Hôn Đủ Chưa

Chương 37



Hứa Thanh Nhiên ngẩn người một lúc, nhìn cô kinh hoàng, không nói ra được cảm xúc gì, bất giác trên mặt Tô Mộ Tinh có phần sốt ruột, cô sờ mũi, thì thầm một câu: "Bác sĩ Hứa, anh nhìn em thế này, em có cảm giác mình gây ra tội ác làm|nhục thanh niên quý báu của tổ quốc."

Nghe vậy, Hứa Thanh Nhiên chẳng giữ nổi, khẽ cười lên, anh không nhịn được vươn tay xoa đầu Tô Mộ Tinh, đôi mắt trong veo ngắm nhìn cô, "Giác ngộ cũng không tồi nhỉ, vẫn còn cứu được."

Tô Mộ Tinh hơi ngẩn ngơ, nếu cô không nhìn nhầm thì, trong mắt Hứa Thanh Nhiên có sự dung túng...thậm chí còn sóng sánh thêm một chút xíu nuông chiều.

Trái tim cô bỗng thắt lại, có chút sợ hãi âm ỉ dấy lên, không nói ra được là vì sao, Tô Mộ Tinh theo bản năng lui về sau, ánh nhìn cũng theo đó mà bay bổng.

Rõ ràng Hứa Thanh Nhiên đã phát giác Tô Mộ Tinh có gì đó không đúng, anh thu tay về, tầm mắt rời khỏi người đối phương, xoay người ngồi ngay ngắn, không gây thêm áp lực cho cô.

Trong khoang xe chật hẹp nhất thời chẳng có gì để nói, mãi đến khi vang lên tiếng 'ting ting' của điện thoại.

Tô Mộ Tinh nỗ lực đè nén cảm xúc kì lạ ấy, rút điện thoại trong túi ra xem, sau đó lại xoay người lần nữa giơ màn hình nói với Tô Mộ Tinh: "Bác sĩ Hứa, là mẹ bọn mình."

"..." Mẹ bọn mình...Hứa Thanh Nhiên hơi híp đôi mắt dài, khẽ hỏi: "Mẹ anh bảo gì?"

"Em đọc cho anh nhé..." Tô Mộ Tinh thoáng cười, nói: "Tiểu Mộ, tối qua chắc cháu mệt lử nhỉ, dì đã nấu canh bồi bổ cơ thể cho cháu."

"..."

Tô Mộ Tinh nhíu mày một cái, khó xử: "Bác sĩ Hứa, anh nói xem em phải trả lời thế nào đây? Nếu em khách sáo một tí trả lời là không mệt lử đâu thì có phải là không tôn trọng anh không?"

"..." Hứa Thanh Nhiên ngồi thẳng người, mắt nhìn về phía trước, chuyển đề tài một cách chán ngắt: "Bà ấy còn nói gì nữa?"

Tô Mộ Tinh đáp: "Bảo bọn mình mau về nhà."

Hứa Thanh Nhiên thở dài, thắt lại dây an toàn một lần nữa rồi khởi động xe.

"Không ăn cơm nữa à?" Một tay Tô Mộ Tinh chống cằm, nghĩ một chút lại nói: "Thế này có phải là không hay lắm, em cảm giác mình đang lừa gạt tình cảm của dì ấy."

"Không sao, bà ấy tự tìm được niềm vui khi làm chuyện đó." Hứa Thanh Nhiên nhìn vào gương xe, nói hờ hững: "Chủ yếu là canh mẹ anh nấu là trân phẩm của nhà anh, quanh năm suốt tháng anh được uống chưa đến hai lần, lão Hứa uống thừa mới để lại cho anh."

(Trân phẩm: vật quý báu, vật phẩm quý giá)

Tô Mộ Tinh cuộn tròn trên ghế cười đau bụng: "Bác sĩ Hứa anh đang ghen đấy hả?"

Mắt Hứa Thanh Nhiên cong lên, trả lời thành thực: "Nói thật lòng thì cũng hơi hơi."

