Hòn Đá Cứng Cỏi

Chương 91: [1] PNCV2: Hội chứng Chim Non



Ánh đèn phản chiếu bóng dáng người thanh niên ôm lấy đứa trẻ trong lòng, cậu nhìn chăm chú vào đôi gò má ửng hồng của đứa bé, khóe miệng vô thức nhếch lên một nụ cười. Ánh sáng ấm áp lấp đầu hai lúm đồng tiền nho nhỏ của cậu, điềm tĩnh và dịu dàng.

Khi nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra, cậu ngẩng đầu nhìn sang hướng đó, nụ cười càng thêm sâu.  

Thích Thủ Lân cảm thấy tim của mình như tan chảy.

"Ngai Thì ngủ rồi à?" Mặc dù đứa trẻ sơ sinh cần được chăm sóc nhiều hơn, nhưng Trì Diễm vẫn không quên quan tâm đến đứa con gái của mình. Cậu cũng có em trai em gái, cậu biết rõ cảm giác làm con cả là như thế nào.

"Ngủ rồi em, anh phải kể chuyện cổ tích cho nó nghe nó mới chịu ngủ, trước khi ngủ còn nói với anh. Là phải "thay con hôn ngủ ngon ba đó"." Thích Thủ Lân nghiêng người đỡ sau gáy cậu rồi hôn cậu.

Sau khi kết thúc, Trì Diễm phải hít vài hơi: "Phải hôn theo kiểu này à?"

Thích Thủ Lân liếm liếm cánh môi của cậu: "Anh mặc kệ."

Đặt con trở lại nôi, cả hai chúc nhau ngủ ngon rồi chìm vào những giấc mơ đẹp. Nửa đêm đứa bé có bật khóc một lần, thế nhưng Trì Diễm lại không hề tỉnh giấc. Thích Thủ Lân bế đứa bé trong tay, đẩy ảo của Trì Diễm ra để con bú sữa. Trước kia hắn cũng chăm sóc Thích Ngai Thì như thế này, chuyện này đối với hắn rất quen thuộc.

Con trai mút núm vú của Trì Diễm say sưa, yết hầu của Thích Thủ Lân giật giật vài cái, nhưng vì không muốn đánh thức cậu nên phải kiềm lại. Chỉ là hắn ôm cậu chặt hơn.

Mãi cho đến khi một tiếng chuông báo thức và giọng còn to hơn chuông báo thức của Thích Ngai Thì là "Ba ơi dậy thôi!!!!!" vang lên, Trì Diễm lúc này mới mơ màng ngồi dậy.

"Chào buổi sáng, Hòn Đá nhỏ của anh."

Thích Thủ Lân hôn lên đỉnh tóc rối bời của cậu. Đôi mắt của Trì Diễm dõi theo những hành động của người yêu, khi hắn cởi áo ngủ, cơ lưng săn chắc và khỏe mạnh của hắn siết chặt và phồng lên khi hắn mặc quần áo vào. Khi những chiếc cúc xà cừ được cài vào từng cái một, alpha khoác lên vẻ ngoài trầm tĩnh và cao ngạo.  
"Hôm nay anh nên đeo cà vạt nào đây em?" Thích Thủ Lân hỏi cậu, nhìn thấy cậu vẫn còn đang ngẩn người, lúc hắn cầm chiếc cà vạt có đường vân chéo thì cậu chớp mắt vài cái, liền cho rằng cậu thích cái này.

Đứa con út khi nghe thấy các tiếng động khác nhau thì cũng tỉnh giấc, bắt đầu khóc lớn. Thế là Thích Thủ Lân ôm bé để vào lòng của Trì Diễm. Không biết vì sao, lúc Trì Diễm đón lấy đứa bé lại có phần nao núng. Ngay khi cửa phòng ngủ mở ra, Thích Ngai Thì lao vào như một cơn gió. Nhảy một phát lên giường lớn của bọn họ, trong tay cầm theo dây cột tóc dâu tay, khom người bên cạnh Trì Diễm: "Ba ơi, ba ơi!!! Cột tóc ạ, con muốn kiểu tóc công chúa ạ!!"

Trong phút chốc, tiếng khóc của đứa con trai và tiếng kêu của người con gái vờn quanh Trì Diễm không ngừng.

