Hôn Đủ Chưa

Chương 2: Khiêu khích



Công cuộc cứu viện giằng co hơn một tiếng mới có thể kết thúc, nhưng lính cửu hỏa và cảnh sát giao thông vẫn phong tỏa đường như cũ, hiện trường xảy ra tai nạn vẫn là một mớ hỗn độn. Cảnh sát giao thông và đội cứu hỏa thành lập tổ điều tra ngay trong đêm. Trước khi xác định được nguyên nhân và trách nhiệm thì sẽ không nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn nào từ truyền thông.

Dòng người vây xem náo nhiệt dần dần tản đi, truyền thông như vó ngựa đuổi theo không ngừng tới bệnh viện.

Lý Phong ngồi ở ghế phó lái trên xe phỏng vấn, sắc mặt mờ mịt nói với Tô Mộ Tinh: "Phía bên bệnh viện đã có đồng nghiệp qua rồi, em không cần qua đó đâu."

Tô Mộ Tinh không lên xe mà đứng ở lối đi bộ: "Vậy tôi đi thẳng về đây."

Diệp Lộ có thể điện thoại cho cô thì tự nhiên cũng sẽ gọi cho cấp trên, dù sao thì ông ta rất có thủ đoạn, huống chi cô đối con người Lý Phong rất phản cảm, có thể bớt tiếp xúc chừng nào thì hay chừng đó.

Lần trước, cô ra quân đi phỏng vấn xém chút nữa mất đi nửa cái mạng. Sau khi xuất viện lập tức bị cưỡng chế chuyển tổ chuyên mục, bình thường chỉ làm một vài cuộc phỏng vấn và theo dõi một số nhân vật, rất ít khi có cơ hội chạy tin tức chính trị đương thời.

Tình huống tối nay là đặc biệt. Đồng nghiệp ban đầu được cử ra hiện trường trên đường đi xảy ra chút vấn đề làm trễ nải, những đồng nghiệp khác trong tay đều có các tin tức cần phải chạy, nếu có rảnh mà chạy đến hiện trường tai nạn cũng phải mất nửa tiếng mà cô thì lại vừa vặn có cuộc hẹn phỏng vấn gần đây, vừa kết thúc cuộc phỏng vấn thì lại nhận được điện thoại chạy đến hiện trường cứu trợ của Lý Phong.

Tuy nói là sự cấp tòng quyền nhưng nhìn sắc mặt của Lý Phong, chắc là vừa chịu một trận mắng xong.

(Sự cấp tòng quyền: việc gấp phải tùy cơ ứng biến)

"Vậy em tự trở về nhớ chú ý an toàn."

"Ừ." Tô Mộ Tinh trả lời lấy lệ, ánh mắt lại nhìn chằm chằm nơi khác.

Lý Phong tò mò nhìn theo tầm mắt của cô, chiếc xe A8 đang ngừng ở đối diện đường, đúng lúc người đàn ông đóng cửa quay người rời đi, anh hỏi: "Quen biết à?"

"Không tính là quen biết." Tô Mộ Tinh thuận miệng trả lời một câu, một lời không nói rõ ràng, mà cô cũng chẳng có ý định móc tim móc phổi để tâm sự với Lý Phong.

Lý Phong mỉa mai nói: "Sao thế? Coi trọng người ta sao?" Xe xịn và người đẹp, anh ta không có cách nào không suy nghĩ đến phương diện đó.

Trong mắt anh, con người Tô Mộ Tinh khá giả tạo, nhìn qua giống như trinh tiết liệt nữ nhưng ngược lại cũng không phải là không biết đùa giỡn. Như khi mọi người trong tổ tụ họp sẽ nói một số chuyện hài thô tục, các cô gái khác sẽ đỏ mặt thẹn thùng nhưng chỉ có duy nhất mình cô nàng là giống như không có chuyện gì vậy, mặt không biến sắc mà ngẫu nhiên còn có thể góp vài câu. Ngoài cái đó ra thì trên người cô không có được nửa điểm ngon ngọt nào.