Tô Mộ Tinh nâng điện thoại, màn hình tối thui, cười tít mắt hỏi: "Em phải trả lời thế nào..."

"Cứ kéo luôn vào danh sách đen đi."

"..."

30 phút sau, trong thang máy của Minh Âm Uyển.

Tô Mộ Tinh nhìn chằm chằm số tầng đang nhảy không kìm được cảm khái: "Bác sĩ Hứa, em căng thẳng lắm."

Hứa Thanh Nhiên dựa bên cạnh, thẳng thừng vạch trần: "Không nhìn ra đấy."

Mặt mày Tô Mộ Tinh cong cong cười với Hứa Thanh Nhiên, giơ hai tay, "Cho em một cái ôm tình yêu nào."

"... Hôm nay đã ôm rồi."

Tô Mộ Tinh kinh ngạc: "Một ngày chỉ có thể ôm một lần???"

Hứa Thanh Nhiên không nhìn cô gái, tầm mắt hướng xuống, nói nghiêm túc: "Trước mắt cứ thế đã, quan hệ phi pháp không thể túng dục."

"..." Vẻ mặt Tô Mộ Tinh không thể tin nổi, ngó sang Hứa Thanh Nhiên, "Không phải anh đang theo đuổi em sao? Anh không sợ em từ chối anh à?"

"Ding--" một tiếng, cửa thang máy mở ra.

Hứa Thanh Nhiên bước ra ngoài, chẳng ngoái đầu, nói vô cùng chắc chắn: "Anh nghĩ trước khi em ngủ được với anh thì hẳn là sẽ không đâu."

Tô Mộ Tinh bám sát theo anh ra khỏi thang mấy, cũng không phủ nhận: "Bác sĩ Hứa, anh có biết không anh rõ là khó tính ấy."

Hứa Thanh Nhiên không lên tiếng, ấn vân tay mở cửa, cửa lớn được đẩy ra, hai người đứng ở huyền quan thay giày.

Vừa nghe thấy tiếng động, Từ Niệm Vi cầm muôi canh chạy bước nhỏ từ trong phòng bếp ra, vây lấy Tô Mộ Tinh nhìn lên nhìn xuống, "Tiểu Mộ, cháu gầy rồi, dì sẽ tẩm bổ cho cháu."

Hứa Thanh Nhiên lạnh lùng liếc qua bà mẹ mình, "Thế nào mà con chẳng nhìn ra người ta gầy vậy? " rõ ràng lần trước gặp là sáng nay.

Từ Niệm Vi giương cao cái muôi canh, không vui nói: "Ở cùng cái thằng mặt liệt như con, đừng nói là gầy đi, có khi còn phát điên ấy chứ."

Tô Mộ Tinh không kìm được, suýt nữa thì cười phá lên.

Hứa Thanh Nhiên cảnh giác nhìn cái muôi canh đang rục rịch ngóc đầu trong tay mẹ mình, chán nản nói: "Mẹ, nếu mẹ còn dùng cái này gõ vào đầu con nữa thì con sẽ giận thật đấy."

Từ Niệm Vi nguýt thằng con: "Đừng có tự thêm đất diễn cho mình nữa, tránh sang một bên đi, Hứa liệt nhi." Từ Niệm Vi kéo tay Tô Mộ Tinh đi vào phòng bếp, "Tiểu Mộ này, hôm nay đi làm mệt không? Đói bụng chưa? Có nhớ dì không?"

Hứa Thanh Nhiên: "..."Trong phòng bếp.

Từ Niệm Vi không chỉ hầm canh mà còn làm một bàn thức ăn, trong bồn rửa rau vẫn còn nguyên liệu đang rửa, thoạt đầu Tô Mộ Tinh muốn làm phụ người ta, nhưng mới chỉ vén tay áo lên đã bị Từ Niệm Vi ngăn cản, "Tiểu Mộ, cháu cứ ngồi đó là được, tự dì rửa."

