Hôn Đông

Chương 64



Kỳ Hạ Cảnh nghĩ rằng những lời anh nói đã đủ thẳng thắn.

Nhưng Lê Đông lại cau mày thanh tú, lúc sau hỏi thêm một câu hoàn toàn không liên quan đến chủ đề hai người đang nói: “Bị bầm là chỗ hôm qua anh đụng bị bầm hả?”

Đôi mắt ngập nước của người phụ nữ toàn sự lo lắng. Thấy anh không nói lời nào thì vội vàng kéo tay áo anh, dịu giọng nói: “Sao anh không nói gì thế? Vết thương nặng không?”

“Chưa xem.” Kỳ Hạ Cảnh chậm chạp lên tiếng, đôi mắt hoa đào không bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nào trên mặt Lê Đông, tay phải giằng ra nắm lấy bàn tay mềm mại của tôi, cong môi nói: “Nhưng chắc là không gãy xương.”

“Cái gì mà chắc là không gãy xương chứ?”

Lê Đông nghe anh nói thế thì càng nhíu chặt mày, cũng không để ý đến việc Kỳ Hạ Cảnh nắm tay cô giữa chốn đông người, tốc độ nhả chữ cũng bất giác nhanh hơn: “Đến phòng khám của anh được không? Em xử lý vết thương cho anh, mười phút là xong.”

Hôm nay cô không có lịch phẫu thuật, sau khi kiểm tra cho bệnh nhân, thời gian còn lại tương đối tự do, dư sức giành mười phút ra khám vết thương cho Kỳ Hạ Cảnh.

Phòng khám riêng của Kỳ Hạ Cảnh cách phòng khám của Lê Đông không xa, nó ở một góc yên lặng ở cuối hành lang, lúc không có bệnh nhân khám bệnh thì rất ít người qua lại.

Đây là lần đầu tiên Lê Đông đến phòng khám của Kỳ Hạ Cảnh, trên bàn còn có mấy bản ghi chép và hồ sơ bệnh án được sắp xếp gọn gàng như dự liệu.

Tiếng đóng cửa và tiếng chốt khóa vang lên khiến trái tim cô lỡ hai nhịp. Lê Đông cho rằng biểu hiện của mình rất bình tĩnh, vừa quay đầu thì bắt gặp ánh mắt trêu chọc của Kỳ Hạ Cảnh.

Người đàn ông đi đến bên cửa sổ, bàn tay thon dài kéo tấm rèm che nắng màu xám, ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ bị chặn ở bên ngoài. Chỉ trong nháy mắt, phòng khám sáng trưng bỗng tối tăm không có ánh sáng.

Lê Đông hoang mang, ngước mắt nhìn Kỳ Hạ Cảnh đang nghiêng người bên cửa sổ. Sườn mặt của người đàn ông được bóng tối lột tả càng thêm bén nhọn.

Đó chỉ là ảo giác của cô, bởi vì chỉ lát sau giọng nói lười biếng của Kỳ Hạ Cảnh vang lên trong phòng khám: “Không cần anh cởi áo à?”

Không gian kín không được tính là rộng, người đàn ông sải đôi chân dài bước vài bước là đến bên cạnh Lê Đông. Anh khom lưng, cong môi hỏi cô: “Bác sĩ Lê căng thẳng cái gì chứ?”

Tâm tư mà cô cho rằng đã che giấu rất cẩn thận bị chọc thủng, Lê Đông xấu hổ quay đi nhìn chỗ khác, sượng trân đổi chủ đề nói chuyện: “Vì sao phải kéo rèm che?” Phòng khám của cô và những người khác trong bệnh viện đều mắc loại rèm màu trắng đơn giản nhất và chỉ dùng để che ánh nắng gay gắt.

Không giống như nơi này, rèm cửa được mắc để ngăn chặn hết ánh sáng ở bên ngoài.

Rèm che nắng này là Kỳ Hạ Cảnh yêu cầu lắp đặt.

