Hỗn Đản! Cậu Không Được Đụng Vào Tôi!

Chương 42



Khinh bỉ liếc Park Yoochun nếu như không phải hiện tại không thể nói với cậu ta, bổn đại gia đã sớm hai tay chống nạnh tiến hành giáo dục tư tưởng với cậu ta rồi.

“Không cần kín đáo liếc tớ như vậy….” Yoochun thẹn thùng giậm chân: “Su Su sẽ ghen đấy.”

“….” Xin nhờ! Tớ biết rõ bệnh tự kỉ của cậu nặng đến mức nào ah! Chẳng lẽ cậu không có cảm giác bị ánh mắt phẫn nộ như lưỡi dao quét qua sao?!!!

Hít sâu một hơi, cười khinh bỉ kéo Jung Yunho trở về, kìm nén đến chết mất! Không phải tôi không muốn đối mặt với JungYunho mắng Park Yoochun, mà là, vẻ mặt không có hảo ý của Jung Yunho thật sự là đáng ghét!

“Jung Yunho, đời trước tôi nợ cậu hay sao! Tôi sao lại biết… Ai nha!” Đỉnh đầu bị cốc một cái, đang thao thao bất tuyệt liền dừng lại. Bà nó, là ai!

“Vị thuần thú sư của tôi ~ Cậu bao giờ thì bắt đầu ~?” Quay đầu lại, thanh âm của Kim Hee Chul biến thái truyền đến.

“Kỳ kỳ kỳ!.... Ô lê quang quác!....” Cảm xúc kích động, quản việc của anh ta làm gì, cứ nói trước đi…. Tôi vừa nói tiếng động vật gì vậy? Là do tôi tài hèn sức mọn tiếp xúc quá ít động vật? Hay là tôi lại có thể giao tiếp với người ngoài hành tinh? Ai ôi!!! Này…. Tôi có thể kiếm tiền từ cái này rồi!

“Cậu, cậu vừa mới nói cái gì?” Kim Hee Chul gẩy gẩy sợi tóc đỏ, đến gần vài bước.

Bất đắc dĩ quay đầu sang hướng người nào đó (động tác này hôm nay tôi làm đến cổ đau nhức rồi), Jung Yunho vừa thấy tôi nhìn chăm chú mình, liền cười tươi như hoa.

“Ngài Hee Chul! Xin hỏi! Tôi! Lúc nào! Đáp ứng! Làm thuần thú sư cho anh! Vậy!....” Xin đừng trách tôi dùng thật nhiều dấm chấn than a, thật sự là, Jung Yunho! Cậu đừng bày cái vẻ mặt buồn cười như thế với tôi!!!

“Hỏi Jung Yunho ấy ~” Tôi nói rất tốn sức, Kim Hee Chul ngược lại nói vô cùng nhanh, lại rất tùy ý.

Người nào đó một giây trước còn tươi cười, nghe một câu Kim Hee Chul nói liền lập tức nghiêm mặt, bày ra tư thế đang nghiên cứu gì đó. Tuy phản ứng bình thường của tôi chậm một chút, nhưng thời điểm mấu chốt, ví dụ như hiện tại, phản ứng của tôi sẽ trở nên nhanh nhẹn dị thường, nhẹ nhàng vung tay, nắm cổ áo, dùng sức một chút, răng lóe sáng nhe ra, mắt cũng nheo lại.

“Nói! Chuyện gì xảy ra!” Khí thế kia! Nhớ năm đó Bao Thanh Thiên xử án cũng không hơn chút nào!

Jung Yunho vừa thấy bộ dạng trừng mắt lạnh lùng của tôi, nụ cười ban nãy lập tức vứt đi, ra vẻ vô tình. Hừ…. Tôi chỉ là giả vờ thôi, cậu đừng có đem tôi đi bán thật! Bán thôi thì cũng được, nhưng dù sao cậu cũng phải nói rõ tôi bán đi được bao tiền a!

