Hôn Đông

Chương 44



Vài năm trước mẹ vì làm việc nhà mà bị căng cơ thắt eo, mấy năm gần đây đến mùa đông sẽ bị đau thắt lưng; Sức khỏe ba thì không cần phải nói, lúc nhỏ thường xuyên phải đến bệnh viện, phẫu thuật lớn nhỏ gì cũng đã trải qua.

So với bánh ngọt A Giao, Lê Đông càng hy vọng ba mẹ có thể trân trọng sức khỏe của mình hơn.

Do dự một chút, cô vẫn quyết định mở miệng khuyên: “Mẹ, cảm ơn lòng tốt của mẹ, kỳ thật.”

“Chú dì có muốn ra ngoài ăn tối không?”

Thẩm Sơ Mạn đang lái xe cất giọng đánh gãy, điên cuồng nháy mắt lắc đầu với Lê Đông.

“Cháu biết gần đây có quán Hàn Quốc, món súp gà hầm sâm rất nổi tiếng, vừa vặn để bồi bổ thân thể cho hai người, đi đường thật sự rất mệt rồi.”

“Ăn tiệm gì chứ?”

Tuy bên miệng Chu Hồng Diễm từ chối, nhưng tâm tình lại vô cùng tốt: “Mạn Mạn đến nhà ăn tối đi, dì có mang theo lạp xưởng mà con thích nhất này, nhất định sẽ khiến con ăn no bể bụng.”

“Dì ơi con nói thật, con ở nước ngoài vô cùng thèm món lạp xưởng mà dì làm, lúc nào cũng lải nhải với Đông Đông hết.”

“Con nhóc đáng thương, lần này về nước cũng đừng đi ăn ngoài nữa, muốn ăn gì nói với Đông Đông, dì làm đưa nó gửi tới.”

“......”

Hai người thân thiện kéo đông kéo tây, về sau ba Lê kiệm lời cũng ngẫu nhiên gia nhập chủ đề, chỉ có Lê Đông toàn bộ quá trình trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn đèn đường lướt qua.

Mãi cho đến khi xe đến gần đường phố mua sắm, cô đột nhiên quay đầu nhìn về phía Thẩm Sơ Mạn: “Mạn Mạn, có thể dừng trước của tiệm thuốc kia được không?”

“À được.”

Không rõ ràng triệu chứng đau bụng cụ thể của Kỳ Hạ Cảnh, Lê Đông mua một số loại thuốc dạ dày thông thường.

Lúc mang theo bảy tám túi nilon trở về, người trong xe đều biểu lộ ra kinh ngạc khác nhau.

“Gần đây con không ăn cơm đúng giờ sao?”

Chu Hồng Diễm mạnh mẽ đoạt lấy túi nilon, không xin phép cúi đầu lục lọi: “Công việc của con đến bao giờ mới hết khổ? Vừa phải trực suốt đêm, vừa phải phẫu thuật không được ăn cơm, người đều đã mệt mỏi muốn chết rồi.”

Lê Đông cụp mắt, bình tĩnh nhìn mẹ lục lọi túi: “Không có, con mua thuốc để dự trữ.”

“Mạn Mạn con nói xem, chúng ta làm cha mẹ không cầu con cái đại phú đại quý, chỉ mong con bé có thể sống hạnh phúc dễ dàng một chút.”

Chu Hồng Diễm sao có thể nghe vào những lời này, gặp Lê Đông thờ ơ, chỉ có thể tìm Thẩm Sơ Mạn tán đồng.

“Chọn công việc mệt mỏi nhất đã không nói rồi, kêu con bé tìm đối tượng để chăm sóc cũng không nghe, độc thân đến 30 tuổi rồi, muốn làm gì thì làm.”

Người phụ nữ nóng lòng đột nhiên nhớ tới gì đó, ngồi thẳng lên truy vấn: “Lần trước không phải con nói có liên lạc với cậu bé nào đúng không? Tiến triển đến đâu rồi?”

Thẩm Sơ Hạ nhận thấy cuộc đối thoại đang trở nên ngạt thở, đầu nháy mắt nhảy số, vội vàng lên tiếng hòa giải: “Dì ơi đừng vội, cháu cảm thấy Đông Đông rất thích nghề bác sĩ này, coi như mệt mỏi chút cũng có cảm giác thành tựu.”

“Hơn nữa, việc tìm đối tượng này cũng không vội.”

