Hôn Hạnh

Chương 35: “Thực sự cậu rất rất muốn ôm cô một cái.”



Ngày 30 tháng Sáu, Thứ Năm.

Nhưng Sơ Hạnh và Cận Ngôn Châu không đến câu lạc bộ điện ảnh.

Bởi vì chỉ còn mười ngày nữa là đến tuần thi nên các hoạt động câu lạc bộ cần phải tạm dừng.

Tối nay là lần cuối cùng mọi người trong câu lạc bộ gặp nhau.

Đổng Tư Gia và Minh Hồng đã bàn bạc trước với mọi người trong đoàn, lần này không xem phim mà ra ngoài hát karaoke.

Lúc rời khỏi ký túc xá Cận Ngôn Châu nhắn tin cho Sơ Hạnh.

“JYZ: Tôi ra ngoài rồi, lát nữa tôi tới dưới lầu.”

Sơ Hạnh trả lời cậu: “Được, mình xuống liền đây.”

Vài phút sau, Cận Ngôn Châu đạp xe dừng lại trước tòa nhà ký túc xá nữ.

Sơ Hạnh đã đợi sẵn bên đường.

Cô thấy cậu, mỉm cười chạy tới.

Sơ Hạnh trực tiếp ngồi vào ghế sau xe đạp.

Cô giơ tay nắm lấy vạt áo thun của cậu, như thường lệ, cô nói với giọng nhẹ nhàng: “Mình xong rồi.”

Cận Ngôn Châu chở cô đến KTV bên ngoài trường học.

Lúc bọn họ tới, những người khác đã vào phòng riêng.

Minh Hồng gọi Sơ Hạnh và Cận Ngôn Châu: “Mau tới đây chọn bài đi nào, chỉ còn lại hai em thôi.”

Sơ Hạnh hoàn toàn không e dè rụt tè, tiến tới chỗ chọn bài hát.

Nhưng Cận Ngôn Châu thì lại ngồi ngay ngắn phía trong.

Minh Hồng nói với cậu: “Đàn em, chọn bài hát đi!”

Cận Ngôn Châu đáp: “Em không hát.”

Đổng Tư Gia hỏi: “Sao lại không hát? Ai đến KTV mà không hát?”

Sau đó anh ấy dọa đùa: “Ca hát hoặc uống rượu, em chọn một trong hai.”

Cận Ngôn Châu không chút do dự buột miệng: “Em chọn uống rượu.”

Đổng Tư Gia khó hiểu: “Thích uống rượu hơn hát? Giọng hát của em khó nghe à? Sợ làm ô nhiễm tai mọi người sao?”

Cận Ngôn Châu không cảm xúc cười hừ.

Cậu không trả lời Đổng Tư Gia mà rót cho mình một ly rượu, nâng ly về phía Đổng Tư Gia, sau đó ngẩng đầu uống hết.

Đúng lúc này Khâu Tranh ngồi ở phía bên kia, nép mình trong vòng tay bạn trai lên tiếng nhắc nhở: “Chủ tịch, Phó chủ tịch! [Mặt mộc] của hai người kìa!”

Đổng Tư Gia cùng với Minh Hồng mới rời khỏi Cận Ngôn Châu.

Cận Ngôn Châu nghiêng đầu nhìn về phía bục hát.

Sơ Hạnh vẫn còn ngồi đó, ngón tay đang ấn ấn màn hình.

Những ánh đèn nhảy múa trong phòng KTV đầy màu sắc.

Phản chiếu trên khuôn mặt cô, lúc sáng lúc tối.

Cận Ngôn Châu nhìn Sơ Hạnh chăm chú, vẻ mặt nghiêm túc, không khỏi nghĩ nhớ lại lần cuối cùng cô hát.

Không biết lần này cô sẽ hát bài gì.

Lúc cậu cứ suy nghĩ như vậy thì Sơ Hạnh chọn xong xoay người.

Cô đứng đó, đưa mắt nhìn lướt qua chiếc ghế sofa, cố gắng xem liệu chỗ nào còn trống cô có thể ngồi một lúc không.

Kết quả tình cờ va phải ánh mắt Cận Ngôn Châu đang nhìn mình.

Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, Cận Ngôn Châu lập tức sững sờ.

Cậu đang định giả vờ bình tĩnh ngoảnh chỗ khác, thì Sơ Hạnh nở một nụ cười vô cùng rạng rỡ.

Cô đi tới, ngồi xuống bên cạnh cậu.

Đổng Tư Gia chuẩn bị nước để trên bàn cho mọi người.

Sơ Hạnh cầm lấy một chai nước khoáng, vừa vặn mạnh nắp, vừa hỏi Cận Ngôn Châu: “Sao cậu không chọn bài thế?”

Cận Ngôn Châu nhìn chằm chằm vào tay cô.