“Dài dòng ~”

“Ba~!...” Đỉnh đầu lại bị một trận đau nhức, tức giận quay đầu lại, Kim Hee Chul vẻ mặt nhàn nhã vẫy vẫy cây quạt, OMG! Nhìn kỹ mới biết tên này vậy mà mặc sườn xám?! Mấu chốt nhất là dưới sườn xám còn có…

“Ba ~ Ba ~!!”

“Sắc lang! ╭(╯^╰)╮...”

“(╰_╯)#...” Cảm nhận được ánh mắt cực nóng của tôi lướt qua lại giữa hai chân mình, cái quạt sắt kia (Là quạt sắt a? Ít nhất cũng phải bằng inox đấy!) lần nữa lại tiến hành công kích lên đầu yếu ớt của tôi! Y như pháo nổ vậy! Vốn đầu đã đau, nay lại càng đau hơn! Nhưng sự thật vẫn cần làm sáng tỏ, tôi là sắc lang sao? Trên đầu gối của Kim Hee Chul, cuối vạt sườn xám bên chân buộc một ngọc bội rất tinh xảo, bổn đại gia vừa rồi nhìn chẳng qua là vì xác định chữ ở bên trên! Một chữ “Han”! Thì ra là thế, hiểu rõ gật đầu.

“Ba ba ba!!!....”

“…” Tôi thực không có hứng thú với chân của anh, nếu như muốn xem, tôi lúc nào cũng có thể kéo quần Jung Yunho ra mà xem đấy!!!

Cẩn thận xoa xoa đầu, tên Kim Hee Chul kia nhấc vạt áo lên xuống thay quạt.

Ánh mắt lặng lẽ quét qua, liền thấy Jung Yunho cúi lưng đang định chuồn đi. Muốn chuồn? Không có cửa đâu!!

“Muốn chuồn đi nơi nào?! Huh? Giải thích rõ ràng rồi chúng ta chậm rãi đi bộ về ah ~” Cười lạnh véo mặt bánh bao xúc cảm rất tốt đến biến hình, cho cậu biết tay!

“Ai nha, kỳ thật cũng không thể trách tôi ah….” Jung Yunho đáng thương thì thầm bên tai tôi (Xem đi xem đi, lại là bộ dạng làm nũng! Trước khí thế hào hùng lắm mà! Tôi run rẩy vài cái….): “Cậu còn nhớ Tiểu Miêu không?”

Không thoải mái lắc lắc đầu, nói chuyện thì nói chuyện a, đừng có thổi khí vào tai tôi! Tiểu Miêu? Là cái con hổ kia sao? Lại lần nữa run rẩy, nhỏ giọng đáp: “Nhớ rõ….”

“Uhm…. Anh tay lấy nó uy hiếp tôi, còn…. Ô ô, mang đến Tiểu Tiểu Miêu, Tiểu Tiểu Tiểu Miêu, Tiểu Tiểu Tiểu Tiểu…”

“Ngừng!” Nghi hoặc nhíu lông mày: “Mấy Tiểu Tiểu Miêu là cái gì? Nó là mèo sao?” Vậy thì có gì đáng sợ ~ Toàn bộ hầm cách thủy cho tôi!

“Không phải!” Jung Yunho vội vàng khoát khoát tay, một thanh quạt sắt lại rơi xuống tay cậu ta.

“Đừng cố sức giải thích với tên ngu ngốc này, tận mắt thấy sẽ hiểu ~” Tiêu sái thu lại quạt, bên miệng chẳng biết lấy một chiếc lá cây ở đâu ra.

“! @# [$]%... &*())*##” - -|| Còn nhớ rõ người tên là Nike không? Âm thanh lúc thổi chiếc lá này chẳng khác lúc tên Nike đó thổi sáo chút nào ah, bất quá, Nike gọi ra một đống lớn rắn khiến người ta run lên, vậy….

“Grrừừ….”