“Có lúc phải thay đồ trong phòng khám luôn.”

Người đàn ông qua loa lấy lệ như thể không muốn nói nhiều về vấn đề này, xoay người ngồi trên giường bệnh phía sau rèm che, quay lưng về phía Lê Đông, cởi áo khoác ra.

Trong môi trường tối đen, thị giác bị cướp đoạt nên xúc giác mẫn cảm thêm gấp mấy lần. Lê Đông thấy người đàn ông rũ mắt, chậm rãi cởi cúc tay áo, bên tai là tiếng vải vóc ma sát vào nhau nhỏ xíu nhưng khiến lòng người ngứa ngáy.

Từ lâu cô đã biết dáng người của Kỳ Hạ Cảnh rất đẹp nhưng khi nhìn thẳng vào người anh, mí mắt Lê Đông vẫn nhảy lên.

Quả nhiên là người đàn ông thường xuyên rèn luyện, dáng người tam giác ngược hoàn mỹ, vai rộng eo hẹp, từng múi cơ bắp rắn chắc nhưng không quá to. Phần hông gầy và cơ bụng săn chắc, tấm lưng mạnh khỏe.

Duy chỉ có một thứ duy nhất lạc loài là vết bầm lớn dữ tợn sau xương cánh bướm của người đàn ông.

Lê Đông căng thẳng, không nghĩ được gì khác: có dầu hồng hoa không?

“Có.” Kỳ Hạ Cảnh vắt áo lên cánh tay, tay trái miễn cưỡng chắn trước người, tùy ý nói: “Ngăn kéo đầu tiên bên phải bàn.”

Lê Đông giật mình sửng sốt khi kéo ngăn tủ ra và nhìn thấy nửa ngăn kéo toàn là kẹo mút bling bling. Cô vội vàng tìm thấy bình dầu hồng hoa, quay về bên giường bệnh thoa thuốc cho Kỳ Hạ Cảnh.

Nhiệt độ giảm, bình dầu lạnh băng. Lê Đông đổ một ít dầu ra lòng bàn tay ủ ấm rồi lại cố gắng nhẹ nhàng thoa lên vết bầm tím.

Khi đầu ngón tay chạm vào làn da anh, cô lập tức cảm nhận được cơ thể anh căng cứng, Lê Đông tưởng cô lỡ tay ấn mạnh nên mới áy náy nói: “Xin lỗi, em ấn mạnh quá.”

“... Không sao.”

Kỳ Hạ Cảnh rũ mắt không nhìn rõ biểu cảm trên mặt anh nhưng giọng nói khàn đặc. Lúc lâu sau anh lên tiếng hỏi cô: “Em và Cố Hoài An quen biết nhau thế nào thế?”

“Quen biết trong câu lạc bộ chạy ma – ra – tông ở trường đại học.” Lê Đông muốn mượn cuộc trò chuyện để phân tán sự chú ý của đối phương nên không nhịn nói thêm mấy câu: “Khi đó nhà trường yêu cầu sinh viên nào cũng phải tham gia câu lạc bộ, em muốn tham gia câu lạc bộ nào đó không cần giao lưu nói chuyện nhiều nên cuối cùng chọn câu lạc bộ ma – ra – tông. Bởi vì câu lạc bộ được tách riêng với đội điền kinh của nhà trường nên lúc em tham gia, tính cả em thì cả câu lạc bộ có đâu năm người thôi và Cố Hoài An là một trong số đó.”

Lê Đông nói chuyện cả buổi trời mà Kỳ Hạ Cảnh vẫn im lặng không nói gì, đúng lúc đã thoa thuốc xong nên cô cũng không nói gì nữa, vặn nắp dầu hồng hoa.

“Sao đó thì sao?” Kỳ Hạ Cảnh ở trong bóng tối hỏi thêm một câu: “Em vừa vào câu lạc bộ là đã thân với anh ta à?”