Tô Mộ Tinh ngại quá nhưng Từ Niệm Vi rất kiên trì, cô ngẫm nghĩ, vẫn nên ngoan ngoãn ngồi cạnh thì hơn.

Đợi cô vừa ngồi xuống, bà Từ - người nói sẽ tự mình rửa rau lại gào to: "Hứa Nhất Đao mẹ anh đang gọi anh vào rửa rau đây này..."

Tô Mộ Tinh: "..."

Rất nhanh, Hứa Thanh Nhiên mặt sầm sì xuất hiện trong tầm mắt, khuôn mặt chẳng lộ cảm xúc gì với lấy tạp dề móc ở gần đó, lẳng lặng đi đến bệ bếp rửa rau, động tác hết sức thuần thục.

Tô Mộ Tinh cảm thấy có lẽ đây là ảnh thu nhỏ địa vị trong gia đình Hứa Thanh Nhiên, bất giác mỉm cười.

Một bàn đồ ăn làm xong xuôi, Từ Niệm Vi xới một bát canh to cho Tô Mộ Tinh, ngoài ra còn thêm hai cái đùi gà bự chảng.

Tô Mộ Tinh nhìn trên bát cơm gần như đồ ăn sắp vun thành ngọn núi nhỏ, trong lòng ấm áp, đến cả hốc mắt cũng nong nóng, cô không dám ngẩng đầu, chỉ cắm cúi không ngừng và cơm.

Từ Niệm Vi lại gắp thêm một đữa cá cho người ta, cười nói: "Ăn từ từ nhé, không phải vội đâu."

Tô Mộ Tinh gật đầu y như gà con mổ thóc, những cảm giác không nói nên lời cuồn cuộn trong lòng.

Hứa Thanh Nhiên ngồi bên kia, chiếc tạp dề màu hồng phấn đã cởi ra, anh cầm thìa múc nửa bát canh gà ở trước mắt cùng với hai cái nấm nổi bồng bềnh trên bề mặt, khó hiểu mà nói: "Mẹ... Thịt đâu?"

Từ Niệm Vi ngước mắt nhìn con trai, hiếm khi lại gắp một đũa rau đặt vào bát cơm của Hứa Thanh Nhiên, "Ngại quá, phần còn lại kia mẹ phải mang về cho lão Hứa... Chỉ có thể để con chịu tủi thân thôi."

Hứa Thanh Nhiên lặng lẽ buông thìa, cũng không ngẩng đầu, lời nói không mang chút cảm xúc nào: "...không sao."

Không sao, thật sự không sao, anh đã quen rồi.

Sau bữa ăn, Hứa Thanh Nhiên về phòng, Từ Niệm Vi kéo Tô Mộ Tinh ra phòng khách.

Tô Mộ Tinh có phần dè dặt, thậm chí hơi hối hận, hối hận đã về đây với Hứa Thanh Nhiên, sự nhiệt tình của Từ Niệm Vi là điều mà cô hoàn toàn không ngờ tới, cảm giác quan tâm và ấm áp hết lòng hết dạ này làm cô chột dạ.

Từ Niệm Vi cầm chiếc túi mua sắm bên cạnh lên đưa cho Tô Mộ Tinh, "Dì mua quà cho cháu, xem thử có thích không?"

Tô Mộ Tinh gục đầu rõ thấp, càng xấu hổ hơn, cô nói khước từ: "Dì ơi, thế này thì ngượng quá ạ."

Từ Niệm Vi cười haha, "Không không... Ngại làm gì chứ... Nếu thích dì có thể tìm Nhất Đao thanh toán hahahahaha."

Tô Mộ Tinh đón lấy chiếc túi mua sắm, cúi đầu nhìn một cái, nụ cười trên môi cũng cứng đờ, "..."

"Thích không?" Từ Niệm Vi hỏi.

Tô Mộ Tinh nhẹ nhàng cười ngượng nghịu nhưng không mất lễ phép, gật đầu.