Thân thể của người thanh niên beta cứng đờ, môi bĩu xuống, nghi hoặc nhìn hai đứa nhỏ xung quanh mình. Cuối cùng nhìn về phía Thích Thủ Lân đang đứng bên cạnh, oan ức mà bất lực gọi: "Ba, ba ơi......"

""Hội chứng Chim Non"......" Đầu lưỡi của Đàm Triệt lăn lộn liên tục khi nói lên căn bệnh kỳ quái này.

"Bác sĩ nói là do chăm sóc con nhỏ mà chịu ảnh hưởng, dẫn đến xem bản thân cũng như con nhỏ."

Ánh mắt của Đàm Triệt làm Thích Thủ Lân tựa như ngồi trên đống lửa, như ngồi bàn chông, dù sao thì bố vợ cũng đã nói rằng thời gian khảo nghiệm của hắn là "vĩnh viễn", hiện tại cũng chỉ mới trôi qua có mấy năm thôi, thế mà Trì Diễm đã ngay lập tức trở nên ngây ngốc rồi.

"Không phải con cũng có chăm sóc con nhỏ hay sao, sao lại không bị ạ?."

"Có lẽ là vì Trì Diễm đặc biệt để tâm chuyện này......" Nhớ đến chuyện suýt chút nữa không để ý mà để Trì Diễm ở nhà, Thích Thủ Lân ho nhẹ vài cái.

"Nhưng cũng không phải bệnh nặng gì, bác sĩ bảo chừng một hai ngày hay bốn năm ngày gì đó sẽ bình thường trở lại thôi."

"Thôi được rồi." Đàm Triệt đứng lên, xoa xoa mặt của Trì Diễm. "Diễm Diễm về nhà với ba đi."

"Không được!" Thích Thủ Lân đột nhiên khẩn trương.

Nhưng ngược lại giọng của Đàm Triệt lại đều đều hỏi hắn: "Không phải nói là nó xem mình là con nhỏ hay sao? Vậy thì tôi là ba nó về nhà sống chung là chuyện hết sức bình thường mà thôi."

"Không...... Ba, ý của con là......"

"Không." Ngay lúc này Trì Diễm đang ngồi đó đột nhiên lên tiếng, cậu ngồi trên ghế sô pha, rồi dịch người về phía của Thích Thủ Lân, trốn sau lưng hắn rồi giữ chặt tay hắn, lén nhìn Đàm Triệt với vẻ mặt không mấy tốt đẹp, rồi lại nhìn về phía Thích Thủ Lân, gọi một cách yếu ớt: "Ba ơi."

Đàm Triệt muốn xỉu ngay tại chỗ.

"Chính là như vậy đó...... Ba à." Thích Thủ Lân cười nịnh nọt, nhưng ở trong mắt của Đàm Triệt lại có cảm giác ra oai một cách kỳ lạ.

"Không phải là con không muốn. Nhưng trước tiên là bọn nhóc không thể không có em ấy, con út vẫn còn đang thèm sữa ạ. Thứ hai, căn bệnh này đúng như tên gọi của nó. Chin non chính là khi mở mắt nhìn thấy ai đầu tiên sau khi nở sẽ nhận định người đó là bố mẹ của chúng, chúng sẽ đi theo, bắt chước, cái này gọi là hành vi in dấu. Ngày hôm nay Trì Diễm thấy con đầu tiên, cho nên......"

"Cho nên tôi làm ba của nó hai mươi năm, bây giờ lại không phải là ba nó?" Đàm Triệt nhíu mày trừng mắt với alpha.

"Đương nhiên không phải." Đối mặt với bố vợ sắp lên cơn nổi giận, Thích Thủ Lân vẫn tươi cười hòa ái như cũ, hắn bị Đàm Triệt đánh mắng hai lần đã sớm biết rõ tính tình của ông ấy rồi. Ba con hai người này trái ngược nhau, Đàm Triệt chính là kiểu ăn mềm chứ không ăn cứng.

"Nếu ba đón Trì Diễm về, những người khác trong nhà sẽ càng thêm lo lắng. Tiểu Mộng và Tiểu Nghị vẫn còn đi học, bị ảnh hưởng bởi chuyện này cũng không tốt......"

Khuyên răn mãi, cuối cùng hắn cũng giữ được Trì Diễm ở lại, cũng hứa là Đàm Triệt có thể thăm cậu bất cứ lúc nào.