“Không.” Lê Đông lắc đầu: “Sau đó các anh chị năm tư tốt nghiệp hết, trưởng cậu lạc bộ bảo anh ấy làm trưởng câu lạc bộ, em là phó câu lạc bộ thì em mới biết anh ấy tên là Cố Hoài An.”

Cất bình dầu hồng hoa xong, cô rút khăn ướt từ trong túi ra, rũ mắt lau dầu dính ở tay: “Em tưởng anh không có hứng thú nghe mấy chuyện này.”

“Không, nếu em bằng lòng thì anh rất muốn nghe em kể những chuyện trước kia.” Kỳ Hạ Cảnh đứng dậy mặc áo và mỉm cười, không còn lảng tránh mười năm xa cách của bọn họ nữa: “Nếu không thể tham gia vào quá khứ của em thì nghe em kể cũng được.”

Lúc bàn tay thon dài đóng cúc áo, đường cong bên dưới chiếc áo sơ mi đen như ẩn như hiện.

Lê Đông vội vàng quay đi, khi vô tình liếc qua nơi nào đó, cô khựng lại.

Đồng tử co rút, cô đang định nhìn lại lần nữa thì Kỳ Hạ Cảnh đã đóng hết cúc, ngay cả cúc áo phía trên cùng cũng được đóng chặt.

“Anh còn có một câu hỏi.”

Người đàn ông thong thả mặc áo vào, đứng trước gương chỉnh trang lại áo blouse trắng, sau đó đi đến bên cửa sổ kéo rèm che lên.

Từng chùm ánh sáng lớn chui vào phòng, Lê Đông không thích ứng được nheo mắt lại, đại nãi vẫn đang cố gắng nhớ lại cảnh tượng nhìn thấy trong bóng tối.

Nếu cô không nhìn nhầm thì hình như Kỳ Hạ Cảnh có một hình xăm ở gần tim.

“Lê Đông.”

Dòng suy nghĩ của cô bị giọng nói nam tính cắt ngang. Lê Đông nhìn Kỳ Hạ Cảnh đang tựa bên cửa sổ, để ánh sáng mùa đông tùy ý phất qua đầu vai, đôi mắt hoa đào lặng lẽ nhìn cô, môi mỏng khẽ mở: “Anh có thể hỏi vì sao em sợ hôn môi với anh không?”

Từ lần ở bên bờ biển anh đã mơ hồ nhận ra nhưng mãi đến tối qua ở bãi đậu xe mới xác nhận được. Biểu hiện của Lê Đông còn hơn sự chán ghét từ tâm lý, nó giống như bản năng chống cự của cơ thể.

Lê Đông sợ hôn môi với anh.

Càng sợ hôn anh nơi đông người.

Lần đầu Kỳ Hạ Cảnh tưởng là vì tính cách, Lê Đông xấu hổ nhưng khi cô giơ tay mạnh mẽ chống lại anh thì Kỳ Hạ Cảnh mới thấy rõ sự sợ hãi nơi đáy mắt cô.

Đối diện với đôi mắt hoa đào tối như mực của người đàn ông, Lê Đông im lặng mấy giây rồi mới khẽ giọng nói: “... Em không biết.”

Cô thật sự không biết.

Có gần hai mươi cảnh sát bị thương trong vụ nor bom, hiện đã được phân chia đến các bộ phận điều trị.

Buổi chiều, khi Lê Đông đến phòng bệnh 501, viên cảnh sát trẻ nằm trên giường số 3 đang vui vẻ kể chuyện khiến các bệnh nhân và y tá xung quanh bật cười.

“Hồi thứ sáu tới chị còn lo Tiểu Dương đau đến không ăn được cơm chứ.” Y tá Doãn thay băng cho chàng trai, cười lắc đầu: “Bây giờ xem ra là chị nghĩ nhiều rồi.”