Cô ấy nâng tay vỗ vỗ tay lái: “Bây giờ có nhiều mối tình tệ hại hơn nhiều, đàn ông như đứa trẻ to xác, ăn uống ngủ nghỉ mình phải nuông chiều.”

“Nếu như con tìm người không phù hợp.” Lê Đông ở ghế phụ đột nhiên lên tiếng: “Lần này còn phải qua sự đồng ý của mẹ mới có thể tiếp tục sao?”

Cô quay người, sắc mặt bình tĩnh nhìn Chu Hồng Diễm: “Hôn nhân của con, có thể để tự con làm chủ được không?”

Lời này rõ ràng đang nói đến chuyện yêu đương hồi cấp ba, Chu Hồng Diễm không nghe lọt tai, âm điệu trong nháy mắt cất cao tám phần:

“Cái gì mà làm chủ với không làm chủ? Lê Đông con có phải đang nói về chuyện yêu sớm của mình hay không?”

“Con thử suy nghĩ lại xem, con biết yêu từ lúc nào? Mẹ và ba con vì để tạo điều kiện cho con đi học, mặt mũi cũng không cần mà nhận lấy tiền của người nhà kia, con có biết người khác đã đâm sau lưng ba con hay không? Người ta nói ba vì hám tiền, nên đã bán em gái của mình cho gia đình giàu có!”

Người phụ nữ càng nói càng kích động, cũng không đoái hoài tới việc đang có người ngoài: “Con thì báo đáp thế nào? Có năng lực quá rồi, gần ngày thi đại học một trăm ngày thì không đến, toàn trường đều tranh cướp giành giật nhau nhìn bức ảnh con hôn đứa con trai duy nhất của gia đình đó, nếu không biết xấu hổ thì để mẹ thay con.”

“Ồn ào quá, im hết đi!”

Im lặng hồi lâu mới tờ mờ sáng suốt bộc phát, tiếng rống giận dữ trong xe khiến không khí trong nháy mắt trở nên yên tĩnh, người đàn ông ho khan hai tiếng, mắt đen nhìn chằm chằm Lê Đông: “Ba mẹ không có yêu cầu với việc con tìm đối tượng, miễn là chân thành, tốt với con đều được!”

“Nhưng nếu con dám giống người cô út bị tiền làm mờ mắt, thì sớm mà biến đi!”

Nói xong mặt người đàn ông đỏ bừng tiếp tục ho khan, Chu Hồng Diễm cũng không dám mất bình tĩnh nữa, kìm nén lửa giận nghiêng người giúp chồng.

Lê Đông mím môi không lên tiếng nữa, Thẩm Sơ Mạn ngoan ngoãn im lặng, mọi người cứ như vậy cả chặng đường lạnh ngắt như tờ lái về khu cư xá.

Chiếc xe BMW cuối cùng dừng lại sát dưới lầu khu cư xá Lê Đông ở, Thẩm Sơ Mạn túm lấy tay áo Lê Đông, hai người xuống trước mang hành lý của người lớn xuống xe.

Cơ hồ đẩy cửa xuống xe được một lúc, Lê Đông đột nhiên nghe thấy tiếng chó sủa vô cùng quen thuộc:

Cô kinh ngạc ngẩng đầu: “Đồ Hộp.”

Dưới đèn đường mờ nhạt, người đàn ông bị chú chó lông vàng cưỡng ép chạy tới dưới đèn đường không xa, quần đen áo đen như khiến anh hòa vào màn đêm, lộ ra làn da trắng bạch hiếm thấy.

Thấy rõ người đang tới là Kỳ Hạ Cảnh, Lê Đông chỉ cảm thấy tiếng gọi của mình đột nhiên bị đình trệ nửa giây.

Dù chưa từng gặp mặt, nhưng Chu Hồng Diễm đã thấy qua tấm hình ngàn người lan truyền kia, nếu như bà ấy nhận ra Kỳ Hạ Cảnh thì.

“Xin lỗi, là tôi không giữ chó không tốt.”

Cùng vẻ ngày thường lười nhác khác một trời một vực, tiếng nói người đàn ông trầm thấp bên tay tràn đầu áy náy.

Anh ngước mắt thấy Lê Đông, biểu lộ ra vẻ kinh ngạc: “Bác sĩ Lê? Cô vừa tan tầm sao?”

Thẩm Sơ Mạn thấy thế, hai tay khoanh trước ngực cười khẩy.