Lúc rời đi, Đàm Triệt còn nhìn cậu một cái, dù là ba, nhưng trên thực tế cũng không làm gì được. Ông chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ hoàn toàn dựa dẫm như thế trong mắt của Trì Diễm. Đứa nhỏ này dường như từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, chưa từng làm nũng bao giờ, lúc nào cũng ra vẻ là "Con không sao", "Ba quan tâm người khác đi".

Không quá mức ưu tú, nhưng cũng không quá tệ. Chỉ cần đặt ở nơi nào đó, cũng hoàn toàn không sao hết.

Nhưng Thích Thủ Lân thì khác, hắn không hề băn khoăn trước vẻ ngoài này, mà ngược lại còn dành rất nhiều tình yêu thương cho một beta rất đỗi bình thường như thế.

Bởi vì hoàn cảnh Trì Diễm, Thích Thủ Lân không còn cách nào khác là phải làm việc tại nhà. Trì Diễm đối với mọi thứ đều cảm thấy rất xa lạ, ngoại trừ việc theo sát Thích Thủ Lân, giống như một chú chim non theo sát chim mẹ.

Trì Diễm lúc này không thể chăm con được, nên Thích Thủ Lân đã đặt đứa con út của họ vào trong chiếc nôi đẩy bên cạnh. Nghĩa là một mình hắn phải chăm hai người cùng một lúc.

"Ở chỗ này...... cùng ba đọc sách và làm việc có được không." Thích Thủ Lân đưa cho Trì Diễm một bộ tranh mà Thích Ngai Thì dùng để làm quen với động vật, dù tự xưng là "ba" với bạn đời của mình có chút quái dị, nhưng nếu Trì Diễm muốn kêu như thế, hắn cũng không có lý do gì để từ chối cả.

Trí óc hiện tại của Trì Diễm so với Thích Ngai Thì cũng không lớn hơn là mấy, nghe thấy lời "ba" dặn dò, liền nghiêm túc ngồi trên ghế, dùng ngón tay chỉ vào các dòng chữ, chăm chỉ học tập. Nhưng thỉnh thoảng cậu vẫn ngước lên nhìn về phía của Thích Thủ Lân, như thể sợ rằng hắn sẽ đột nhiên biến mất.

Đôi mắt của "ba" không phải lúc nào cũng nhìn về phía cậu, đứa bé bên cạnh cậu được hắn chú ý nhiều hơn hẳn. Lúc nó khóc, "ba" sẽ bỏ công việc đang làm xuống, ôm nó vào lòng, chậm rãi và nhẹ nhàng dỗ dành nó.

"Diễm Diễm, cho bé cưng uống chút sữa được không em?" Một tay Thích Thủ Lân ôm con trai, một tay khác đặt lên đùi của Trì Diễm, dỗ dành hỏi. Con nhỏ dù sao cũng phải uống sữa, điều cấp bách nhất là làm cách nào để Trì Diễm tự nguyện cho con bú.  

Trì Diễm ấm ức mà nhận lấy em bé.

Cậu cũng là em bé mà, vì sao cậu phải đút sữa cơ chứ. Cậu suy đi nghĩ lại cả trăm lần nhưng không có đáp án. Nhưng đây là yêu cầu của "ba", cậu phải nghe lời "ba" nói. Vì thế liền để mặc cho Thích Thủ Lân cởi cúc áo của cậu ra, đặt đứa bé lên ngực cậu. Nhìn em bé nho nhỏ bú sữa ngấu nghiến, cậu không khỏi chạnh lòng: Cậu còn không có sữa để uống.

Nhưng Trì Diễm chỉ biết im lặng mà cho con bú xong xuôi. Không thể gây thêm rắc rối cho để "ba", bởi vì lúc đó ba sẽ không yêu thương cậu nữa. Sau khi đút sữa xong, Thích Thủ Lân bế con trai để con ợ sữa, lại nhìn thấy Trì Diễm vẫn đang nhìn xuống cuốn sách tranh, trong rất nghiêm túc. Thật sự rất ngoan, nếu Thích Ngai Thì có thể bằng một nửa của cậu, thì sẽ không khiến người khác phiền lòng đến thế.

"Ba đi thay tã cho em, Diễm Diễm có thể ở một mình không? Hay con muốn cùng ba xuống dưới." Nhận được câu trả lời "con c thể ở một mình", Thích Thủ Lân dặn dặn dò cậu nhớ đóng cúc áo lại, liền ôm con trai xuống dưới nah2.

