Hôn Hạnh

Chương 37: “Tôi thích em còn nhiều hơn em thích tôi.”



Khắp người Cận Ngôn Châu căng thẳng, động tác cứng ngắc quay lại.

Cậu vẫn đứng yên tại chỗ, rủ mắt xuống nhìn cô.

Cô gái hơi ngước mặt lên, lo lắng nhìn cậu, đôi mắt như ngấn nước trong veo sáng suốt.

Trong lòng cô thấp thỏm, sợ bị cậu từ chối.

Nhưng đồng thời, cô không khỏi mong chờ, hy vọng rằng câu trả lời của cậu sẽ đúng như cô mong đợi.

Chốc lát, cổ họng Cận Ngôn Châu khô khốc, nói: “Ai muốn ôm em?”

Giọng cậu thậm chí còn lạnh lùng hơn bình thường.

Sơ Hạnh ngẩn ra, đáy mắt thoáng tối đi.

Cậu từ chối cực kỳ dứt khoát.

Khoảnh khắc cô cúi đầu thất vọng thì Cận Ngôn Châu đã đến trước mặt cô.

Cậu không nói gì nữa, chỉ cúi người, hơi nghiêng đầu rồi tiến lại gần cô.

Sau đó, đôi môi mỏng của chàng trai nhẹ nhàng áp vào đôi môi mềm mại ấm áp của cô.

Sơ Hạnh còn chưa kịp phản ứng, theo bản năng bỗng nhiên mở to mắt.

Trái tim vào giờ khắc này như ngừng đập.

Tiếp theo, trái tim trống rỗng trong lồng ngực chợt căng đầy, tràn sức sống.

Người cũng vui vẻ hạnh phúc theo.

Cảm xúc của cô giống như đang đi tàu lượn siêu tốc, sau khi xuống đến điểm thấp nhất thì lập tức bị ném lên điểm cao nhất.

Hai người đứng dưới tán cây ngô đồng đầy lá.

Mặt trời tỏa ánh chiều, xuyên qua những chiếc lá đan vào nhau, tạo thành những vệt sáng bóng lốm đốm trên người bọn họ.

Sơ Hạnh ngơ ngác chớp mắt, lông mi dài chậm rãi rung động, những vầng sáng nhỏ bé cũng chớp theo.

Ánh sáng đỏ cam đập vào mắt cô mãnh liệt đến mức khiến cô gần như không thể mở mắt.

Sơ Hạnh quên hô hấp.

Cô chỉ cảm thấy nhịp tim mình nhanh đến mức nghẹt thở.

Còn nữa, môi cậu thật là mềm.

Sơ Hạnh không chống lại nụ hôn của cậu, mặc cho trái tim đập nhanh trong lồng ngực lan tràn dữ dội.

Cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại, ngoan ngoãn để cậu hôn.

Kỷ An mới bước ra khỏi tòa nhà giảng dạy được vài bước thì nhìn thấy cảnh này.

Cậu không thể tin nổi trợn to hai mắt.

Anh Châu sao lại…. đang hôn Sơ Hạnh thế???

Kỷ An định lên cắt ngang, bỗng nhiên một bàn tay mảnh khảnh che miệng lại.

Dụ Thiển chẳng biết từ đâu xuất hiện, nhắc nhở cậu: “Em trai, đừng làm người ta ngại.”

Kỷ An kéo tay Dụ Thiển xuống.

Cậu kích động nói: “Anh Châu đang hôn Sơ Hạnh?”

“Cậu ấy đang hôn Sơ Hạnh!!!”

Dụ Thiển buồn cười hỏi: “Đâu cần ngạc nhiên như vậy chứ?”

“Sao lại không được!” Kỷ An thở phì phò: “Tôi xem cậu ấy như là anh trai, thế mà cậu ấy lại muốn làm anh rể tôi!”

Dụ Thiển không nhịn được bật cười.

“Khờ thật.” Cô giơ tay xoa đầu cậu, giúp cậu vuốt thẳng hai sợi tóc đang dứng xuống, rồi bất lực thở dài đầy yêu thương: “Sao cậu ngốc thế.”

Để tránh Cận Ngôn Châu với Sơ Hạnh, Dụ Thiển bèn kéo cậu sang một con đường khác.

Vẻ mặt Kỷ An đầy mất hứng, nhưng cũng không cố phá hỏng khung cảnh đó nữa.