Vẻ mặt Từ Niệm Vi càng trở nên trìu mến hơn, ngập tràn hào quang tình mẹ, "Hahahaha thích là được rồi, cho Nhất Đao xem thử đi."

Tô Mộ Tinh xách túi đi về phòng ngủ, bước đến cửa phòng cô treo túi mua sắm lên tay nắm cửa, lấy luôn bộ dồ ngủ bên trong ra, đẩy cửa tiến vào.

Hứa Thanh Nhiên vừa tắm rửa xong, từ phòng vệ sinh bước ra, thay quần áo, mái tóc vẫn còn ướt, dưới ánh đèn mái tóc của anh đen nhánh một cách đặc biệt, những hạt nước li ti điểm xuyết trên ngọn tóc, lấp la lấp lánh giống như sẽ phát sáng.

Tô Mộ Tinh nuốt một ngụm nước bọt, lề mề một hồi mới nhớ ra mục đích của mình, cô ướm bộ đồ ngủ trên người, "Bác sĩ Hứa, dì mua quà cho em, bảo em thử cho anh xem."

Đôi mắt đen láy của Hứa Thanh Nhiên thoáng ngừng lại, bộ mà Tô Mộ Tinh ướm trên người là một bộ đồ ngủ lụa màu đen, thắt eo, cổ chữ V xẻ sâu hun hút, độ dài vạt váy áng chừng chỉ có thể che đến bẹn.

"..."

Tô Mộ Tinh thấy Hứa Thanh Nhiên chẳng nói gì, cười nói: "Bác sĩ Hứa, em thử cho anh xem nhé."

Hứa Thanh Nhiên lập tức lên tiếng ngăn cản: "Không cần."

"... Quần áo mới đương nhiên phải thử mới biết có đẹp hay không chứ..." Tô Mộ Tinh vắt đồ ngủ vào khuỷu tay, hai tay bắt đầu cởi cúc áo khoác, "Vả lại, thử một tí thôi nhanh lắm."

Hứa Thanh Nhiên ba bước làm thành hai bước, vọt nhanh lên phía trước, một tay giữ chặt cánh tay cô gái đang cởi khuy, có phần không biết phải làm sao nói: "Sau này thì thử."

"Sau này?" Tô Mộ Tinh ngước mắt đối diện với ánh nhìn của Hứa Thanh Nhiên, "Sau khi hợp pháp hả?"

"Yêu cầu này hơi cao..." Tầm mắt Hứa Thanh Nhiên quắp chặt Tô Mộ Tinh, nói rất đứng đắn:

"Quan hệ hợp pháp chỉ là tiền đề, sau lúc ấy, chí ít vẫn phải trải qua một thời gian tìm hiểu...mới có thể."

"..." Tô Mộ Tinh cảm thấy vừa tức vừa buồn cười, cô rút tay phải ra cầm đồ ngủ trên khuỷu tay kia ném lên người Hứa Thanh Nhiên, ấm ức nói: "Bác sĩ Hứa, anh đang cố ý làm tiêu hao hứng thú của em à? Vừa hay tống cổ luôn được mớ phiền phức là em đây, phải không? Cái này không cho cái kia cũng không cho."

Hứa Thanh Nhiên thả tay đang giữ Tô Mộ Tinh, nhặt mảnh vải tí tẹo đang vắt vẻo trên vai, tiện tay ném lên giường bên cạnh, anh cúi đầu, ánh mắt không chớp nhìn gương mặt cô.

Hồi lâu, anh thở dài, giơ tay ôm eo Tô Mộ Tinh, hơi dùng sức kéo người vào trong lòng, bất lực nói: "Vậy hôm nay ôm thêm một lần nhé."

Anh vùi đầu vào cổ cô gái, giọng nói ồm ồm: "Em ngoan một chút."