(Trinh tiết liệt nữ: chỉ người con gái thà chết để bảo vệ sự trong trắng)

Nhưng biết làm sao được, người ta sinh ra đã đẹp rồi, gương mặt kia, làn da kia, tư thái kia đều là đệ nhất mỹ nữ đấy. Nhìn người liền thấy được khí chất cao quý toát ra từ bên trong, chỉ sợ cũng không phải cô gái trong gia đình bình thường. Anh ta cho dù nhớ thương đại mỹ nữ nhưng từ xưa đến nay cũng không dám trêu chọc cô.

Tô Mộ Tinh không để ý tới anh ta.

Lý Phong tự chuốc nhục, liền kêu lái xe chở đoàn người rời đi.

___

Hứa Thanh Nhiên đưa người bị thương cuối cùng lên xe cứu thương, cũng coi như thở phào nhẹ nhõm, liền quay người trở lại xe lấy ví tiền đi thẳng vào trung tâm thương mại đối diện. Thực sự không chịu nổi mùi trên người, trên áo sơ mi cái gì cũng có, tro đen và máu.

Cửa hàng quần áo nam trên tầng sáu, Hứa Thanh Nhiên đi đến cửa hàng nhãn hiệu thường mua. Anh mặc quần áo không có yêu cầu gì, chọn được một nhãn hiệu nhất định thì đơn giản chỉ là quần dài áo sơ mi, màu sắc cũng chỉ trong giới hạn đen, xám, trắng mà thôi. Nhưng có người trời sinh ra đã là móc áo rồi. Hứa Thanh Nhiên chọn kiểu dáng rồi nói với nhân viên: "Màu trắng, số 185. Làm phiền cắt mác đi giúp tôi, tôi sẽ thay ngay lập tức."

Nhân viên bán hàng nhìn vị khách hàng này trên người bẩn thỉu nhưng khí chất lại cực kỳ tốt, cô lễ phép gật đầu: "Được ạ, xin quý khách đợi một lát."

Hứa Thanh Nhiên ngồi trên ghế sô pha thượng đẳng, vừa ngồi xuống liền bị tin tức thời sự ở kênh địa phương An Thành mà ti vi treo tường đang phát thu hút ánh mắt, nữ phóng viên trên màn hình mái tóc gọn gàng, khuôn mặt trắng nõn có một tầng phấn hồng nhẹ, năm ngón tay trắng trẻo cầm micro, dáng dấp đoan trang, báo cáo tình huống hiện trường đâu vào đấy tựa như tình trạng rối loạn phía sau không có chút ảnh hưởng nào với cô, nhưng tốc độ nói của cô không thể nghi ngờ vẫn phần nào lộ ra không khí khẩn trương của hiện trường.

Cô là một người phóng viên, một người phóng viên chuyên nghiệp.

Hứa Thanh Nhiên nhìn người trên màn hình, một vài hình ảnh không tự chủ được mà hiện lên trong đầu, anh thu tầm mắt, tiện tay rút quyển tạp chí trên bàn trà lật vài tờ, không suy nghĩ nữa.

Không lâu sau, nhân viên bán hàng cầm áo sơ mi đã ủi tốt đến, anh vào phòng thay quần áo xong trực tiếp vứt quần áo bẩn vào thùng rác.

Hứa Thanh Nhiên vội vàng ra khỏi cửa hàng thời trang nam, nhìn đồng hồ trên tay thấy đã hơn mười giờ, anh vừa lấy điện thoại ra mở khóa, đã có cuộc gọi đến.

"Bây giờ đã là mấy giờ rồi?" Do ở ghế lô ồn ào nên Lăng Nhược Dư không tự chủ được mà nói to hơn, "Một người đàn ông như cậu sao lại cứ lề mà lề mề giống như cô dâu nhỏ vậy?"