Cậu mặc cho Dụ Thiển kéo mình vào con đường lát đá quanh co, chầm chậm bước đi.

Kỷ An thuận miệng hỏi: “Sao cậu ở đây?”

Dụ Thiển nói: “Chẳng phải đã nói rồi à, tối nay mời cậu ăn cơm.”

Kỷ An đáp: “Không ngờ cậu lại tới giảng đường tìm tôi.”

Dụ Thiển nghiêng đầu cười hỏi: “Cảm thấy được sủng ái mà lo sợ chứ gì?”

Cậu lắc đầu, nói đúng sự thật: “Không phải.”

“Vậy tôi phải làm gì cậu mới đắc ý hài lòng đây?” Dụ Thiển nói điều này rất nhẹ nhàng, như thể cô đang suy nghĩ, vừa như đang nói với chính mình.

Kỷ An không hiểu, hỏi: “Hả?”

Chưa kịp nói xong, cậu đột nhiên dừng lại, đứng im tại chỗ.

Kỷ An nhìn chằm chằm cô gái vừa mới hôn trộm trên môi cậu, dùng mắt thường có thể thấy được tốc độ gò má cậu đỏ bừng như thế nào.

Toàn thân cậu cứng đờ, hai chân mất kiểm soát, không thể cử động được chút nào.

Kỷ An đột nhiên ngồi xổm xuống, lấy tay che khuôn mặt đỏ bừng của mình.

Cậu nhíu mày, gần như vùi cả khuôn mặt vào vòng tay của mình, như thể đang bị coi thường vậy.

Ngay cả giọng nói cũng trở nên nghèn nghẹt: “Cậu đang làm gì thế… Tại sao lại hôn tôi…”

Một anh chàng như này, sao lại có thể dễ thương quá vậy.

Dụ Thiển chống lại sự thôi thúc muốn ôm mặt cậu hôn lần nữa, cố bình tĩnh nói: “Tại sao Cận Ngôn Châu hôn Hạnh Hạnh à, thì đó là lý do tại sao tôi hôn cậu.”

Kỷ An nhướng mi lén nhìn cô, phát hiện cô đang nhìn mình, hoảng sợ vội vàng cụp mắt xuống.

Dụ Thiển cũng ngồi xổm xuống.

Cô nhìn vào mắt cậu, giữ ngang tầm mắt với cậu, nhẹ giọng hỏi: “Cậu hiểu không, em trai?”

Kỷ An cúi đầu thấp giọng nói: “Tôi không muốn hiểu.”

Dụ Thiển cười, nói: “Ồ, cậu hiểu.”

“Trong lòng tôi ban đầu đã rối bời rồi,” Giọng điệu Kỷ An có chút uất ức, “Kết quả cậu còn như này, khiến tôi càng loạn hơn nữa.”

Dụ Thiển rất vui, “Việc này không nói lên được, trong tâm trí cậu, tôi cũng không có chút gánh nặng nào cả nhỉ.”

“Được rồi, tôi không ép buộc cậu nữa,” Cô cũng biết rằng vừa nãy mình xúc động đi quá giới hạn nên phải dùng thái độ ôn hòa dỗ dành cậu, nói: “Tôi sẽ cho cậu thời gian suy nghĩ lại, khi nào cậu suy nghĩ kỹ rồi thì cho tôi một câu trả lời nhé?”

Kỷ An khẽ gật đầu, sau đó cúi đầu, không dám nhìn cô chút nào.

Ngược lại, biểu hiện của Dụ Thiển cực kỳ tự nhiên thoải mái.

Cô kéo cậu lên, mỉm cười nói: “Đi thôi.”

Nhưng Kỷ An không để ý, sau khi cô kéo cậu lên, nhanh chóng buông tay ra, cô thầm thở ra một hơi thật sâu, ngón tay cầm lấy cổ tay cậu cũng bất giác siết chặt.

Nếu cậu đứng gần trái tim cô, chắc chắn sẽ nghe thấy nhịp tim đập rất dữ dội.

Là bằng chứng cho thấy cô thích cậu.

~~

Nụ hôn đầu của Cận Ngôn Châu và Sơ Hạnh chỉ kéo dài trong chốc lát.

Sau đó cậu lập tức ôm cô vào trong ngực.

Cô mới vừa nói với cậu: “Nếu cậu cũng thích mình thì tới đây ôm mình một cái đi.”

Cuối cùng cậu cũng đã ôm cô.

Thừa nhận cậu thích cô.