Không đợi Lê Đông hoàn hồn trả lời, Chu Hồng Diễm xuống xe nghi ngờ hỏi: “Đông Đông, vị này là?”

“Chào chú chào dì, cháu là đồng nghiệp của Lê Đông ở bệnh viện, dì có thể gọi con là Tiểu Hạ.”

Lo sợ hai vị trưởng bối có khả năng sợ chó, Kỳ Hạ Cảnh lui về phía sau nửa mét, dịu dàng vỗ vỗ Đồ Hộp, nhẹ giọng để nó ngoan ngoãn đứng sát về phía mình.

Người đàn ông xưa nay chỉ miễn cưỡng nhấc mắt nhìn cấp trên, lúc này đã nhướng mày, nụ cười chân thành khiêm tốn, ánh mắt quét qua chiếc vali chật cứng, ý cười trong mắt càng thêm sâu.

“Nơi này không có thang máy, mọi người chuyển hành lý lên không tiện lắm.”

Kỳ Hạ Cảnh phong độ nhẹ nhàng đưa ra lời giúp đỡ, ánh mắt từ đầu đến cuối đều nhìn Chu Hồng Diễm: “Nếu không ngại, để cháu giúp một tay.”

Ở đây ngoại trừ hai người phụ nữ trẻ tuổi mảnh mai, chỉ có hai vợ chồng đã lớn tuổi; Bất luận nhìn ở góc độ nào, để người đàn ông trưởng thành đến chuyển hành lý, đúng là phương án có hiệu quả nhất.

Lê Đông thấy thân phận của Kỳ Hạ Cảnh tạm thời chưa bị lộ, đang muốn lên tiếng từ chối, lập tức nghe thấy Chu Hồng Diễm chần chờ nói: “Có thể làm phiền cậu một chút được không?”

“Cháu chỉ tiện đường mà thôi, vậy phiền bác sĩ Lê giúp tôi dắt chó một chút.”

Kỳ Hạ Cảnh làm sao không hiểu ý nghĩa của nửa câu sau, đưa Đồ Hộp giao cho Lê Đông, cuối cùng vẫn không quên giả vờ hỏi cô: “Bác sĩ Lê ở lầu mấy?”

“Lầu bốn.”

“Được, vậy phiền chú dì dẫn đường cho cháu.”

Hành lang không rộng rãi lắm, hai vợ chồng đi trước, thỉnh thoảng lo lắng quay đầu nhìn về phía Kỳ Hạ Cảnh, sau đó là Lê Đông, Thẩm Sơ Mạn thì ở dưới lầu tìm đồ.

Lần đầu gặp mặt cũng không nên để người ta xách hành lý, trong lòng Chu Hồng Diễm băn khoăn, đến trước lầu bốn không khỏi nói lời cảm ơn bốn năm lần.

“Dì không cần khách khí đâu, cháu vừa cơm nước xong xuôi thì ra ngoài tập thể dục, bây giờ vừa vặn cũng xem như là rèn luyện thân thể.”

Kỳ Hạ Cảnh cả đêm nói nhiều với thường ngày như hai con người khác nhau, tự động không nhìn Lê Đông đang liên tục nháy mắt, mỉm cười tìm chủ đề: “Lầm này hai người tới, là muốn dành nhiều thời gian hơn cho bác sĩ Lê sao?”

“Không có, ba con bé hai ngày nay tim không được thoải mái,”

Chu Hồng Diễm đối diện với chàng trai lấy chuyện giúp người làm việc vui vô cùng có thiện cảm, lại còn là đồng nghiệp của Lê Đông, trong lòng sớm đã không còn đề phòng:

“Chúng ta đến đây để khám bệnh, thiện thể làm kiểm tra tổng quát.”

“Tim mạch sao?”

Kỳ Hạ Cảnh lợi dụng tình thế đổi chủ đề, thậm chí có thể nói dối không chớp mắt: “Cháu ở đây vừa vặn có gặp người quen ở đây, nhưng mà người đó có việc đột xuất nên thất hứa, thứ hai không biết chú với dì có thể sắp xếp thời gian được không?”

Hai vợ chồng nhìn nhau: “Thứ hai chúng ta cũng có dự định tới bệnh viện.”

Lê Đông càng nghe càng không thấy hợp tình hợp lý, nhịn không được mà lên tiếng đánh gãy: “Chờ một chút.”

“Thật trùng hợp.”