Phải mất rất nhiều sức mới mở ra, nhưng vẫn chưa được.

Cậu lấy nước khoáng từ tay cô, chỉ cần vặn nhẹ, nắp chai liền bật tung.

Cận Ngôn Châu đưa nước khoáng cho cô, đồng thời bình tĩnh đáp: “Không hát, chỉ nghe thôi.”

Sơ Hạnh tự nhiên nhận nước, ngẩng đầu uống một hơi.

Cậu muốn tìm cớ để nói chuyện*, hỏi cô: “Cậu chọn bài gì vậy?”

*没话找话 : một thoại hoa thoại: tìm chuyện để nói.

Sơ Hạnh nói: “[Đồ nhát gan].”

Cận Ngôn Châu chợt bừng tỉnh.

Trong giây lát, đầu óc cậu như bị chập mạch, không biết cô đang báo tên bài hát hay đang nói về cậu.

Sơ Hạnh dường như nhận ra sự bối rối của cậu liền bổ sung: “Cậu chưa nghe nói đến Lương Vĩnh Kỳ à?”

Yết hầu Cận Ngôn Châu hơi lăn một chút, cậu đáp: “Ừm.”

Cô khẽ mỉm cười nói: “Nghe cũng khá hay đấy! Lát nữa cậu có thể nghe thử!”

Một lúc sau, Khâu Tranh kéo Thu Trình đứng dậy hát hò.

Ngay khi nhạc bắt đầu phát, Sơ Hạnh ngạc nhiên nhìn vào màn hình.

Bài hát mà Khâu Tranh muốn hát cùng bạn trai có tên là [Tâm Động], là bài hát chủ đề của bộ phim cùng tên.

MV bài hát phát trên màn hình là một cảnh trong phim.

Điều quan trọng là bộ phim đề tài tình yêu tên là [Tâm Động], nhân vật nữ chính do Lương Vịnh Kỳ thủ vai.

Chính là Lương Vịnh Kỳ hát bài [Tâm Động].

Sơ Hạnh có chút kích động vỗ nhẹ lên cánh tay Cận Ngôn Châu hai cái, chỉ vào màn hình nói với cậu: “Cậu xem!”

Cận Ngôn Châu không rõ cho nên: “Cái gì?”

Giọng điệu mềm mại của Sơ Hạnh vang lên: “Nữ chính trong MV là Lương Vĩnh Kỳ.”

“Chính là ca sĩ gốc bài [Đồ nhát gan] mà mình muốn hát!”

Ồ…

Cận Ngôn Châu nể tình nâng mắt lên nhìn màn hình.

Sau đó thu hồi ánh nhìn, tầm mắt dừng lại trên người cô.

Sơ Hạnh vẫn đang xem MV.

Cô giơ tay lên ôm má, không khỏi trầm trồ: “Kim Thành Vũ đẹp trai quá!”

Cận Ngôn Châu: “…”

Trước không nhìn ra, cô lại thích mấy anh chàng đẹp trai đến vậy*.

*小花痴 (tiểu hoa si): ý chỉ những cô gái ham mê trai đẹp, thích tới mức ngốc ngếch cuồng si.

Cận Ngôn Châu không cảm xúc khẽ hừ một tiếng, nhưng lại chẳng thu hút được sự chú ý của Sơ Hạnh một chút nào.

Cậu ngả người ra sau, dựa vào ghế sofa, khoanh tay trước ngực, ho hai lần.

Lần này Sơ Hạnh cuối cùng cũng có phản ứng.

Sơ Hạnh quay đầu nhìn cậu, hơi cau mày, quan tâm hỏi: “Cận Ngôn Châu, cậu bị cảm à?”

Cận Ngôn Châu mặt đối mặt với cô.

Cậu nhìn đôi mắt trong veo của cô chỉ biết cắn răng hàm hồ nói: “Một chút.”

Nói xong cậu quay đầu nhấp một ngụm rượu để giấu đi sự chột dạ của mình.

Sơ Hạnh chớp mắt, sau đó thở dài nói: “Cảm lạnh thì đừng uống rượu nữa.”

Giọng cô đầy bất lực.

“Ừm.” Cận Ngôn Châu đáp lại bằng một giọng trầm, không có chút cảm xúc nào.

Cậu nghe lời đặt ly rượu trên tay lên bàn rồi đẩy nó ra xa hơn.

Một lúc sau, Minh Hồng lắc chiếc micro trong tay, lớn tiếng hỏi: “[Đồ nhát gan] của ai nè?”

Sơ Hạnh đứng lên, trả lời: “Của em!”

Minh Hồng đưa micro cho Sơ Hạnh, Sơ Hạnh bước tới trước màn hình, hai tay cầm micro và nhìn chằm chằm vào màn hình.