Về nụ hôn đầu đơn giản nhưng nghiêm túc này, thật ra cậu đang nói cho cô biết —

Tôi thích em còn nhiều hơn em thích tôi.

Mặc dù vừa rồi bọn họ chỉ chạm môi thôi nhưng giờ phút này Sơ Hạnh vẫn còn cảm thấy choáng váng.

Cô được cậu ôm, nghiêng đầu sang một bên tựa trên ngực cậu.

Qua lớp lót áo phông mỏng, tai cô thực sự có thể nghe thấy nhịp tim của cậu.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch.

Mãnh liệt, dồn dập, vô cùng sống động.

Tiếng tim đập tựa như đang nói với cô rằng cậu thích cô đến nhường nào.

Lát sau, Cận Ngôn Châu từ từ buông Sơ Hạnh ra.

Cậu rủ mắt, nhìn chăm chú vào khuôn mặt ửng hồng của cô gái trước mặt, trầm giọng hỏi như không có chuyện gì xảy ra: “Muốn ăn gì?”

Sơ Hạnh mơ màng hốt hoảng.

Nghe thấy cậu hỏi, cô cũng rất ngoan ngoãn trả lời: “Đều được hết, tùy cậu.”

Cận Ngôn Châu nói: “Vậy tới Tinh Trụ ăn lẩu đi.”

Sơ Hạnh dịu dàng đáp: “Được thôi.”

Sau đó, cả hai cùng nhau đi bộ đến quán lẩu bên ngoài trường.

Mặc dù thổ lộ tình cảm, hôn rồi ôm nhau, có thể coi là khẳng định mối quan hệ giữa bạn trai và bạn gái bằng những hành động thiết thực, nhưng lúc này bọn họ chỉ bước đi cạnh nhau một cách đúng mực, giống như trước đây hai người đã đi cùng nhau vô số lần..

Tay Cận Ngôn Châu để bên cạnh.

Bàn tay thon dài của nam sinh luôn vươn ra một chút về phía Sơ Hạnh, bồn chồn rất muốn móc lấy ngón tay cô.

Nhưng cho đến khi bước vào quán lẩu rồi ngồi xuống, cậu vẫn chưa thực hiện bất kỳ hành động thực tế nào.

Vì bỏ lỡ cơ hội nắm tay nên Cận Ngôn Châu không khỏi có chút tiếc nuối.

Cậu thầm thề rằng lúc quay về, cậu nhất định sẽ rất tự nhiên nắm lấy tay cô.

Cận Ngôn Châu với Sơ Hạnh ăn lẩu ở đây không chỉ hơn một lần.

Cậu đã sớm biết rõ cô thích ăn món gì.

Lúc gọi món, Cận Ngôn Châu yêu cầu cà rốt, loại cà rốt mà Sơ Hạnh thích ăn sống, còn có ruột vịt và huyết vịt.

Quán lẩu này tự khách hàng pha nước chấm.

Cận Ngôn Châu đưa điện thoại của mình cho Sơ Hạnh, bảo cô ngồi trên ghế giúp cậu trông điện thoại, trong khi đó tự đi lấy nước chấm.

Một lúc sau, Cận Ngôn Châu cầm hai chén chấm quay lại.

Chiếc bát đặt trước mặt cô chứa đầy rau mùi, đậu phộng xắt nhỏ, nước sốt cay và các loại gia vị khác mà cô thích.

Còn phần cậu vẫn đơn giản như mọi khi, chỉ là nước chấm nguyên chất, không thêm thứ gì nữa.

Sơ Hạnh đang gặm củ cà rốt sống cầm đũa khuấy nước chấm, trộn đều các loại gia vị.

Sau đó, cô nếm thử, có vị giống hệt nước chấm cô làm trước đây.

Mấy phút sau, nồi lẩu sôi.

Ban đầu Cận Ngôn Châu dùng đũa chung với vá có lỗ nhỏ để múc những món Sơ Hạnh thích nhất vào trong bát của cô.

Trước hết phải chăm sóc kỹ càng cho cô đã rồi mới tới bản thân mình.

Đây là lần đầu tiên cậu chăm sóc cô như thế này khi ăn lẩu.

Hận không thể ước mình có thể làm hai đôi tay cho cô, trực tiếp đút cô ăn luôn mới phải.

Trong suốt bữa ăn, Sơ Hạnh đều được cậu quan tâm.

Cô vô cùng hài lòng với bữa ăn này, cũng rất vui vẻ.