Giọng nói Kỳ Hạ Cảnh trực tiếp che lại nửa câu sau của cô, nụ cười thiện lương vô hại: “Không bằng cháu nhường chỗ của mình cho chú, dù sao cũng đỡ hơn lãng phí vô ích.”

Ánh mắt đảo qua đã sớm thuyết phục được Chu Hồng Diễm, Kỳ Hạ Cảnh đã sớm nắm chắc tình thế, từng chữ chính xác trúng vào trọng tâm: “Vậy bác sĩ Lê sẽ không cần xếp hàng nữa, có thể dành thời gian đi nghỉ ngơi.”

Quả nhiên, Lê Minh Cường nghe xong liền buông lỏng, trịnh trọng cúi đầu với Kỳ Hạ Cảnh: “Cảm ơn cậu, làm phiền cậu rồi.”

“Đó là những chuyện đồng nghiệp nên làm mà.”

Kỳ Hạ Cảnh lật mặt nhanh như lật sách, quay người rũ mắt, nhìn vào túi bóng đầy thuốc dạ dày trong tay Lê Đông, mắt đào hoa câu người thong dong hiện lên ý cười.

Người đàn ông khẽ nhếch môi, môi mỏng khẽ mở: “Dù sao trong cuộc sống bác sĩ Lê cũng đã giúp đỡ tôi rất nhiều.”

Cuối cùng kiện hành lý cũng được mang lên lầu bốn, Thẩm Sơ Mạn trợn trắng mắt lên trời, Chu Hồng Diễm thì nhịn không được nói lời cảm ơn liên tục.

Không biết có phải cảm động trước hành động đó hay không, hay là do gương mặt này của Kỳ Hạ Cảnh quá mức lừa tình, thậm chí Chu Hồng Diễm còn muốn giữ anh vào nhà ngồi một chút.

“Dì và chú đi đường vô cùng vất vả nên phải nghỉ ngơi, lần sau cháu có cơ hội sẽ ghé nhà mình chơi.”

Kỳ Hạ Cảnh đưa hình tượng khiêm tốn của mình phát huy đến cực hạn: “Đêm nay không quấy rầy mọi người nữa, tôi về trước.”

Thẩm Sơ Mạn không chờ được nữa mà đóng cửa lại: “Đúng vậy, đi thong thả không tiễn nha.”

“Sao có thể không tiễn chứ?”

Chu Hồng Diễm tranh thủ đẩy Lê Đông ra cửa, nháy mắt nói: “Đông Đông ra tiễn Tiểu Hạ đi, nhớ chú ý lễ phép!”

“......”

Tiếng đóng cửa vang lên, hành lang yên tĩnh chỉ còn hai người bốn mắt nhìn nhau, cùng với chú chó lông vàng nặng 80 cân vui vẻ vẫy đuôi.

Kỳ Hạ Cảnh dắt chó đến góc cầu thang, hồi phục lại diện mạo mệt mỏi quen thuộc ngày xưa, đưa mắt nhìn Lê Đông, bên trong giọng nói mang theo ý cười: “Dì nói, nhất định phải để em tiễn anh về nhà.”

Lê đông: “.......”

Tùy tiện quay vòng vòng ba mẹ của cô, bây giờ còn mở mắt nói với cô những lời bịa đặt.

Cô ngước mắt lẳng lặng nhìn Kỳ Hạ Cảnh; Im lặng một hồi lâu, ý cười trong đáy mắt Kỳ Hạ Cảnh nhạt dần, giọng nói nặng nề hơi có vẻ khàn khàn lần nữa cất lên: “Em đang trách anh tự tiện.”

“Kỳ Hạ Cảnh.”

Tay phải Lê Đông còn đang cầm túi bóng chứa đầy thuốc dạ dày, nhìn chằm chằm người đối diện cười khẽ: “Anh ăn cơm chưa?”

Mắt đen ảm đạm nhanh chóng dịu dàng hơn, Kỳ Hạ Cảnh im lặng một hồi, đưa tay nắm lấy cổ tay phải gầy gò của Lê Đông, giọng nói khàn khàn: “Chưa ăn, dạ dày anh đau lắm.”

Xúc cảm ấm áp truyền đến cổ tay, Lê Đông không thoát ra, tiếp tục hỏi: “Trong nhà có gạo trắng với nồi nấu không?”

“Có.”

Mặc dù đã thấy nó trên camera giám sát, nhưng tận mắt nhìn thấy nhà cũng là một trải nghiệm.