Vành tai Tô Mộ Tinh nóng lên, nơi nào đó trong lòng bỗng trở nên mềm mại, hệt như ruộng đồng khô cằn quanh năm rơi xuống một trận mưa xuân rả rích. Cô dụi đầu vào người Hứa Thanh Nhiên, chóp mũi toàn là hương thơm của sữa tắm, cô khẽ nhắm mắt, "Bác sĩ Hứa, em thích anh...sao anh cứ không tin em thế."

Hứa Thanh Nhiên hơi ngẩng đầu, bất giác cọ cọ má vào tóc cô gái, khẽ nói: "Anh tin."

Cô gái ấy thích anh, anh tin chứ, chỉ là vẫn chưa đủ thôi.

"Anh tin?" Tô Mộ Tinh từ trong lòng Hứa Thanh Nhiên ngửa đầu ra, cất giọng hoài nghi: "Vậy vì sao anh không đồng ý với em? Anh bị dở hơi à? Bạn Hứa kì cục."

"..." Hứa Thanh Nhiên nhẹ buông tay, đứng thẳng người rủ mắt nhìn Tô Mộ Tinh, "Ngày tháng còn dài, không vội."

"Cmn em sắp vội chết rồi đây!" Đôi mắt hạnh mở to tròn, Tô Mộ Tinh tì hai tay lên ngực Hứa Thanh Nhiên, dùng lực vừa đủ, đẩy người về sau.

Nhất thời Hứa Thanh Nhiên không phàn ứng kịp, đợi đến khi anh hoàn hồn, bản thân đã bị đẩy ngã trên giường, Tô Mộ Tinh nằm bò trên người mình, hai tay chống vào hai bên bả vai anh, vây anh dưới thân.

"......... "

Cmn chứ đây là cái chuyện gì!

"Bác sĩ Hứa, em không phải là người không nói lí lẽ." Tô Mộ Tinh cụp mắt nhìn anh, nói một cách không thể thành thật hơn: "Anh có cảm giác với em, em cũng thích anh, vậy thì chúng ta chính là một đôi cẩu nam nữ tâm đầu ý hợp, xảy ra chút gì đó cũng rất bình thường."

"..." Cẩu nam nữ?

Nói xong, Tô Mộ Tinh dứt khoát cúi đầu, muốn hôn một cái lên đôi mắt đờ đẫn của Hứa Thanh Nhiên, còn cả lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện bên má phải nữa.

Khuôn mặt Hứa Thanh Nhiên sững sờ, cmn đáng yêu cực luôn.

Nhưng cô vừa mới cúi đầu, mặt đã bị một bàn tay to ấn giữ, cố sống cố chết ấn chặt không nhúc nhích.

Tay phải Hứa Thanh Nhiên vỗ nhẹ lên mặt Tô Mộ Tinh, nói nhỏ: "Dừng lại, em xuống ngay."

Tô Mộ Tinh không chịu nghe theo, hai người đang trong thế giằng co.

Bỗng nhiên, cửa phòng ngủ bị mở, Từ Niệm Vi mỉm cười cất lời, "Tiểu Mộ à, Nhất Đao thích không..."

Bà mới nói được nửa, thấy tình cảnh trong phòng ngủ, ngay tức thì khựng lại, cũng bị kinh hoàng.

Liệt nhi nhà bọn họ thế mà lại ở dưới à, vô dụng, cmn thật quá vô dụng, vô dụng hệt bố nó.

Từ Niệm Vi cười gượng gạo, "Xin lỗi! Các con cứ tiếp tục!"

"Phịch ----" một tiếng rõ là vang, cửa một lần nữa được đóng lại.

Tô Mộ Tinh: "..."

Hứa Thanh Nhiên: "..."

Tô Mộ Tinh tỉnh táo lại từ bên bờ vực bị dục vọng làm mờ lí trí, gập cánh tay, từ trên người Hứa Thanh Nhiên lật một cái nằm xuống giường, hai tay cô che mặt: "Bác sĩ Hứa, xin lỗi...ban nãy suýt nữa em đã cưỡng bức anh rồi... Em thật sự xin lỗi anh."

