính già yêu trẻ, khiêm nhường, lễ độ không hả?”

Lâm Sơ Tuệ: “Kính già yêu trẻ đương nhiên là biết, nhưng cũng cần có điều kiện.

Và điều kiện tiên quyết ấy chính là người già phải đáng kính, đáng tôn trọng, biết phân biệt đúng sai, trẻ con cần ngoan ngoãn, lễ độ.

Dì nhìn người nhà dì đi, cách hành xử khác gì du côn đầu đường xó chợ, không có giáo dưỡng.”

“Đứa trẻ này đúng là không biết trên dưới, chỉ đành giao lại cho cảnh sát xử lý thôi.”

Tưởng Như Huyên xoay người nói với cảnh sát Trần: “Xin anh hãy bắt đứa trẻ này lại, chờ gia đình đến bảo lãnh.

Nhà chúng tôi vốn định xử lý một cách hòa bình nhưng thái độ cô bé này, chúng tôi không tha thứ được.”

Cảnh sát Trần nhìn bà cháu Chu gia không chút sứt mẻ, ái ngại nói: “Hiện tại vẫn chưa rõ tình huống, cảnh sát chúng tôi không thể không phân biệt tốt xấu, tùy tiện bắt người.”

“Còn chưa rõ tình huống sao, là đứa con gái không có giáo dưỡng kia bắt nạt con trai và mẹ chồng tôi.”

“Là con bà động thủ đánh anh trai tôi trước.”

“Cô có chứng cứ sao? Tiểu Bảo nhà chúng tôi ngày thường đều vô cùng ngoan ngoãn, hiểu chuyện, thiện lương đến mức không nỡ tổn thương một con bọ, sao có thể ra tay đánh người khác được.”

Lúc này Tiêu Diễn đứng góc phòng từ đầu chí cuối vẫn một mực không lên tiếng đột nhiên rút điện thoại, đưa cho cảnh sát Trần xem một video trong máy.“Bản thân cháu là người thích hóng chuyện, cho nên nhìn thấy cảnh đánh nhau đặc sắc ở ngoài cổng khu nhà kia liền quay lại, định bụng về nhà chậm rãi thưởng thức.”

Cảnh sát Trần lập tức nhận lấy, chăm chú nhìn đoạn video.

Video này quay khá hoàn chỉnh, từ lúc Chu Tử Kỳ dẫn đầu đám nhóc hung hăng đứng ngoài cổng khu nhà, dùng súng nước bắn lên người Hứa Gia Ninh đến lúc dùng súng cao su đánh người, toàn bộ đều được ghi lại.

Chỉ là lúc Lâm Sơ Tuệ đẩy thằng nhóc người quay lại vô cùng có kỹ năng, giả vờ rung tay, lia đến người qua đường, chờ đến khi đứa nhóc nhào tới quát tháo hai anh chị lớn tuổi hơn không chút kiêng dè, lại uyển chuyển quay lại.

Kể từ đó toàn bộ nội dung video trên cơ bản là đứa nhóc hỗn hào bắt nạt anh trai cùng mẹ khác cha, bà nội thấy sai nhưng cố tình cãi trắng thành đen, bênh cháu trai.

Không nói lại người ta thì nằm lăn ra ăn vạ, cố tình gây sự.

Lâm Sơ Tuệ nhìn video, không thể không nhìn Tiêu học thần với một con mắt khác.

Đích xác họ lươn tên lẹo rồi.

Cảnh sát Trần xem hết video, lại quay lại phê bình Tưởng Như Huyên một phen, nói dù là trẻ con cũng không nên nhân nhượng, nuông chiều để thằng bé bắt nạt người khác, người có tuổi không nên tùy tiện văng tục, ngồi khóc lóc giữa nơi công cộng ảnh hưởng đến trật tự chung.

Đi ra khỏi phòng cảnh sát, bà Chu hung tợn lườm Hứa Gia Ninh: “Cậu thu dọn đồ đạc rồi cút cho khuất mặt gia đình chúng tôi.

Đừng ở lại nhà chúng tôi nữa.

Đúng là làm phúc phải tội, tự nhiên rước cái của nợ này về làm gì không biết.”