"Trên đường đi gặp sự cố nên chậm trễ chút thời gian." Hứa Thanh Nhiên giải thích.

Giữa đường núi vô ý đụng phải tai nạn, là người bác sĩ, không nói đến bạn cao thượng cỡ nào, nhưng đã tuyên thệ qua rồi, cơ hồ là anh theo bản năng mà xông qua đó, cứu người là bản chức của anh, anh không kịp nghĩ đến hậu quả.

"Giang Lạc sắp uống đến nằm bò rồi!" Lăng Nhược Dư đầu bên kia híp mắt, "Hứa Nhất Đao, nhanh nhẹn mà đến đây đi!"

Lăng Nhược Dư và Giang Lạc đều là bạn thân của Hứa Thanh Nhiên, ba người từ nhỏ lớn cùng nhau nên quan hệ rất thân.

Lần này anh chuyển từ Bệnh viện số 2 đến Bệnh viện số 3, hôm nay vừa làm xong thủ tục từ chức, đến cuối tuần này mới chính thức đi làm ở Bệnh viện số 3, mấy ngày hôm nay vừa vặn rảnh rỗi nên Lăng Nhược Dư liền hẹn mấy anh em ra phòng bao tụ tập.

Hứa Thanh Nhiên vuốt nhẹ mi tâm, giày vò cả một buổi tối nên hơi mệt, "Tôi có thể không đến sao?" Lăng Nhược Dư và Giang Lạc là người quen hoạt động về đêm, nghề nghiệp của anh vốn đặc thù, ban ngày bận rộn lại thường xuyên hơn nửa đêm còn phải chạy đến bệnh viện, thật đúng là không có tinh lực như hai người kia.

"Không thể!" Giọng điệu của Lăng Nhược Dư kiên quyết, anh ta mới không muốn một mình ứng phó với cái tên Giang Lạc ngốc nghếch này.

Hứa Thanh Nhiên cong cong khóe miệng, bất đắc dĩ cười: "Được, nửa giờ nữa tôi đến."

...

Ban đêm ở An Thành đầu tháng mười đã hơi se lạnh.

Tô Mộ Tinh ôm lấy cánh tay, có chút lạnh, cúi đầu nhìn thời gian, đợi hơn nửa tiếng đồng hồ cô nhàm chán đến hoảng sợ, một tay vò tóc, một tay còn lại xoay xoay chùm chìa khóa xong tay.

Bàn tay trái bị rách một mảng lớn, cô lấy khăn lụa quấn mấy vòng cuối cùng trên mu bàn tay còn thắt nơ bướm thật lớn, đến cả tay và miệng đều sử dụng, cũng không cần giả vờ nữa.

Cô có chút hối hận rồi, muốn bỏ của chạy lấy người nhưng lại không cam tâm.

Cô không xoay chìa khóa nữa mà bỏ nó vào túi xách, hơi thò đầu vào trong xe dò xét, tay đang rãnh rỗi thì khoác lên tay lái. Trong xe rất sạch sẽ, trên bàn điều khiển ngoại trừ có một gạt tàn thuốc mới tinh thì không còn gì khác, ngay cả đồ trang trí cũng không có, hệ thống xe là màu xám đơn điệu không có điểm nhấn gì, giữa hệ thống điểu khiển có một CD, do ánh sáng không rõ nên không thấy biết là đĩa gì.

"Cô đang làm gì đấy?"

Tô Mộ Tinh đang thất thần bỗng nhiên nghe được giọng nói làm cô giật bắn người, ngẩng mạnh đầu lại xui xẻo đập phải nóc xe, tê dại da đầu.

Cô quay lại, chịu đựng cơn đau, lập tức thể hiện ra biểu cảm bình tĩnh, cả người lười biếng dựa trên cửa xe. Quang minh chính đại, tựa như người vừa mới rình coi là một người khác hoàn toàn vậy.