Ăn lẩu xong, lúc ra khỏi quán thì màn đêm đã buông xuống.

Cận Ngôn Châu đưa Sơ Hạnh trở về ký túc xá.

Cậu lại âm thầm cố gắng nắm tay cô lần nữa.

Nhưng dù sao vẫn thiếu dũng khí và sự thôi thúc, do dự hồi lâu, cũng không nắm lấy tay cô.

Sơ Hạnh căn bản không nghĩ đến vấn đề này.

Nhưng trước mặt hai người là một cặp đôi trẻ đang cãi nhau ầm ĩ, khiến cô phải chú ý.

Sơ Hạnh tận mắt nhìn thấy anh trai kia bị cô gái đẩy ngã, thân thể mất thăng bằng chúi người về phía trước mấy bước.

Sau đó nam sinh quay đầy lại, mỉm cười chìa tay ra, cô gái rất tự nhiên đưa tay cho cậu ấy.

Hai người họ nắm tay nhau, chậm rãi đi dọc theo con đường.

Sơ Hạnh nghiêng đầu, lại nhìn xuống tay mình và Cận Ngôn Châu.

Hai tay đều thả lỏng ngay ngắn bên chân.

Sơ Hạnh chớp mắt, đặt tay cô trực tiếp vào lòng bàn tay cậu.

Đột nhiên một bàn tay nhỏ nhắn mềm mại xuất hiện trong lòng bàn tay trống rỗng của Cận Ngôn Châu.

Cậu giật mình trong lòng, cực kỳ ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn cô.

Sơ Hạnh ngửa mặt lên nhìn cậu, mỉm cười: “Mình cũng muốn nắm tay.”

“Giống như bọn họ vậy.” Cô chỉ về phía cặp đôi đang vẫy tay về phía trước cho Cận Ngôn Châu xem.

Thật ra Cận Ngôn Châu đã sớm chú ý tới cặp đôi kia từ lâu, vẫn mạnh miệng nói: “Nắm tay thì được, nhưng đung đưa qua lại thì quá trẻ con.”

Cậu vừa nói vừa luồn ngón tay mình vào ngón tay cô.

Sơ Hạnh vốn dĩ muốn nắm tay cậu, chưa từng nghĩ mình có lòng học theo người ta cầm tay lắc qua lắc lại.

Thế mà, một lát sau, mười ngón tay được cậu nhẹ nhàng lay động.

Cô có chút bất ngờ, quay mặt nhìn cậu.

Cận Ngôn Châu cố giả vờ bình tĩnh nhìn đi chỗ khác, như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.

Sơ Hạnh không khỏi bật cười, cầm tay cậu vẫy vẫy.

Giống như đang trêu chọc hành động trẻ con của cậu vậy.

Cận Ngôn Châu chẳng nói một lời, chỉ dùng sức nắm tay cô chặt hơn một chút.

Không để cô lộn xộn nữa.

Vài phút sau, Cận Ngôn Châu dẫn Sơ Hạnh đến dưới lầu ký túc xá, nhưng vẫn không buông đôi tay đang đan vào nhau.

Cậu vẫn không nói gì, dường như chỉ muốn ở bên cô thêm một lúc nữa.

Sơ Hạnh lên tiếng trước, nói với cậu: “Cận Ngôn Châu, mình phải về ký túc xá gọi điện cho ông ngoại, mình đã hứa hôm nay nói chuyện với ông, lát nữa sẽ quấy rầy ông nghỉ ngơi.”

Cận Ngôn Châu không nói gì, rất nghe lời yên lặng buông lỏng tay.

Sơ Hạnh chủ động hẹn cậu: “Sáng mai cùng nhau ăn sáng nhé?”

Cậu hơi nhướng mi nhìn cô, khóe miệng bất giác nhếch lên, đáp: “Được.”

“Mấy giờ? Tôi đến tìm em.”

“6:15 đi,” Sơ Hạnh nói với cậu: “Sáu giờ mình mới dậy, vệ sinh cá nhân xong chắc cũng 6:15 rồi.”

“Ừm.” Cậu thấp giọng trả lời.

“Vậy mình lên đây, bái bai.” Sơ Hạnh giơ tay vẫy tay chào cậu trước khi bước vào tòa nhà.

Cận Ngôn Châu đang muốn ôm cô một cái: “…”

Cậu mím môi, chẳng còn cách nào khác là quay người rời đi.