Tưởng Như Huyên nghe vậy, mặc dù cảm thấy có chút chói tai nhưng cũng không muốn so đo với mẹ chồng, bất đắc dĩ nói với Hứa Gia Ninh: “Gia Ninh, hay là con lại chuyển về nhà ba con đi.

Nhà mẹ vốn nhỏ, cả nhà lại sinh hoạt cùng một chỗ, con đến ở quả thực không tiện lắm.”

Chu Tử Kỳ ôm Tưởng Như Huyên hung hăng thè lưỡi, trợn mắt với Hứa Gia Ninh: “Cút! Mau cút đi! Mẹ là của tao! Không phải của mày.”

Hứa Gia Ninh lạnh lùng nhìn bọn họ, đáy mắt ảm đạm như tro tàn.

Cậu ta không nói gì, lẳng lặng trở về nhà thu thập hành lý.

Lâm Sơ Tuệ và Tiêu Diễn vẫn một mực đứng chờ trước cửa khu nhà, chờ cậu ta đi ra, Lâm Sơ Tuệ chạy đến vỗ vỗ vai Hứa Gia Ninh, lớn tiếng nói: “Ông anh hờ, về nhà thôi.”

Hứa Gia Ninh nghiêm túc nhìn cô một hồi, chậm rãi hỏi: “Tại sao cậu phải giúp tôi? Chạy đến tận đây không phải muốn chê cười tôi sao?”

“Đúng vốn là định hả hê chê cười cậu một phe, chỉ là.”

Lâm Sơ Tuệ vỗ vỗ đầu Hứa Gia Ninh: “Cảm thấy ông anh hờ vớ được này chỉ mình bắt nạt thôi thì OK, thấy kẻ khác khi dễ thì chướng mắt không nhìn được.”

Hàng lông mày vẫn luôn nhíu chặt của Hứa Gia Ninh lúc này mới thoáng giãn ra, đem một vali đẩy cho Lâm Sơ Tuệ: “Nào em gái ngoan giúp anh trai xách vali cái coi.”

Tiêu Diễn chủ động tiến lên, nói: “Để tôi giúp cậu.”

Hứa Gia Ninh chân thành nói: “Học thần cảm ơn cậu vì hôm nay đã giúp tôi, khiến tôi cảm thấy sự ấm áp giữa cuộc đời lạnh lẽo, bội bạc này.”

Tiêu Diễn đứng bên cạnh Lâm Sơ Tuệ, đáy mắt có phần nhu hòa, dịu dàng: “Nhớ kỹ ân tình mà cô em gái hờ vớ được cho cậu hôm nay đó.”

Lâm Sơ Tuệ cảm thấy ánh mắt Tiêu Diễn có chút thay đổi, không còn hờ hững, lạnh lùng như thường ngày nữa.

Nhưng mà trọng điểm hiện tại chính là học thần dùng một tay không xách nổi vali, thậm chí dùng đến hai cánh tay, gồng đến đỏ mặt cũng không xách được.

Tiêu Diễn buông vali xuống, bất đắc dĩ quay đầu nhìn Lâm Sơ Tuệ: “Thân thể tôi không tốt lắm.”

Lâm Sơ Tuệ: ….

Quả nhiên học thần vẫn mãi là học thần.

Lâm Sơ Tuệ đi qua, một tay cũng có thể nhẹ nhàng nhấc chiếc vali lên: “Học thần, một thân cơ bắp của cậu dùng để trưng cho đẹp thôi hả?”

Tiêu Diễn không chút để bụng tựa tiếu phi tiếu đáp: “Ừ.

Sau này để cho bạn gái tương lai ngắm.

Cũng không uổng phí!”

Lâm Sơ Tuệ mang Hứa Gia Ninh về nhà, trước đó Tưởng Như Huyên cũng đã gọi điện cho Hứa Tùng Bách, đại khái kể sơ lược tình huống khó xử của bản thân.

Hứa Gia Ninh mang theo hành lý trở về, Hứa Tùng Bách ngồi trên salon lạnh lùng nhìn cậu con, lên giọng chế giễu: “Một mình anh ở Anh không phải sống rất tốt sao? Làm sao vừa đến nhà mẹ anh, còn chưa được một ngày đã bị nhà người ta trả lại?”