"..." Mặt Hứa Thanh Nhiên ngây như phỗng, dáng vẻ một lời khó nói hết, nghĩ ngợi cả buổi mới nặn ra một câu: "Ừ... Lần sau không được thế nữa."

Tô Mộ Tinh đỡ trán cười khổ: "Em sợ em sẽ... quen tay hay việc ấy..."

"......"

Hứa Thanh Nhiên quăng váy ngủ lụa chèn dưới cổ sang bên cạnh, cái trò rơi vào hầm băng này làm cả người anh đều bứt rứt, anh chống tay lên giường ngồi dậy, đứng ở đuôi giường.

Ánh mắt Tô Mộ Tinh trống rỗng, nhìn chằm chằm trần nhà, không động đậy gì giả vờ chết.

Hai tay Hứa Thanh Nhiên đút túi quần, khuôn mặt cô gái tản ra những rặng mây hồng, quả là xấu hổ thật, anh khẽ cười rồi nói: "Mẹ anh hiểu sâu biết rộng, không cần nghĩ nhiều đâu."

Tô Mộ Tinh gần như tuyệt vọng nói: "... Hình tượng cừu bông nhỏ của em thế là sụp đổ rồi..."

Hứa Thanh Nhiên: "..." Cừu bông nhỏ?

Tô Mộ Tinh càng nghĩ càng bi phẫn, chùm chăn lăn lộn trên giường, lăn qua lộn lại hết vòng này đến vòng khác không biết chán.

Hứa Thanh Nhiên đứng ở đuôi giường, cứ nhìn cô như thế, ánh mắt hững hờ nhưng điểm xuyết những đốm sáng nhỏ li ti.

Được một lúc, Tô Mộ Tinh tự quấn mình thành cái kén, cô lăn qua lăn lại, phát hiện mình không cử động được, cô thò một tay từ phía đầu ra, "Bác sĩ Hứa, cứu mạng với..."

"..." Hứa Thanh Nhiên cười tủm tỉm, nửa quỳ trên giường, lật vài cái đã kéo được người ra, "Xuống đi, đừng nghịch nữa."

Tô Mộ Tinh ngồi xếp bằng trên giường, mái tóc như tổ chim, rối tung xòe, hai tay cô xiết hai bên góc chăn, mặt mày rạng rỡ, "Bác sĩ Hứa, em rất muốn..."

Hứa Thanh Nhiên vuốt tóc Tô Mộ Tinh sửa lại mấy sợi tóc sắp bay lên trời tới nơi, hỏi giọng ấm áp: "Rất muốn gì?"

Tô Mộ Tinh chớp chớp mắt nhìn Hứa Thanh Nhiên, vô cùng thật thà: "Bác sĩ Hứa, đột nhiên em cực kì cực kì muốn ở bên cạnh anh."

"Em rất thích mẹ bác sĩ Hứa, dì Từ tốt lắm luôn, em cũng cực thích nhà bác sĩ Hứa, là cái kiểu mà vô cùng vô cùng thích ấy."

Động tác tay Hứa Thanh Nhiên đông cứng, ngọt ngào lan tràn khắp trái tim, nhưng lại pha trộn cả vị đắng chát len lỏi đâu đây.

Rất thích nhiều thứ như thế...mà sao chẳng có cái nào là rất thích rất thích bác sĩ Hứa hả?

Trong mắt Tô Mộ Tinh toát lên sự vui vẻ, cô dịch qua chỗ người đàn ông, hai tay đặt lên vai anh, khoảng cách gần trong gang tấc, cô không kiềm chế nổi tình cảm mà hôn nhẹ lên khóe môi Hứa Thanh Nhiên, không nặng không nhẹ, lần đầu tiên, có trịnh trọng, có khắc chế, cảm xúc nào cũng có cả.

Chỉ một cái đơn giản thế thôi, không có bấy kì hành động quá phận nào, cô rụt đầu về, kéo giãn khoảng cách, "Bác sĩ Hứa, tuy em không biết anh đang cự nự điều gì, nhưng em tin chắc chắn anh có lí do của mình, cho nên em tôn trọng anh."