Khi về đến ký túc xá, Cận Ngôn Châu mở cửa ra thấy Kỷ An đang tê liệt ngồi trước bàn học, vẻ mặt nghiệm trọng nhìn chằm chằm vào giao diện trò chơi.

Nhân vật của cậu trong game bị đánh liên tục.

Nhưng Kỷ An vẫn thờ ơ đơ người.

Điều này cũng quá khác thường rồi.

Cận Ngôn Châu cảm nhận được Kỷ An có gì đó không ổn nên dùng mu bàn tay vỗ nhẹ vai Kỷ An từ phía sau, hỏi: “Cậu làm sao vậy?”

Kỷ An xoay mặt lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Cận Ngôn Châu.

Trực giác Cận Ngôn Châu cảm nhận được Kỷ An chắc hẳn đã biết về chuyện cậu với Sơ Hạnh ở bên nhau.

Cậu đang định mở miệng thẳng thắn nói với Kỷ An, Kỷ An lại đột nhiên đứng dậy, nói với Cận Ngôn Châu: “Anh Châu, đi chơi tennis với tôi.”

Cận Ngôn Châu cũng không hỏi gì, chỉ nói: “Được.”

Hai người cầm vợt và bóng tennis đi đến sân tennis cạnh thao trường phía Đông Nam.

Tối nay dường như Kỷ An ăn phải thuốc súng, đánh bóng tấn công vô cùng mạnh mẽ.

Cận Ngôn Châu bình tĩnh ứng phó, bóng nào tới thì đều tiếp được bóng đó.

Trong lúc nhất thời, hai người căn bản không phân được thắng bại.

Một lúc lâu sau, Kỷ An mồ hôi đầm đìa bảo dừng lại.

Cậu cầm vợt đi sang bên lề, đặt mông ngồi trên băng ghế dài, thở hổn hển.

Cận Ngôn Châu sau đó đi tới, ngồi xuống bên cạnh cậu.

Cũng không có ai mở miệng trước.

Bởi vì nhân lúc mất cảnh giác bị Dụ Thiển bất ngờ hôn một cái, Kỷ An dời cái hẹn ăn cơm tối của Dụ Thiển rồi về thằng ký túc xá luôn.

Từ chạng vạng tối đến bây giờ, cậu suy nghĩ rất nhiều.

Bao gồm Cận Ngôn Châu và Sơ Hạnh, cũng có cậu với Dụ Thiển.

Cũng chính lúc Kỷ An đang hồi tưởng lại, cậu chợt nhận ra có rất nhiều điều không thích hợp.

Ví dụ như lần đó Cận Ngôn Châu đến nhà cậu, vào nhà liền hỏi Sơ Hạnh ở đâu, sau đó vì nhận được cuộc gọi của Dụ Thiển nên cậu không biết chuyện gì đã xảy ra giữa Cận Ngôn Châu và Sơ Hạnh.

Thêm giả dụ khác, có ngày Sơ Hạnh bỗng nhiên hỏi cậu, ngày 21 tháng 4 Cận Ngôn Châu có mua cơm ở nhà ăn số 3 giúp cậu hay không.

Cũng có lần không liên lạc được với Sơ Hạnh, Cận Ngôn Châu tựa hồ rất lo lắng, nhờ cậu gọi cho Sơ Hạnh.

Thậm chí trận đấu bóng rổ kia, Cận Ngôn Châu cá cược với Dương Thích, không phải vì Sơ Hạnh là chị gái cậu, mà vì Cận Ngôn Châu muốn bảo vệ Sơ Hạnh.

...

Rất nhiều chuyện trước đây cậu không cảm thấy có chỗ nào là lạ, nhưng bây giờ đã trở nên hợp lý và có cơ sở hơn nhờ sự thật “Cận Ngôn Châu thích Sơ Hạnh”.

Một lúc sau, Cận Ngôn Châu dẫn đầu lên tiếng.

Giọng cậu nhàn nhạt điềm tĩnh: “Kỷ An, tôi thích chị cậu, tôi với cô ấy đã bên nhau, mới hôm nay.”

Kỷ An hít sâu một hơi, vẫn im lặng không lên tiếng.

Cận Ngôn Châu bổ sung thêm: “Tôi nghiêm túc đấy.”

Kỷ An rốt cuộc mở miệng: “Bắt đầu từ lúc nào?”

Cận Ngôn Châu cũng không thể biết chính xác khoảnh khắc cậu đã rung động vì cô vào lúc nào.