Người đàn ông đút hai tay vào túi đứng cách đấy vài bước chân, đưa lưng về phía đèn đường, hơi mím môi, ánh trăng chiếu trên ngũ quan của anh một bóng mờ, khuôn mặt tuấn tú thâm thúy, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống, đôi mắt đen láy giống như hồ sâu yên tĩnh.

"Chủ của chiếc xe này quên chìa khóa..." Tô Mộ Tinh vừa nghịch tóc vừa hờ hững trả lời.

Hứa Thanh Nhiên cả buổi tối vội vàng cứu người, lúc sau trở lại lấy ví tiền cũng quên mất không cầm chìa khóa xe, thậm chí ngay cả cửa sổ xe đều không có kéo lên.

"Cảm ơn." Giọng anh bình tĩnh như nước.

Tô Mộ Tinh mặt mày hớn hở, cười nói: "Cảm ơn tôi vì cái gì?"

Ánh mắt băn khoăn của Hứa Thanh Nhiền dừng trên người cô, môi mím thành một đường, không trả lời.

Tô Mộ Tinh chống khuỷu tay trên cửa xe, cánh tay mượn lực đứng thẳng người, dáng người cô 1m65 nhưng so với người đàn ông vẫn thấp hơn rất nhiều.

Tô Mộ Tinh đi về phía anh, người đàn ông quay lưng về phía ánh đèn khiến bóng anh kéo dài trên mặt đất, chia ra một sáng một tối như Sở hà Hán giới. Cô thay đổi hướng đi cố gắng bước lên bóng anh chiếu trên mặt đất, dừng lại, cách anh khoảng hai, ba bước.

(Sở Hà hán giới: điển tích Trung Quốc, nghĩa là sông nước Sở, biên giới nước Hán. Nó được bắt nguồn từ cuộc chiến tranh giữa nước Sở và nước Hán, đã diễn ra trong lịch sử Trung Quốc. Năm 206 trước Công nguyên, sau khi nước Tần bị diệt vong, Hạng Vũ tự lập làm Tây Sở Bá vương và phong Lưu Bang làm Hán vương. Đến năm 203, Hạng Vũ mang quân tiến ra ngoài, Lưu Bang thừa cơ kéo quân tiến chiếm vùng Quan Trung và tiến thêm về phía đông. Hạng Vũ đem quân về đánh bại Lưu Bang. Lưu Bang bèn liên hợp các lực lượng chống Hạng Vũ ở các nơi, và lần nữa lại giằng co với Hạng Vũ. Trong hoàn cảnh thiếu lương thực, binh sĩ bị kiệt quệ đến cùng cực, Hạng Vũ phải nêu ra phương án "trung phần thiên hạ" tức là đem đất nước chia làm hai. Hai bên thương lượng với nhau và quyết định lấy Hồng Câu làm đường phân giới, phía tây con sông này thuộc về nước Hán, còn phía đông thuộc về nước Sở. Từ đó đã nảy sinh ra cách nói "Sở hà, Hán giới".)

Cô cong khóe môi, nhẹ giọng cảm thán: "Không nghĩ đến còn có thể gặp lại bác sĩ Hứa."

Hứa Thanh Nhiên có vóc dáng cao hơn nữa lại đứng trên lối đi bộ, giờ phút này lại nhìn người phụ nữ này từ trên cao xuống, cô đứng trong bóng tối, ánh sáng không tốt, chỉ còn lại đôi mắt sáng như tuyết là thấy rõ trên khuôn mặt, lông mi giống như một cánh quạt nhỏ khẽ phe phẩy, mí mắt còn trang điểm kiểu mắt khói xám.

Mặc dù anh đang vội nhưng vẫn ung dung nhìn cô, nhàn nhạt mở miệng, "Tôi là người An Thành."

Đáy mắt Tô Mộ Tinh hiện lên một tia kinh ngạc, một giây thoáng qua liền biến mất, cô mặt mày hớn hở, ý cười càng sâu: "Thật trùng hợp, tôi cũng vậy."