Lâm Sơ Tuệ định tiến lên giải thích lại bị Hứa Gia Ninh kéo lại: “Là do em gái quá nhớ con, đến tận nhà người ta khóc một trận đòi đón con về.

Nếu như con không trở về, xem chừng em ấy sẽ khóc hết nước mắt mất.”

“Mẹ nó!”

Lâm Sơ Tuệ nhíu mày nhìn Hứa Gia Ninh: “Nói tiếng người đi.

Tôi nói nhớ thương cậu lúc nào?”

“Em gái nhà chúng ta ngượng rồi kìa.”

“Không phải! Tôi không hề nói lưu luyến cậu cái khỉ gì cả! Tên Tây Pha Kè này… cậu….

cậu đồ vô lương tâm.”

Phương Ấu Di nhìn hai anh em ở chung vui vẻ, hòa hợp rất cao hứng, nói: “Trở về là tốt rồi, em gái con là con gái một, từ nhỏ đã luôn mong có một người anh trai.

Đoán chừng thực sự coi Gia Ninh như anh trai ruột.

Hai đứa có thể sống chung thuận hòa như thế, mẹ rất vui.

Tùng Bách anh cũng đừng đưa Gia Ninh đi đâu nữa.”

Lâm Sơ Tuệ vốn muốn giải thích, nhưng lại không đành lòng khơi gợi chuyện Tưởng Như Huyên lạnh lùng bạc bẽo con trai ruột, khiến Hứa Gia Ninh đau lòng, vì vậy ngượng ngùng ngậm miệng.

Phương Ấu Di đã mở miệng cầu tình, Hứa Tùng Bách đương nhiên không nỡ từ chối: “Xem xét đến phân lượng của con trong lòng em gái, ba có thể đồng ý để con ở lại đây.

Nhưng yêu cầu của ba với con vẫn thế, tất cả các kỳ thi nếu không thể xếp thứ nhất toàn khối thì nhất định phải giữ vị trí số 2.”

Từ nhỏ Hứa Tùng Bách đã yêu cầu rất khắt khe với Hứa Gia Ninh, vì vậy không tiếc cho con trai theo học trường tư thục tốt nhất nước anh, tiếp thu tinh hoa giáo dục từ khi còn nhỏ.

Dù gì đó cũng là đứa con trai độc nhất của ông, tương lai còn phải cáng đáng sự vụ của công ty, ông còn muốn để lại gia nghiệp mình cả đời cố gắng lại cho con vì thế không thể sai lầm dù chỉ là nửa bước.

Tất cả yêu cầu của Hứa Tùng Bách, Hứa Gia Ninh đều đáp ứng.“Còn có, thời điểm ba dạy dỗ em gái con, con không được phép yểm trợ nó, càng không được dung túng con bé làm càn, ba sẽ không bỏ qua.“Dạ vâng.”

Buổi tối, Lâm Sơ Tuệ đi xuống phòng bếp, mở tủ lạnh tìm đồ ăn khuya.

Hứa Gia Ninh mặc đồ ngủ màu trắng sữa, đứng dựa vào một bên cửa sổ phòng ăn, buông chai sữa bò xuống, chân thành nói: “Hôm nay, cảm ơn cậu.”

Lâm Sơ Tuệ đóng tủ lạnh, phá phồng lên vì nhai khoai tay chiên, quay đầu nói: “Chỉ một câu nhẹ như lông hồng vậy, mà cũng là cảm ơn sao.

Nếu thật sự muốn cảm ơn tôi, ít ra cậu cũng phải bỏ ra chút thành ý chứ.”

“Được.

Vậy tôi sẽ nói cho cậu một chuyện cực kỳ quan trọng, coi như quà cảm tạ.”

“Tôi không có hứng thú với mấy cái drama.”

Lâm Sơ Tuệ ôm bịch khoai tây chiên đi lướt qua người Hứa Gia Ninh.“Liên quan tới bạn cùng bàn thân yêu của cậu, cậu cũng không muốn nghe.”

Cô dừng bước chân, nghi ngờ nói: “Ai lại thổ lộ tình cảm với cậu ta hả?”

“Tôi không quan tâm cái này.”