Cận Ngôn Châu ngồi trên ghế sofa, nhìn tấm lưng thon thả của cô, trên môi nở nụ cười, nhưng nhanh chóng kiềm chế che đậy.

Cô không cho cậu uống rượu.

Cậu thỏa mãn chết đi được.

“Em yêu vị cà phê, cảm giác thật trầm lặng, loại nhạc mà em thích sưu tầm nghe cũng lạ lùng nhỉ, em vô cùng đặc biệt, ở tất cả mọi điểm…”

Sơ Hạnh cất lời theo nhạc.

Không có ca sĩ gốc, chỉ có giọng của cô vang vọng trong phòng.

Cô gái thể hiện ca khúc này bằng chất giọng nhẹ nhàng, ngọt ngào, nghe có vẻ độc đáo.

Một chút dễ thương, một chút vui tươi và hơn một chút khó hiểu, chính là sự trẻ trung, hơi ngốc nghếch chỉ thuộc về các thiếu nữ.

Sơ Hạnh hát một cách nghiêm túc và thích thú: “Thích nhìn em nhăn mày khi gọi anh là đổ nhát gan, điệu bộ ám muội ấy của em đâu phải dành cho bạn bè đâu, đây là tên gọi của cô đơn, hay sự trách móc ngọt ngào, hẳn là cái tên độc nhất vô nhị dành cho anh.”

Cận Ngôn Châu cũng không biết tại sao, cậu luôn có ảo tưởng rằng cô đang gọi mình là đồ hèn nhát.

Thích cô, nhưng lo trước lo sau, cẩn thận từng li từng tí.

Muốn cho cô biết, lại sợ cô phát hiện ra.

Cậu đúng là một kẻ hèn nhát trong tình yêu.

Điện thoại di động trong tay đột nhiên rung lên.

Là Khâu Tranh gửi tin nhắn cho cậu.

“Quả cam nhỏ của anh Trình: [Đồ nhát gan] chẳng phải là Cận Ngôn Châu sao?”

Cận Ngôn Châu không lên tiếng ngước mắt hướng về phía Khâu Tranh.

Khâu Tranh nhướng mày nhìn cậu mỉm cười, sau đó nói: “Gần một năm rồi! Năm nhất sắp kết thúc! Rốt cuộc cậu có làm được không hả?”

Cận Ngôn Châu: “…”

Cậu quay lại mở hộp chat với Thu Trình, gửi cho Thu Trình một câu: “Anh Trình, mau quản người nhà của anh đi.”

Thu Trình sau đó trả lời: “Xin lỗi, anh ấy chị đây quản thì đúng hơn, haha haha haha.”

Cận Ngôn Châu nâng mắt nhìn một cái, thấy Khâu Tranh cầm điện thoại di động của bạn trai, hướng về phía Cận Ngôn Châu lắc lắc vài lần.

Cận Ngôn Châu: “…”

Cậu không thèm quan tâm đến Khâu Tranh nháo loạn nữa, quay lại nhìn Sơ Hành còn đang hát.

Cận Ngôn Châu ngơ ngác nhìn theo bóng lưng cô.

Trong đầu cậu không ngừng suy nghĩ: “Nếu như cậu với Sơ Hạnh ở bên nhau, nhất định cậu sẽ yêu thương cưng chiều cô như anh Trình yêu Tranh Tử vậy, săn sóc sủng ái cô mà không có bất kỳ giới hạn nào.”

Một lúc sau, Sơ Hạnh hát xong quay lại hỏi cậu: “Bài hát này hay không?”

Cận Ngôn Châu vừa thêm bài hát này vào danh sách phát, quay mặt đi, không nhìn cô mà chỉ trả lời: “Nghe khá được.”

Tiếp theo, Đổng Tư Gia cùng Minh Hồng gọi Cận Ngôn Châu và Sơ Hạnh ra ngoài phòng bao.

Đổng Tư Gia nói với hai người bọn họ: “Nghỉ hè kết thúc thì sẽ quay lại trường, anh và Mình Hồng lên năm ba đại học, anh chị muốn giao lại câu lạc bộ cho hai đứa, phong một bạn làm chủ tịch và một bạn làm phó chủ tịch.”

“Liệu hai em có muốn tiếp nhận không…”

Cận Ngôn Châu không lên tiếng, mắt nhìn về phía Sơ Hạnh.

Minh Hồng nhìn thấu chủ ý của Cận Ngôn Châu, hỏi Sơ Hạnh: “Hạnh Hạnh, em muốn nhận công việc này không?”

Thật ra thì Sơ Hạnh rất kinh ngạc.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ trở thành cán sự cho câu lạc bộ.

Lúc đầu cô tham gia câu lạc bộ phim ảnh đơn giản vì thích xem phim.