“Đó là vì đàn chị Doãn chăm sóc tốt.” Tiểu Dương là người dễ thân, miệng lưỡi ngọt ngào biết cách gần gũi với người khác. Cho dù là lần đầu tiên gặp mặt, cậu cũng có thể nhiệt tình chào hỏi mọi người: “Chị nhìn đi, chẳng phải lại có thêm một đàn chị nữa à? Chào đàn chị Lê!” Lê Đông còn đang ngạc nhiên không biết tại sao đối phương lại biết mình thì y tá Doãn ở bên cạnh đã lên tiếng cười nói: “Tin tức của cậu đúng là linh thông mà, mới đó đã biết bác sĩ Lê cũng là học sinh trường trung học số 3 à?”

“Đâu phải em hỏi thăm mới biết đàn chị Lê đâu?” Tiểu Dương nhỏ hơn Lê Đông hai tuổi, tính tình thẳng như ruột ngựa có gì nói đó không ai cản được: “Lúc đó chị ấy nổi tiếng trong trường lắm, đương nhiên em vẫn nhớ.

Động tác lấy ống nghe của Lê Đông khựng lại.

“Khi còn đi học bác sĩ Lê đã nổi tiếng rồi à?” Y tá Doãn lớn hơn bọn họ mấy khóa, còn tưởng Lê Đông thuộc kiểu học sinh ba tốt nên không nhịn được tò mò: “Chuyện gì thế? Sao chị chưa từng nghe gì hết vậy?”

“Là ảnh chụp đó...”

“Cởi cúc áo ra đi.” Lê Đông mặt mày không đổi sắc, cầm ống nghe cúi người, giọng nói lạnh lùng: “Kiểm tra hàng ngày.”

Hai người bốn mắt nhìn nhau, lời đến bên miệng nhưng Tiểu Dương đã cảm thấy có gì đó sai sai, thế là vội vàng sửa miệng thành cười đùa: “Còn có thể là chuyện gì? Lúc đó đàn chị Lê học rất giỏi, là tấm gương để bọn em noi theo ấy chứ.”

Mặc dù kém hơn dạng khủng bố Kỳ Hạ Cảnh nhưng Lê Đông cũng là người nổi bật trong lớp người trẻ. Y tá Duẫn không cảm thấy ngoài ý muốn, cười đùa tán gẫu vài câu rồi xoay người chăm sóc cho bệnh nhân trên giường số 4.

Sau khi nghe nhịp tim, Lê Đông trao đổi mấy câu ngắn gọn với Tiểu Dương rồi dặn dò: “Ngày mốt có thể đi lại nhưng không được vận động quá sức.”

Tiểu Dương vội vàng gật đầu lia lịa, thấy Lê Đông nói xong, cậu mới nhỏ giọng xin lỗi: “Xin lỗi đàn chị, là em nhanh mồm nhanh miệng, có phải em đã nói gì sai không?”

“Không sao.”

Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên hai người gặp mặt, Lê Đông nhìn đối phương xấu hổ khúm núm mới nhếch môi nói vài câu bông đùa gượng gạo: “Nhưng không ngờ chuyện đã qua bao nhiêu năm mà vẫn có người nhớ.”

“Đương nhiên là nhớ, bọn em đều thấy hai người rất ngầu.” Nghe cô nói cô không để ý, nụ cười ngây ngô lại xuất hiện trên mặt Tiểu Dương, sáp lại làm quen với LÊ Đông: “Nhất là sau khi nghe chị Doãn nói bây giờ chị và đàn anh Kỳ ở bên nhau, chẳng lẽ không phải là ngầu hơn nữa à!”

Cuối cùng Lê Đông thất thần từ phòng bệnh 501 đi ra.

... Lúc đó bọn em đều thấy hai người rất ngầu.

Hóa ra trong mắt người khác, cô và Kỳ Hạ Cảnh và bức ảnh kia chỉ được hình dung bằng từ ‘ngầu’.

Sau khi rời khỏi phòng bệnh, Lê Đông đứng trong hành lang, lấy điện thoại ra, ấn vào ảnh đại diện hoạt hình kia, đi vào khung chat.

Hít sâu một hơi, ấn mở hình ảnh.