Căn phòng Kỳ Hạ Cảnh thuê hoàn toàn chỉ có màu đen trắng, đồ dùng trong nhà cũng là kiểu vô cùng lạnh lẽo, phòng bếp và bếp lò cũng như thế.

Nếu như không phải khắp nơi có thể nhìn thấy lông chó và đồ vật rải rác trên bàn, nơi này cơ hồ nhìn không ra có vết tích có người sinh hoạt.

Lần đầu tiên tới nhà Kỳ Hạ Cảnh, Lê Đông câu nệ đi theo sau lưng người đàn ông, trơ mắt nhìn anh mở tủ lạnh ra, có tới hai ba mươi bình nước suối và đồ uống lạnh bên trong, còn lại là một số loại rau quả.

Người đàn ông nhìn rau xanh bị héo thì nhíu mày, ngắn gọn nói: “Trong nhà chỉ có cái này.”

“......”

Cực lực làm ngơ ánh mắt đang nhìn chăm chú ở phía sau, Lê Đông đi vào phòng bếp, vo gạo rồi sau đó đặt vào nồi, lấy ra tấm thớt và con dao duy nhất trong nhà, động tác lưu loát cắt cuống và lá bị hư đi.

Sau khi làm xong, cô xoay người nhìn về phía Kỳ Hạ Cảnh miễn cưỡng tựa vào cửa, muốn chỉ dẫn anh cách làm:

“Sau khi chờ cháo đặc lại, cho thêm hành lá,, gia vị và rau xanh vào, khuấy đều lên cho nóng rồi ăn.”

Nói xong nhớ tới đối phương ngay cả thuốc dạ dày cũng không thèm uống, Lê Đông không thể làm gì khác ngoài thở dài lên tiếng: “Nếu như không nhớ được, em có thể lặp lại lần nữa.”

“Lê Đông.”

Kỳ Hạ Cảnh im lặng một hồi lâu cuối cùng cũng mở miệng, anh đến gần nhìn nồi cháo loãng: “Kỳ thật.”

Lời còn chưa dứt, chuông điện thoại di động đột ngột vang lên trong căn phòng yên tĩnh.

Là do Chu Hồng Diễm chờ Lê Đông nửa ngày vẫn không thấy quay lại, trong lòng lo lắng thế là gọi điện thoại tới: “Đông Đông, sao con vẫn chưa trở lại, đồ ăn trong nhà chuẩn bị xong hết rồi.”

Trong điện thoại mẹ vẫn còn đang nói chuyện, dư quang của Lê Đông vừa lúc thoáng nhìn thấy cánh môi mỏng của Kỳ Hạ Cảnh khẽ nhếch, lông mày hất lên, giống như đang muốn mở miệng nói.

Vết xe đổ trong quá khứ trong mấy phút rõ mồn một trước mắt, cô sợ người đàn ông lúc này lại nói lời khinh bỉ, tay nhanh hơn não, đưa tay che miệng Kỳ Hạ Cảnh.

Cảm giác môi mỏng ướt át mềm mại chạm nhẹ vào lòng bàn tay, khiến Lê Đông trong chớp mắt thất thần.

Trong ánh mắt cười như không cười của Kỳ Hạ Cảnh, cô mất tự nhiên nhìn sang nơi khác, tay đồng thời chậm rãi buông xuống, đành phải nói dối với mẹ: “Trong bệnh viện có việc đột xuất, mọi người ăn trước đi, không cần phải lo cho con.”

Dứt lời không đợi Chu Hồng Diễm đáp lại, Lê Đông vội vàng cúp máy trước, cảm xúc xấu hổ dâng trào khiến cô không nhịn được mà ngước mắt lên, trừng mắt nhìn người đàn ông mang ý cười bên môi.

“Anh cười cái gì?”

“Không có gì.”

Lúc cùng Lê Đông nói chuyện, Kỳ Hạ Cảnh theo thói quen cúi người xuống một chút, ánh mắt ý vị thâm trường nhận ra sự hốt hoảng không thể giấu được trong mắt cô.

Lê Đông bởi vì cảm nhận được khoảng cách rút ngắn khiến hô hấp không tự giác căng thẳng, ý cười trong đáy mắt Kỳ Hạ Cảnh càng sâu, môi mỏng ép gần đến bên tai cô, từng câu từng chữ rõ ràng nói: “Anh cảm thấy biểu cảm bối rối vừa rồi của em.”

“Giống như chúng ta đang lén lút vậy.”