Chỉ như vậy mà thôi.

Cô chớp mắt, nghiêm túc trả lời: “Được, em sẽ làm.”

Sơ Hạnh cực kỳ thích câu lạc bộ điện ảnh.

Mặc dù không có nhiều người trong câu lạc bộ nhưng mọi người đều khá tốt.

Cùng nhau xem phim vào thứ Năm hàng tuần, trao đổi kinh nghiệm xem phim là hoạt động khiến cô vui vẻ hài lòng nhất.

Cô mong câu lạc bộ điện ảnh nhỏ này sẽ ngày càng phát triển hơn nữa.

Vì vậy cô cũng muốn làm tốt phần việc của mình, để xứng đáng với sự tin tưởng, tín nhiệm của anh chị khóa trên.”

Sau khi Sơ Hạnh quyết định xong Cận Ngôn Châu mới đưa ra câu trả lời: “Được.”

Cậu là một người rất ngại phiền toái.

Cậu tham gia câu lạc bộ chỉ vì Đổng Tư Gia nói câu lạc bộ này có ít việc phải làm.

Nếu cô không ở lại, cậu sẽ từ chối công việc mà không một chút do dự.

Căn bản cậu chẳng quan tâm đến chức vụ chủ tịch câu lạc bộ gì cả.

Khi mọi người bước ra khỏi KTV thì đã gần 11 giờ.

Cận Ngôn Châu mở khóa xe đạp.

Cậu nhấc chân phải lên, ngồi lên ghế, sau đó quay sang gọi Sơ Hạnh: “Sơ Hạnh, đi thôi.”

Sơ Hạnh vẫn đang nói chuyện với Minh Hồng đáp: “Tới liền!”

Cô vẫy tay chào tạm biệt những người còn chưa rời khỏi rồi đi đến bên cạnh Cận Ngôn Châu.

Cận Ngôn Châu chở Sơ Hạnh ra về trước.

Nhưng cả hai không trực tiếp quay lại trường học.

Bởi vì Sơ Hạnh bảo Cận Ngôn Châu dừng lại trước cửa hiệu thuốc.

Cậu theo cô vào hiệu thuốc.

Ông chủ hiệu thuốc hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Sơ Hạnh nhẹ giọng nói: “Mua chút thuốc cảm ạ.”

Ông chủ lại hỏi: “Triệu chứng?”

“Ho khan,” Sơ Hạnh nói, sau đó ngẩng đầu hỏi chàng trai đứng bên cạnh: “Cậu còn có triệu chứng gì nữa?”

Tim Cận Ngôn Châu đập thình thịch dữ dội trong lồng ngực.

Sắc mặt cậu bình tĩnh, nhưng cổ họng lại cực kỳ căng thẳng, trả lời khô khốc: “Hết rồi.”

Ông chủ xác nhận: “Không bị nghẹt mũi hay gì cả?”

“Không ạ.” Cận Ngôn Châu tiếc chữ như vàng*.

*惜字如金 (Tích t như kim): Tiết kiệm chữ như vàng, ý là hạn chế nói chuyện đến mức tối đa, cần lắm mới nói, không thì cứ giữ yên lặng.

Ông chủ quay lại lấy hộp thuốc đặt lên quầy.

Sơ Hạnh mở túi xách, lấy ví tiền lẻ trong ví ra để thanh toán.

Cận Ngôn Châu có vẻ phản ứng chậm chạp, nhưng cũng không ngăn cản.

Mãi cho đến khi rời khỏi hiệu thuốc, cô đưa thuốc nói cậu cầm lấy, lúc này cậu mới cảm thấy thực tế hơn một chút.

Cô mua thuốc cảm giúp cậu.

Cô mua cho cậu thuốc cảm.

Trong lòng dường như có một người tí hon đang nhảy nhót.

Cận Ngôn Châu không thể diễn tả được mình hạnh phúc đến mức nào.

Sơ Hạnh lại ngồi vào ghế sau của xe đạp.

Cận Ngôn Châu đưa cô đến dưới tòa nhà ký túc xá nữ.

Sơ Hạnh nhảy xuống xe, tạm biệt cậu, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nói: “À mà tối nay cậu uống rượu, đừng uống thuốc nha.”

Cô dặn dò: “Ngày mai hẳn uống.”

Cận Ngôn Châu vốn không bị cảm, cũng không có ý định uống thuốc.

Cậu gật đầu, đáp: “Ừm.”

“Về đây,” Cận Ngôn Châu giọng nhàn nhạt, ”Bye bye.”

Quay về ký túc xá, Cận Ngôn Châu vừa đặt hộp thuốc lên bàn thì Nghiêm Thành với ánh mắt sắc bén đi tới.