Có lẽ mọi chuyện bắt đầu khi cô uống rượu ngà ngà say vào cái đêm câu lạc bộ tổ chức bữa ăn tối đầu tiên cùng nhau.

Chắc cũng có thể là ngày đầu tiên bọn họ đến tiệm lẩu ấy để dùng bữa.

Hoặc có lẽ, chuyện bắt đầu từ cái đêm cậu và cô xem phim kinh dị một mình.

Cậu không nói được.

Cận Ngôn Châu chưa kịp trả lời, Kỷ An thở dài thấp nhỏ giọng nói: “Anh Châu, tôi tin cậu.”

“Tôi tin cậu sẽ thích chị ấy rất nhiều.” Cậu chợt bật cười, giọng điệu trở nên rõ ràng cởi mở: “Chẳng trách tôi bảo cậu làm anh trai tôi, cậu khăng khăng không chịu, thì ra đang đánh chủ ý lên chị gái tôi, muốn trực tiếp làm anh rể của tôi.”

Hai từ “anh rể” này khiến cho mặt Cận Ngôn Châu nóng bừng.

Cậu khẽ cười, rồi nắm tay thành quyền, giơ lên đấm vào vai Kỷ An.

Kỷ An quay đầu nhìn Cận Ngôn Châu, lại nói một lần nữa cực kỳ nghiêm túc: “Nhất định đừng để chị ấy thương tâm đau buồn, vì cậu.”

“Ừm.” Cận Ngôn Châu gật đầu đồng ý: “Tôi hy vọng cô ấy có thể mãi mãi vui vẻ hơn bất kỳ ai.”

“Haizz…” Kỷ An thở dài.

Cậu vẫn còn lo rầu rỉ.

Vì mình mà ưu sầu.

Kể từ khi buổi chiều trở về ký túc xá, trong đầu Kỷ An cứ tái hiện lại cảnh Dụ Thiển hôn mình.

Kết quả là cảm giác mềm mại dường như đọng lại trên môi không thể tiêu tan hết.

Điều khiến Kỷ An khó chịu nhất là lúc suy nghĩ lại, cậu đột nhiên cảm thấy phản ứng của mình sau khi bị hôn quá… không bình tĩnh.

Hơn nữa đàn ông con trai ai lại dễ dàng bị cô gái kia đàn áp thao túng, thật mất mặt quá đi!

Đã rơi vào thế bị động rồi, giờ cậu phải làm thế nào mới lật ngược lại ván cờ đây ta?

Hay là…. Hôn lại?

Mạnh mẽ hôn cô ấy một cái, lấy lại quyền chủ động thuộc về phái mạnh!

Kỷ An nghĩ như vậy, lập tức đứng lên để làm chuyện này.

Cậu ném cây vợt cho Cận Ngôn Châu, vội vàng nói: “Anh Châu, cầm vợt về giúp tôi nha.”

Cận Ngôn Châu thản nhiên hỏi: “Cậu thì sao? Không về ký túc xá à?”

Kỷ An nói: “Tôi phải đi đoạt lại quyền chủ động!”

Cận Ngôn Châu nghe thấy rối tung rối mù: “Quyền chủ động gì?”

Kỷ An chẳng biết phải giải thích như thế nào, “Dù sao thì đối với tôi đây là một chuyện rất quan trọng, liên quan đến danh dự và thể diện của con trai.”

“Tôi đi đây!” Chưa kịp dứt lời, người đã chạy ra khỏi sân quần vợt.

Trên đường đến ký túc xá nữ, Kỷ An gọi điện cho Dụ Thiển.

“Dụ Thiển, tôi nghĩ kỹ rồi, cậu xuống lầu đi.”

Dụ Thiển không ngờ sự việc lại xảy ra sớm như vậy.

Cô tưởng cô sẽ phải đợi ít nhất vài ngày mới có được câu trả lời từ cậu.

Dụ Thiển hơi kinh ngạc nói: “Được rồi, bây giờ tôi xuống lầu.”

Khi Kỷ An chạy đến dưới lầu ký túc xá nữ, Dụ Thiển đang đứng ở ven đường.

Mặc dù đã vào tháng 9 nhưng nhiệt độ ở Thẩm Thành vẫn rất cao.

Dụ Thiển chỉ mặc một chiếc váy hai dây, chân cô mang đôi dép mà cô thường đi trong ký túc xá.