Việc thay ta đương nhiên do các người chị Trần làm, Thích Thủ Lân chỉ việc đem con trai đưa cho chị ấy mà thôi. Hơn thế, hắn muốn âm thầm nhìn xem Trì Diễm sẽ làm gì nếu hắn không có ở bên cạnh.

Nhẹ nhàng bước lên lầu, nhìn thấy Trì Diễm trong thư phòng vẫn ngồi trên ghế đưa lưng về phía hắn.

Thật sự rất ngoan, làm sao lại có người ngoan như em ấy được vậy.

Thích Thủ Lân bất giác mỉm cười, đang định khen cậu thì nhìn thấy cậu đưa tay lên lau nước mắt. Ngay sau đó liền nhìn thấy bả vai run run lên xuống.

"Trì Diễm!"

Hắn cuối cùng không trốn được nữa, liền gọi tên cậu một tiếng, sải bước đi đến trước mặt cậu rồi quỳ xuống.

"Ba?!" Trì Diễm đầu tiên là kinh ngạc, khi nhìn thấy hắn liền mừng rỡ, nhưng sau cùng vẫn rũ mắt xuống đọc sách. Ngay cả cúc áo vẫn còn cởi ra, lộ ra bộ ngực không mấy trắng nõn.

"Ba đi nhìn em nhỏ đi ạ." Cậu cụp mắt xuống, nước mắt rơi trên trang giấy bóng loát, lưu lại vệt ướt. "Con không sao hết, con vẫn ổn mà."

Tim của Thích Thủ Lân tâm như bị bóp nghẹt, nhỏ giọng nói: "Con không muốn ba đi, vì sao lại không nói?"

Ngón tay của Trì Diễm chỉ vào chữ trên sách, nhỏ giọng nói: "Bởi vì, bởi vì như vậy là không tốt. Con không muốn gây thêm rắc rối cho ba."

Không muốn gây rắc rối cho người khác, cho nên không hề làm quá lên. Đó là nguyên tắc của người thanh niên beta này, không hề có chút ham vọng cao siêu hay đức hạnh cao cả gì. Tựa như những người hết sức bình thường giống như cậu.

Chỉ là không biết vì sao nó lại khiến hắn đau lòng đến thế.

"Con......" Thích Thủ Lân ôm lấy cậu, tựa như ôm một chiếc lông vũ trong mình. "Lúc nào cũng có thể làm nũng với ba nếu muốn, có được không?."

Trì Diễm ôm chặt lấy cuốn sách, cũng không dám vòng tay qua ôm cổ của Thích Thủ Lân, hỏi: ""Làm nũng" là gì ạ......"

Thích Thủ Lân nghĩ một lúc: " "Làm nũng" chính là...... Con muốn cái gì, thì cứ nói cho ba biết."

"Không cần đâu ạ, cảm ơn ba." Trì Diễm nhanh chóng trả lời. "Con không muốn cái gì hết."

"Ý của ba chính là. Chỉ cần con muốn, ba sẽ ôm con; chỉ cần con muốn, ba sẽ nhìn con; chỉ cần con muốn, ba sẽ bỏ hết tất cả mọi thứ để ở bên cạnh con."

Thích Thủ Lân tựa trán mình vào trán của Trì Diễm, nghiêm túc nói lại lần nữa. "Nói cho ba biết, con muốn gì, hửm?"

Một lúc lâu sau, Trì Diễm mới rụt rè quay sang nhìn hắn, gật gật đầu thật nhẹ.

Thích Thủ Lân cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, ôm chặt cậu vào lòng, vuốt ve lưng cậu. 
Quả nhiên, không có một ai vừa sinh ra liền biết "nghe lời", liền "hiểu chuyện"; liền biết "chia sẻ", và không cảm thấy "ghen tị".

Chỉ là đối với người beta này mà nói, mọi ham muốn —— khát khao được yêu thương, được nâng niu, được chú ý, đều dần tiêu tan trong những câu nói lặp đi lặp lại rằng "phải biết nghe lời", "không được làm phiền người khác".

"Con không sao hết." Trên gương mặt rất đỗi bình thường kia ánh lên một nụ cười hiền hậu. "Con vẫn ổn mà."

【 Tác giả có lời muốn nói: 】

Hòn Đá nhỏ bị sốc rồi! Gọi ba đi con!

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!