“Hai ngày nay tôi hơi bị ho,” Nghiêm Thành nói: “Anh Châu, thuốc của cậu đến thật đúng lúc…”

Lời Nghiêm Thành còn chưa dứt, Cận Ngôn Châu đã giật thuốc lại.

Cậu tức giận nói tựa như cảnh cáo: “Đừng có mà mơ, tự mình mua đi!”

Nghiêm Thành lập tức hiểu ra, cười hì hì nói: “À… thì ra là người khác đưa.”

Kỷ An mù mờ vừa tò mò, không để tâm thản nhiên: “Ai lại đi tặng thuốc thế!”

Nghiêm Thành cùng Tiết Thần mỉm cười nhưng không nói gì.

Còn ai vào đây nữa, chị cậu đấy!”

___

Ngày 10 tháng 7.

Ngày trước kỳ thi.

Sở Hành đang đọc sách ôn tập trong thư viện, vô tình liếc nhìn chợt phát hiện kim đồng hồ màu hồng đã ngừng chuyển động.

Lòng cô bỗng hoảng loạn vô cớ, cũng chẳng thể tập trung vào kỳ thi được nữa.

Sơ Hạnh cố gắng không để suy nghĩ của mình lan man.

Cô nhấc điện thoại lên, gửi tin nhắn cho bà ngoại.

Dư Sênh không trả lời cô ngay.

Sơ Hạnh mở Q.Q tìm Cận Ngôn Châu.

Cô nói: “Cận Ngôn Châu, pin trên đồng hồ của mình dường như lại hết pin, cậu có thời gian giúp mình thay pin mới được không?”

Lúc này Cận Ngôn Châu đi cùng em gái Hướng Noãn đang được nghỉ hè tham quan Thẩm Đại.

Cùng nhau còn có Khâu Tranh với Thu Trình.

Bọn họ đều là bạn rất thân.

Vốn dĩ Hướng Noãn nghe nói ngày mai sẽ bắt đầu kỳ thi, sợ làm chậm trễ việc ôn bài nên không có ý định tới đây.

Tuy nhiên, một, hai hay ba người này đều là những sinh viên đại học top đầu, thậm chí còn không thèm ôn tập trước giờ thi nữa cơ.

Khi Cận Ngôn Châu nhận được tin nhắn từ Sơ Hạnh, đúng lúc miễn cưỡng chụp ảnh cho Hướng Noãn bằng máy ảnh của cô ấy.

Nghe thấy tiếng chuông điện thoại, Cận Ngôn Châu một tay cầm máy ảnh, tay kia lấy điện thoại từ trong túi ra để kiểm tra tin nhắn.

Trả lời Sơ Hạnh xong cậu đưa máy ảnh cho Hướng Noãn, nói với bọn họ: “Tôi đi siêu thị một lát.”

Hướng Noãn nói: “Đi cùng đi, em thấy hơi khát nên qua đó mua chai nước, xem siêu thị trường anh trông thế nào.”

Cứ như vậy bốn người cùng nhau đi siêu thị.

Trong khi ba người còn lại đang lựa chọn loại đồ uống trong tủ thì Cận Ngôn Châu đang tìm pin nút phù hợp với đồng hồ ở phía bên kia.

Mua xong đồ, Cận Ngôn Châu từ siêu thị đi ra.

Cậu đứng trên bậc thềm, cúi đầu nhìn điện thoại.

Tin nhắn mới nhất là tin nhắn cậu gửi cách đây không lâu: “Tôi rảnh, có thể gặp cậu ở đâu?”

Sơ Hạnh chưa trả lời cậu.

Hướng Noãn đi tới trước mặt cậu, đưa cho cậu một chai nước, cậu lơ đãng cầm lấy.

Thậm chí còn không ngẩng đầu lên.

Một giây tiếp theo, Cận Ngôn Châu dường như bị thứ gì đó điều khiển, nâng mắt nhìn đường.

Sau đó liền thấy Sơ Hạnh mang ba lô trên lưng chạy nhanh về phía trước.

Cô dường như đã liếc về phía này, nhưng lại giống như không nhìn thấy cậu.

Cứ như vậy chạy qua cách cậu không xa.

Cận Ngôn Châu nhất thời cau mày.

Cậu nhìn bóng lưng cô chạy xa, trong lòng cảm thấy bất an.

Ngay sau khi Sơ Hạnh gửi tin nhắn cho Cận Ngôn Châu xong, mẹ cô gọi điện đến.

Cô ngây người nhìn điện thoại, lần đầu tiên lo sợ phải trả lời cuộc gọi của mẹ.

Trái tim Sơ Hạnh như bị ném lên không trung, không còn chút điểm nương tựa, lung lay gần như sắp vỡ vụn.

Cô đứng dậy đi đến hành lang dẫn vào phòng vệ sinh, cuối cùng cũng trả lời cuộc gọi trước khi tự động cúp máy.