Hứa Gia Ninh nghiêm túc nói: “Còn nhớ lần chơi bút tiên trước không? Thời điểm hỏi bút tiên về việc ba của cậu?”

“Còn dám nhắc đến?”

Lâm Sơ Tuệ trừng mắt: “Chuyện giả mạo bút tiên bà đây còn chưa tính sổ với cậu đâu.

Nghĩ đến lại thấy cáu.”

“Hôm nay tôi muốn giải thích rõ ràng về sự việc lần đó.”

Hứa Gia Ninh trịnh trọng nói: “Tôi khẳng định mấy câu hỏi trước,quả là tôi đã điều khiển cây bút theo ý mình, nhưng 2 vấn đề cuối cùng, thực sự không phải là tôi, là ba cậu tới thật.”

Lâm Sơ Tuệ gắt gao nhìn cậu ta chằm chằm vài giây như thể đang kiểm định tính chân thực trong lời nói của cậu ta.“Thật?”

“Tôi không nhàm chàn như thế đâu, đã lâu vậy rồi, còn lấy chuyện này ra đùa làm gì.”

Hứa Gia Ninh nghiêm túc nói: “Tôi chưa từng tin mấy cái trò giả thần, giả quỷ, mê tín dị đoan, nhưng lần kia, tôi thực sự không thể nào giải thích nổi, nếu như không phải cậu cố ý giở trò dọa tôi thì chính xác ba cậu đã đến.”

Tim Lâm Sơ Tuệ như muốn nhảy ra ngoài: “Vì sao giờ cậu mới giải thích.”

“Trước đó tôi đã nói rồi, nhưng các cậu không tin còn gì.

Còn cho rằng tôi cố dọa các cậu.”

Hứa Gia Ninh nhún vai: “Quan hệ giữa tôi và cậu ấy à, dù ba cậu rất quan trọng với cậu, nhưng đâu có liên quan gì tới tôi, về sau tôi cũng lười đề cập đến chuyện này.

Lần này cậu giúp tôi, coi như tôi trả lại ân tình cho cậu, giải thích rõ ràng chuyện đó.”

Lâm Sơ Tuệ kích động: “Nếu như ba tôi đã trở về, vậy giờ ba đang ở đâu?”

“Đây chính là mấu chốt vấn đề.”

Hứa Gia Ninh nghiền ngẫm nói: “Cậu nói xem chú ấy có khả năng sẽ nhập vào thân thể của ai được?”

“Ai??? Lục Trì, Chương Thừa Vũ, Tiểu Điềm, lúc ấy chúng ta đều chơi bút tiên.”

“Nhớ lại tình hình lúc đó đi, ngoại trừ chúng ta, còn có 1 vị khách không mời mà đến.”

“Tiêu Diễn!”

“Không cảm thấy vô cùng trùng hợp sao?”

Đầu óc Lâm Sơ Tuệ có chút mông lung: “Không thể nào là cậu ta được, cậu ta hoàn toàn chẳng có chút liên hệ nào với ba tôi, cũng đâu quen biết gì.”

“Vậy chịu thôi, chẳng qua là cảm thấy cậu ta luôn xuất hiện cực kỳ đúng lúc.”

Hứa Gia Ninh nói: “Hơn nữa, chẳng phải quá trùng hợp sao? Tôi không hiểu sao cậu ta lại chọn cậu làm bạn cùng bàn, hơn nữa Tiêu Diễn xem tiền như mạng lại phụ đạo miễn phí cho cậu.

Những chuyện này quả là khó giải thích.”

Lâm Sơ Tuệ: “Thì tôi là nữ thần trong lòng cậu ấy.

Đơn giản vậy thôi.”

“Cậu tin à?”

Hứa Gia Ninh cười lạnh: “Tiêu Diễn là người mà một học sinh năm nào cũng giành được học bổng xuất sắc nhất của trường Eton như tôi dù có liều mạng học cũng không vượt qua được.

Một học sinh cá biệt, thành tích lẹt đẹt, lại chẳng có điểm gì nữ tính như cậu có thể khiến cậu ta rung động? Cậu cho mình là Athena chắc?”

“...”

Lâm Sơ Tuệ cứng lưỡi không cãi được câu nào..