Những ngón chân trắng bóng của cô gái được phủ lớp sơn màu đỏ giống như những bông hồng rực rỡ đang nở rộ, cực kỳ xinh đẹp quyến rũ.

Kỷ An thấy cô từ từ ngừng chạy.

Dựa vào sự thúc đẩy đó trong cơ thể, cậu sải bước về phía cô.

Dụ Thiển nhìn cậu với đôi mắt lấp lánh.

Lúc cậu sắp tới gần cô, cô khẽ cười hỏi: “Cậu…”

Kỷ An không nói một lời, trực tiếp tiến đến bên cô, ôm lấy mặt cô rồi cúi đầu hôn thật mạnh lên môi cô.

Bởi vì cậu quá khí thế, Dụ Thiển hoàn toàn không chuẩn bị trước nên răng của hai người bất ngờ va vào nhau.

Dụ Thiển tuyệt đối không ngờ tới Kỷ An sẽ sử dụng cách này.

Cô hoảng sợ mở to hai mắt, sự kinh ngạc hiện rõ trong mắt cô.

Khoảnh khắc Kỷ An hôn cô, Dụ Thiển chỉ cảm thấy như ngực trái của mình sắp nổ tung.

Kỷ An đáp lại nụ hôn rất mãnh liệt, nhưng cũng ngắn ngủi.

Chốc lát, cậu lùi lại.

“Mình rất thích cậu,” Vẻ mặt Kỷ An bình tĩnh, cố giả vờ mình tự nhiên nhất có thể, nhưng cổ họng lại nghẹn ngào đến nỗi giọng nói không khỏi run run: “Mình với cậu ở bên nhau đi.”

Sau đó, cậu lập tức xoay người bước đi thật nhanh.

Dụ Thiển còn chưa kịp phản ứng.

Cô sững sờ tại chỗ, tận mắt chứng kiến ​​cậu chỉ mới bước được vài bước rồi nhanh chóng bỏ chạy, nhanh như chớp không còn bóng người.

Ơ… cái này….

Em trai hôn xong rồi bỏ chạy sao….

Nói thích cô thế mà lại ném cô ở đây, phớt lờ cô?

Dụ Thiển vừa bực mình vừa buồn cười.

Sao ngốc quá vậy?

Vừa ngơ ngơ vừa dễ thương.

Kỷ An chạy một mạch về ký túc xá, toàn thân sắp bốc cháy.

Cậu lập tức lấy quần áo trốn vào nhà vệ sinh tắm rửa cho tỉnh táo lại.

Cận Ngôn Châu đã tắm xong nằm trên giường mở lịch học trên điện thoại di động ra xem.

Cậu lưu lịch học của mình rồi gửi sang nick Q.Q Sơ Hạnh.

Sơ Hạnh rất nhanh trả lời cậu.

Cô cũng có qua có lại, trả lời về lịch học trong tuần của mình.

Thực ra Sơ Hạnh đang ghi lại ngày kỷ niệm bằng phần mềm cô vừa tải xuống.

Hôm nay là ngày 5 tháng 9 năm 2011.

Đó là ngày đầu tiên của cô với cậu chính thức bên nhau.

Sơ Hạnh lưu cái này lại, sau đó gửi ảnh chụp màn hình cho Cận Ngôn Châu.

Cận Ngôn Châu bấm vào ảnh cô gửi.

Phía trên ghi chú là: Hôm nay bên nhau.

Cậu nhẹ nhàng nhếch khóe môi, duỗi ngón trỏ chọc vào má thỏ nhỏ đang cầm củ cà rốt.

Thỏ nhỏ của cậu thiếu một ngày rồi.

Chốc lát, Sơ Hạnh nhận được hồi âm từ Cận Ngôn Châu.

“JYZ: Ngày cuối cùng đăng ký nhập học năm ngoái cũng là ngày 5 tháng 9.”

Sơ Hạnh giây sau trả lời cậu: “A! Mình nhớ ra rồi! Ngày này năm ngoái chúng ta gặp nhau lần đầu tiên nè.”

Cận Ngôn Châu cười.

Rốt cuộc cô đã nhớ lại, hôm nay là ngày kỷ niệm tròn một năm bọn họ quen biết nhau.

“CC: Chúng ta hẹn hò nhân ngày kỷ niệm đầu tiên quen nhau ha!”

“CC: Mình vui quá đi Cận Ngôn Châu!”

“CC: Mình thích nhất ngày 5 tháng 9!”