Sơ Nhạn ở đầu dây bên kia nói với giọng nghẹn ngào: “Hạnh Hạnh, mẹ biết con và Tiểu An đang chuẩn bị cho kỳ thi, mẹ không nên quấy rầy việc ôn bài của các con, nhưng bây giờ bà ngoại đang trong phòng cấp cứu, con và Tiểu An… Hai đứa..”

Trái tim trong lồng ngực đang đập nhanh rồi như rơi xuống đất, tựa hồ nó sẽ bị xé tan thành từng mảnh trước khi ngừng đập.

Không biết là cô có linh cảm gì trước khi mẹ cô gọi điện hay không, lúc Sơ Hạnh nghe được tin tức này thì cô ngược lại bình tĩnh hơn nhiều so với suy tính trước đó.

Thậm chí chẳng một giọt nước mắt nào rơi xuống.

Cô chỉ nói với giọng run run: “Con về, con về ngay đây.”

Cúp điện thoại xong, Sơ Hạnh đang muốn quay lại bàn để cất sách vở, khi bước về phía trước, chân cô như nhũn ra suýt chút nữa ngồi bệt xuống đất.

Cô dựa vào tường để ổn định tinh thần, hít một hơi thật sâu rồi bước nhanh về chỗ ngồi, thu dọn đồ đạc rồi chạy về ký túc xá.

Mà bên kia Kỷ An cũng nhận được điện thoại từ Kỷ Lâm Viễn.

Tiếp theo, hai chi em nói chuyện điện thoại, bàn bạc Sơ Hạnh sẽ mua hai vé chuyến bay sớm nhất.

Từng người trở về ký túc xá để thu dọn đồ đạc, đồng thời gọi điện cho nhân viên tư vấn xin nghỉ học sớm.

Đợi Sơ Hạnh và Kỷ An sắp xếp hành lý xong thì gặp nhau ở tầng dưới ký túc xá Sơ Hạnh, chiếc taxi mà bọn họ gọi cũng đã đến trước ký túc xá nữ.

Cận Ngôn Châu đi đến ngã tư nhìn thấy Sơ Hạnh cùng Kỷ An đặt hành lý vào cốp xe taxi, sau đó lên xe.

Cậu càng cau mày hơn.

Trong lòng suy đoán đại khái.

Nhưng cậu vẫn lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho Kỷ An.

“JYZ: Tôi thấy cậu với chị gái lên taxi rời đi. Có chuyện gì xảy ra vậy?”

Kỷ An rất nhanh trả lời cậu: “Bà ngoại đang cấp cứu, chúng tôi phải nghỉ học sớm.”

Quả nhiên.

Cận Ngôn Châu không biết phải an ủi như thế nào.

Từ trước đến giờ cậu không giỏi an ủi người khác.

Cuối cùng chỉ gửi một câu cho Kỷ An: “Sẽ ổn thôi.”

Trên đường ra sân bay, hai chị em đều rất im lặng.

Sơ Hạnh có chút choáng váng, dường như không cách nào bình tĩnh lại, cứ ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đến sân bay, Sơ Hạnh và Kỷ An nhanh chóng chạy qua khu vực kiểm tra an ninh, lên máy bay.

Trước khi tắt điện thoại, Sơ Hạnh nhận thấy tin nhắn Q.Q chưa đọc.

Cô mở ra, trả lời Cận Ngôn Châu: “Cảm ơn, không cần nữa.”

Cận Ngôn Châu nhận được tin nhắn hồi âm lúc đang ở trong phòng ký túc xá đọc sách.

Nhưng thực ra cậu không thấy được một chữ nào trong đó.

Cậu cầm điện thoại hồi lâu, muốn gửi cho cô điều gì đó nhưng lại chẳng biết phải nói gì.

Đến cuối cùng cũng không trả lời cô.

Chắc hẳn bây giờ cô đang rất rối bời.

Tốt nhất đừng làm phiền đến cô.

Lúc Sơ Hạnh với Kỷ An xuống máy bay, trời đã tối sầm.

Hai chị em bắt taxi đến thẳng bệnh viện.

Bọn họ đến không bao lâu, đèn trong phòng cấp cứu tắt.

Bác sĩ bước ra, xin lỗi đầy tiếc nuối: “Thật xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức.”

Sơ Nhạn lúc này không thể đứng vững, được Kỷ Lâm Viên đỡ, ôm vào lòng.

Kỷ An rất sợ Sơ Hạnh suy sụp tinh thần.

Cô đã sống với ông bà ngoại suốt sáu năm, tình cảm của cậu đối với bà ngoại không bằng cô.

Tuy nhiên, Sơ Hạnh ngơ ngác đứng đó, im lặng, đặc biệt yên tĩnh.