Cô ngừng một lát, nói từng câu từng chữ nghiêm túc: "Em cho anh một tháng, một tháng này xin anh nhất thiết phải tán đổ em, có được không?"

Hứa Thanh Nhiên sững người, trái tim đang kêu gào, cuồng phong gầm rít, tế bào toàn thân đều nhảy nhót chẳng hề biết thân biết phận, lần đầu tiên anh nhìn thấy tình ý không mảy may che đậy trong mắt Tô Mộ Tinh, không tính là nồng nàn sâu nặng nhưng lại nhiệt liệt rõ ràng.

Thế là trong nháy mắt ngẩn ngơ ấy, anh đã nhào qua chỗ cô gái, xiết chặt người trong vòng tay, kế đó hướng trọng tâm về phía trước không hề do dự, đè người xuống giường, ánh mắt sâu thẳm, đáy mắt chứa đựng thứ cảm xúc lạ lẫm đang thiêu đốt không ngừng.

Tô Mộ Tinh: "..." Trời rung đất chuyển, cừu bông nhỏ ngơ rồi...

Cô chống cánh tay, ngăn giữa hai người, khẽ hô: "Bác sĩ Hứa? Bác sĩ Hứa? Anh sao thế?!"

"Bác sĩ Hứa? Hứa kì cục? Đây là anh đang thăm dò ở lằn ranh phạm pháp nhá!!!"

Cũng không biết câu nào đã câu ý thức của Hứa Thanh Nhiên quay trở lại, cảm xúc nồng nhiệt ở đôi mắt ấy bị che đi, anh gật đầu trịnh trọng, theo đó lại cúi đầu, tì lên trán cô gái, nhận lời:

"Được, một tháng."

Mắt Tô Mộ Tinh cong lên thành hình vầng trằng non, cô hơi hơi ngẩng đầu, nói khẽ khàng: "Tuyệt thật."

Tô Mộ Tinh cách anh trong gang tấc, bốn mắt giao nhau, Hứa Thanh Nhiên ẩn nhẫn, rất quy củ mà cũng không dám xê dịch gì.

Có một vài cảm xúc vi diệu đang cuộn chảy giữa hai người, bất ngờ là cả hai đều ngầm hiểu mà lựa chọn trầm mặc, mãi đến khi tiếng chuông điện thoại reo lên, đập tan sự tĩnh mịch không thể nói rõ kia.

Hứa Thanh Nhiên lật người xuống, Tô Mô Tinh móc điện thoại trong túi, liếc qua hiển thị cuộc gọi đến.

Là Quý Nham.

Tô Mộ Tinh ngồi bật dậy trên giường, cô do dự vài giây, trượt phím trả lời, "Alo, anh Quý Nham."

Đối phương nói mấy câu.

Tô Mộ Tinh đứng dậy xuống giường, vội vã nói: "Vâng, em đến ngay." Nói rồi, cô tắt điện thoại..

Hứa Thanh Nhiên cũng đứng lên, anh không hỏi nhiều, nói thẳng: "Đi đâu? Anh đưa em qua đó."

Tô Mộ Tinh ngẩn người một lát, lắc đầu từ chối và đi ra ngoài, "Không cần đâu, bác sĩ Hứa, em đi trước đây."

Hứa Thanh Nhiên theo sát sau Tô Mộ Tinh, "Thật sự không cần à?"

Tô Mộ Tinh rất kiên trì, "Không cần, chuyện công việc."

Hứa Thanh Nhiên nghĩ, sợ cô để ý, cũng không miễn cưỡng.

Tô Mộ Tinh đứng ở huyền quan thay giày, "Dì Từ đâu? Em phải chào dì ấy đã chứ?"

Hứa Thanh Nhiên nói nhẹ nhàng: "Không sao, anh sẽ nói với bà ấy."