Hứa Thanh Nhiên đã sớm biết cô là phóng viên của đài truyền hình An Thành, nên cũng không có bất ngờ với câu trả lời của cô, anh dời mắt dừng trên túi xách kẻ sọc bên eo cô, nhắc nhở một câu: "Điện thoại của cô vẫn luôn rung."

Tô Mộ Tinh híp mắt lại, giọng nói mang theo ý cười yếu ớt: "Tôi nghe thấy."

"..."

Nhìn cô gái này đắc ý, Hứa Thanh Nhiên tự trách mình thật lắm miệng.

Tô Mộ Tinh ngắm nhìn anh, người đàn ông hơi nâng đầu, đầu mày sắc bén, đôi mắt sâu thẳm, đường cằm góc cạnh mang theo sự gợi cảm cảm chết người.

Tim cô đột nhiên nhảy một cái.

Tô Mộ Tinh nhẹ giọng nói, "Bác sĩ Hứa đang làm việc ở đâu vậy?"

Hứa Thanh nhiên ngước mắt nhìn cô, không cảm xúc gì liếc cô một cái, giọng nói bình thản: "Bệnh viện."

Tô Mộ Tinh hơi nhướng mày, "Anh biết tôi không phải hỏi cái này."

Người đàn ông như cười như không, ánh mắt lạnh nhạt lần nữa dừng trên người phụ nữ, từ khóe mắt cô xuống mũi, lại ung dung quét qua cằm nhỏ nhọn, một đường lướt xuống cái cổ trắng nõn cùng với xương quai xanh hơi lộ ra của cô, cuối cùng dừng trên bàn tay đang nắm chặt thành nắm đấm của cô, anh mím môi không nói chuyện.

Tô Mộ Tinh nhìn chằm chằm anh, cũng không nản lòng, "Vậy số điện thoại của anh là bao nhiêu?"

Hứa Thanh Nhiên dời mắt lên chạm mắt cô, chỉ nhìn đuôi mày trong chốc lát, anh chợt khom lưng nhìn thẳng vào đôi mắt ấy.

Khoảng cách giữa hai người rút ngắn, ngũ quan bỗng chốc phóng đại, theo đó hơi thở của hai người quấn quýt lấy nhau.

Cảm giác bí bách đột nhiên xuất hiện làm Tô Mộ Tinh theo phản xạ lùi về phía sau một bước để kéo dài khoảng cách.

Bầu không khí trong nháy mắt ngưng đọng.

Hứa Thanh Nhiên không nhanh không chậm đứng thẳng người, nhẹ giọng chửi thề một tiếng, khinh thường nhếch khóe môi: "Quên rồi."

Nói xong, anh bước chân dài đi thẳng về phía trước, lưu loát mở cửa lên xe, lập tức khởi động phóng đi.

Chờ Tô Mộ Tinh lấy lại tinh thần thì xe đã sớm đi rồi. Bóng tối bao chùm khắp nơi, vô số ánh đèn chiếu sáng con đường, chiếc xe hòa vào dòng vội vã chạy về phía xa.

Tô Mộ Tinh bị thất bại mà bĩu môi.

Điện thoại vốn dĩ đã yên tĩnh nay lại cố chấp mà rung lên, lúc đầu Tô Mộ Tinh không để ý đến nhưng lúc này ngược lại sợ là có chuyện gì gấp, cô thu tầm mắt cúi đầu lấy điện thoại trong túi ra.

Nhìn thấy tên người gọi trên màn hình ánh mắt Tô Mộ Tinh ảm đạm, cô nhấn nút trả lời, đưa điện thoại đến bên tai.

Đối phương gấp gáp nói: "Chị, con mồi đã cắn câu rồi!"

Tác giả có lời muốn nói:

Đọc truyện vui vẻ~hẹn gặp lại ngày mai

Hà Nội, 15/6/2020