Một lúc sau, cô di chuyển đến bên cạnh Sơ Chí Dương đang lắc lư, không nói một lời nắm lấy cánh tay Sơ Chí Dương, để ông từ từ ngồi xuống.

Cô đến gặp bà lần cuối, Sơ Hạnh chỉ đứng bên giường, nhìn khuôn mặt hiền lành ôn hòa của bà ngoại, hai mắt đẫm lệ rưng rưng.

Tầm mắt trở nên mơ hồ, dần dần không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.

Cô lặng lẽ rơi nước mắt.

Cực kỳ sợ quấy rầy linh hồn bà ngoại.

Mấy ngày tiếp theo, cả gia đình chuẩn bị tang lễ cho Dư Sênh.

Tang lễ ở nông thôn vẫn theo phong tục địa phương.

Dư Sênh và Sơ Chí Dương chỉ có Sơ Nhạn là con gái, cho nên mọi chuyện đều cần Sơ Nhạn đứng ra sắp xếp.

Cũng may có Kỷ Lâm Viễn luôn ở bên cạnh, con rể cũng là một nửa con trai mà, vì thế làm tất cả những gì con trai cần làm.

Sơ Hạnh và Kỷ An đi theo bận bịu trước, bận bịu sau.

Kỷ An luôn cảm thấy Sơ Hạnh có điều gì đó không ổn.

Khi có người đến chia buồn, cô sẽ khóc, sẽ rơi nước mắt.

Đám người rời đi thì cô ngừng khóc, yên lặng an tĩnh quỳ bên cạnh tro cốt của bà, ánh mắt mờ mịt nhìn mọi thứ trước mặt, như thể linh hồn đã tách khỏi cơ thể, rở thành một người ngoài cuộc.

Điều này khiến Kỷ An không khỏi cảm thấy lo lắng.

Sau năm ngày, Sơ Hạnh sức lực cạn kiệt.

Nhưng tinh thần ngày càng tỉnh táo.

Chạng vàng ngày thứ năm, Dư Sênh nhập thổ vi an*.

*入土为安(rùtǔwéiān): nghĩa là chôn cất, người mất được yên nghỉ.

Tang sự kết thúc.

Sơ Nhạn và Kỷ Lâm Viễn vẫn cần ở lại xử lý một số việc.

Sơ Hạnh cùng Kỷ An trở về Hải Thành trước.

Sau khi về đến nhà, Sơ Hạnh vẫn rất bình tĩnh.

Cô nấu ăn đúng giờ, dọn dẹp các phòng trong nhà từ trong ra ngoài, thỉnh thoảng ra sân sau chăm sóc hoa trong vườn.

Kể từ nhà bà trở về, cô bận rộn cả ngày, dường như không ngủ được nhiều, Kỷ An cảm thấy mệt mỏi thay cho cô, nhưng cô lại không hề nhận ra rằng mình đang mệt mỏi một chút nào.

Kỷ An không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cậu hiểu rằng cô không nên như vậy.

Vì vậy chỉ có thể để mắt tới cô nhiều nhất có thể.

Buổi tối, Sơ Hạnh đang ở trong bếp nấu bữa tối thì Kỷ An đột nhiên nhận được tin nhắn của Cận Ngôn Châu.

“JYZ: Trở về Hải Thành chưa?”

Kỷ An nói: “Về rồi, nửa đêm qua mới tới.”

Cận Ngôn Châu nhanh chóng gửi một tin nhắn khác: “Bây giờ tôi đang ở Hải Thành, có tiện gặp không?”

Kỷ An kinh ngạc: “Sao cậu đến Hải Thành?”

Cận Ngôn Châu vừa xuống máy bay, thản nhiên nói: “Cả nhà đến đây du lịch.”

“Ồ.”Kỷ An gửi tin nhắn lại: “Tôi không thể ra ngoài, Sơ Hạnh trông rất kỳ lạ, bố mẹ tôi vẫn chưa về, tôi phải để mắt tới chị ấy.”

Kỷ An: “Hay là cậu tới nhà tôi?”

Cận Ngôn Châu đáp: “Được.”

Nói xong lời này, Cận Ngôn Châu lo lắng hỏi Kỷ An: “Cô ấy thế nào?”

Kỷ An nói: “Tôi không rõ, luôn cảm thấy chị ấy… quá bình tĩnh, tâm trạng không ổn.”

Sau đó, Kỷ An gửi địa chỉ cho Cận Ngôn Châu.

Cận Ngôn Châu lập tức gọi taxi từ sân bay chạy thẳng đến nhà Sơ Hạnh.

Cậu đến trước cửa nhà cô bấm chuông, Sơ Hạnh đã ăn tối xong, đang ngồi trên chiếc ghế xích đu ở sân sau.