Tô Mộ Tinh gật đầu, vội cuống quýt mở cửa bước đi.

Hứa Thanh Nhiên đứng ngơ ngác ở cửa một hồi, lại chuyển sang cửa sổ đứng như trời trồng, nhìn xa xa Tô Mộ Tinh đang chạy từ trong hành lang đi ra ngoài, mãi tới khi bị tầng nhà chắn mất, bị chìm vào bóng cây, anh mới kéo rèm cửa sổ, chậm rãi đi về phía sofa ngồi xuống.

Ở ngoài ban công Từ Niệm Vi gọi điện thoại xong quay vào, nhìn thấy con trai ngồi một mình trên sofa đọc báo, bà hỏi: "Tiểu Mộ đâu?"

Hứa Thanh Nhiên lật một trang báo, đáp một tiếng hờ hững: "Đi rồi."

Từ Niệm Vi vòng qua bàn trà, đứng trước mặt con trai, rất bất ngờ: "Nửa đêm nửa hôm mà con không đưa Tiểu Mộ về?"

Hiếm khi Hứa Thanh Nhiên có vẻ tủi thân: "Cô ấy bảo không cần con đưa."

Từ Niệm Vi giật tờ báo trong tay con trai, vứt xuống đất, chỉ hận không thể rèn sắt thành thép, nói: "Nó bảo không cần...thì con không đưa luôn? Hứa liệt nhi con là lợn à?"

"..." Sắc mặt Hứa Thanh Nhiên chẳng gợn sóng nhặt tờ báo lên, "Nếu mẹ là thế thì con cũng là thế."

Từ Niệm Vi vừa đặt mông xuống ghế sofa, hai tay day huyệt thái dương, "Sao mà tôi lại sinh ra một thằng con ngốc thế không biết..."

"..." Hứa Thanh Nhiên không đọc báo nữa, "Mẹ, tí nữa con sẽ đổi mật khẩu cửa nhà."

Từ Niệm Vi trợn mắt, "Liệt nhi, con cũng vô lương tâm quá nhỉ... Không có mẹ, Tiểu Mộ sẽ thích con chắc???"

"..."

Hứa Thanh Nhiên nghĩ tới câu cô gái ấy vừa nói: em thích dì Từ cực... Thế là nhất thời anh chẳng cách nào phản bác được. Hai tay Từ Niệm Vi ôm trước ngực, đắc ý nói: "Hahahahaha làm đàn ông mà như con...cũng đủ thất bại, ngay cả theo đuổi vợ cũng phải dựa vào mẹ hahahahaha."

"..."

"Hahahahahahahahahaha"

"Mẹ, đừng cười nữa." Hứa Thanh Nhiên gập gọn tờ báo, để nó vào cùng chỗ với mấy quyển tạp chí trên bàn trà, anh bình tĩnh nói: "Mẹ, mẹ còn nhớ chuyện hồi con học năm tư không, có một giáo sư của học viện y, bạn học của lão Hứa, vì sự cố điều trị, không chịu nổi áp lực quá lớn, cuối cùng đã tự sát?"

Từ Niệm Vi ngưng cười, nói nghiêm chỉnh: "Đương nhiên là nhớ, ông ấy là thầy của con, lại là bạn học của bố con, chuyện này xảy ra, con cũng chịu không ít đả kích, mẹ còn nhớ, con xin nghỉ học hai tuần không đến lớp."

Hứa Thanh Nhiên gật đầu, nói rất nghiêm túc: "Mẹ, khi đó con đã từng gặp cô ấy."

Từ Niệm Vi ngớ người, "Ai?"

Hứa Thanh Nhiên nói: "Tô Mộ Tinh."

Hà Nội, ngày 7/11/2021

Chương này khoảng 4500 chữ gì đấy. Không biết bạn tác giả có mờ mắt không chứ tôi thì không soát nổi chính tả nữa rồi 😅

Yêu thương (^_^)

Trans: Phương Nhược Vũ