Kỷ An thì ở phòng bếp rửa chén.

Sơ Hạnh chạm vào chiếc đồng hồ trên cổ tay trái, trong đầu cô hiện lên những hình ảnh đã trải qua mấy ngày nay, cảm thấy như thiếu một mảnh nào đó trong trái tim mình, tựa như bị bỏ hoang, trở nên rất trống rỗng.

Cô luôn có cảm giác như mình đang nằm mơ.

Một giấc mộng rất dài, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.

Kỷ An chạy tới mở cửa cho Cận Ngôn Châu.

Dẫn Cận Ngôn Châu tới phòng khách, Kỷ An nói: “Anh Châu cậu ngồi một lát, tôi rửa chén cho xong đã.”

Vừa nói cậu vừa định quay vào bếp tiếp tục rửa bát.

Cận Ngôn Châu nhìn xung quanh, không thấy Sơ Hạnh, liền hỏi thẳng: “Chị gái cậu đâu?”

Kỷ An đã tới cửa bếp chỉ chỉ sân sau: “Ở sau vườn á.”

Cận Ngôn Châu bước về phía trước, đi về phía sân sau.

Vừa bước ra khỏi phòng khách, cậu đã chú ý tới cô gái đang ngồi trên chiếc ghế xích đu màu trắng.

Cô mặc một chiếc váy trắng tinh, mái tóc xõa thẳng.

Dưới ánh trăng sáng, khung cảnh trông đặc biệt yên bình dễ chịu.

Tuy nhiên, nhìn cô, trông rất hốc hác.

Rõ ràng là một cô gái xinh xắn, sao lại làm mình mệt mỏi thế?

Sơ Hạnh phát hiện mình không thể nghỉ ngơi được.

Mỗi khi rảnh rỗi là cô lại nhớ bà vô cùng.

Thật sự rất nhớ.

Hay là đi chăm sóc những bông hoa cẩm tú cầu đang nở rộ ở khu vườn nhỏ bên cạnh nhỉ.

Sơ Hạnh nghĩ như vậy, vừa đứng dậy, đột nhiên sững sờ tại chỗ.

Cô chẳng nói lên lời nhìn chàng trai đang đi về phía mình, trong mắt vô tình phủ lên một tầng sương mù ẩm ướt.

Hình dáng cậu trở nên mờ ảo, thậm chí xuất hiện bóng ảnh kép.

Sơ Hạnh hoài nghi mình bị ảo giác.

Cô chớp mắt, nước mắt từ khóe mi rơi xuống, tầm nhìn của cô rõ ràng trở lại.

Cậu vẫn ở đó.

Đang đi về phía cô.

Cách cô càng ngày càng gần.

Sơ Hạnh thì thào khẽ gọi: “Cận Ngôn Châu?”

Cận Ngôn Châu.

Ba từ này không biết từ đâu mà đã chạm vào một công tắc nào đó trong cô, khiến cô bật khóc ngay lập tức.

Nước mắt như cơn mưa xối xả mùa hè, rơi dữ dội mãnh liệt từng giọt một.

Khi Sơ Hạnh nhìn thấy cậu, cô chợt nhớ ra mình đã thỏa thuận với bà ngoại, nếu có bạn trai thì sẽ dẫn về ra mắt cho bà ngoại xem.

Bà ngoại còn hứa với cô rằng bà sẽ tận mắt chứng kiến ​​cô đính hôn, kết hôn, phải bên cô lâu thật là lâu.

Tuy nhiên, bà ngoại không thể thấy được.

Lúc này Sơ Hạnh đau buồn ngay cả hô hấp cũng khó thở.

Cô từ từ ngồi xổm xuống, ôm đầu gối, gục đầu bật khóc.

Cô đã kiềm chế nhẫn nại trong năm ngày qua, nhưng ngay khi nhìn thấy cậu thì dễ dàng xuyên thủng hàng phòng ngự của chính mình.

Cận Ngôn Châu dừng lại trước mặt cô, cũng từ từ ngồi xổm xuống.

Sau đó, đầu gối phải của cậu chạm đất.

Sơ Hạnh cúi đầu, tựa trán vào vai trái của cậu.

“Thật xin lỗi, cho mình mượn… mình dựa một chút.” Cô gái khóc đau lòng, giọng run run, làm cho người ta cảm thấy thương xót.

Cả người Cận Ngôn Châu nhất thởi căng thẳng cứng ngắc.

Trái tim trong lồng ngực cậu cũng đau theo vì tiếng khóc của cô, dường như đang bị đời người nài ép lôi kéo.

Cậu để cô dựa vào mình, không nhúc nhích.

Muốn ôm cô, nhưng ngón tay âm thầm siết chặt rồi lại siết chặt.

Thực sự cậu rất rất muốn ôm cô một cái.