Hai đầu lông mày Cận Ngôn Châu hiện lên ý cười.

Nhưng vì cậu quay mặt vào tường nên không ai trong ký túc xá nhìn thấy cậu đang cười.

Cậu trả lời cô: “Tôi cũng thích.”

Sau đó lại gửi: “Nhưng không phải thích nhất.”

Sơ Hạnh tò mò hỏi: “Vậy cậu thích ngày nào nhất?”

“CC: 26 tháng Giêng Âm lịch à?”

“JYZ: Ừm.”

Ngày 26 tháng Giêng Âm lịch.

Là anh thích ngày sinh nhật của em nhất.

Cậu gửi tin nhắn này xong rồi cầm lấy chiếc hộp đặt hai trên con thỏ thú bông bên gối cậu.

Cận Ngôn Châu mở hộp ra.

Bên trong để một chiếc đồng hồ nữ, dây đeo màu trắng tuyền, trên mặt đồng hồ có đôi tai dễ thương trông cực kỳ dễ thương.

Cậu nhìn đồng hồ vài giây rồi đột ngột đóng hộp lại, tiếp đó ngồi dậy bắt đầu thay quần áo.

Cận Ngôn Châu cầm đồng hồ và điện thoại di động ra khỏi giường, xỏ giày, chuẩn bị ra ngoài.

Nghiêm Thành đang lướt diễn đàn trường tình cờ thấy một bài viết nói về mối quan hệ của Cận Ngôn Châu, cậu ấy bấm vào xem, ôi chao!

Hai người đang hôn nhau trong ảnh chẳng phải là anh Châu với Sơ Hạnh đó sao!!!

Mặc dù độ phân giải không cao, hình hơi mờ nhưng Nghiêm Thành sẽ không bao giờ nhận nhầm Cận Ngôn Châu và Sơ Hạnh được.

Nhất là Cận Ngôn Châu, ngoại hình cậu thật sự quá nổi bật.

Khá lắm!

Hai người này đến với nhau từ khi nào thế nhỉ! Thật là im ắng làm sao, không ngờ đùng một phát đến giai đoạn thứ ba* rồi!

*Cơ sở thứ ba: Đây là phép ẩn dụ trong bóng chày nói về tình yêu/tình dục (Baseball metaphors for sex) Ở Trung nó khác với các nước Châu Âu, Châu Mỹ ở các bước: Cơ sở 1: nắm tay, ôm nhau, hôn lên má. Cơ sở 2: hôn miệng, hôn lưỡi. Cơ sở 3: vuốt ve nhau, Home run: Quan hệ [Làm tới bến luôn đó ạ:)))))] Còn như ở nước Mỹ thì cơ sở 1 đã là hôn nhau nên mọi người cứ hiểu tăng dần nha. (Cái này mình có gii thích trong b Ch Ánh Sao Rơi ri nè!)

Đúng lúc Nghiêm Thành đang định hỏi Cận Ngôn Châu, cậu ấy vừa ngẩng đầu lên thì thấy Cận Ngôn Châu chuẩn bị ra ngoài.

Cậu ấy cười trêu chọc: “Cũng đã trễ rồi mà còn ra ngoài hà, anh Châu, không lẽ cậu đi tìm bạn gái đấy à?

Cận Ngôn Châu nghiêng đầu nhìn Nghiêm Thành.

Đêm nay tâm trạng cậu rất tốt, đối với sự trêu đùa của Nghiêm Thành, cậu chỉ cười mắng: “Chỉ cậu có miệng thôi à*!”

*Nguyên văn là 就你有嘴: có th hiu Cn Ngôn Châu vi Nghiêm Thành đang kha kha nhau cho vui, kiểu như là ời mày giỏi, có mình mày giỏi thôi.

Lời còn chưa dứt, Cận Ngôn Châu đã rời khỏi ký túc xá.

Sắp đến dưới lầu ký túc xá nữ, cậu gửi tin nhắn cho Sơ Hạnh.

“JYZ: Em xuống dưới lầu đi.”

Sơ Hạnh vừa mới kéo rèm lại đang định vẽ thì cầm điện thoại di động lên trả lời: “Hả? Cậu đến dưới lầu ký túc xá nữ bọn mình sao?”

“CC: Sao vậy? Có chuyện gì không?”

Sơ Hạnh có chút không nghĩ ra, hiện tại có chuyện gì cần phải gặp mặt nói chuyện ư?

Nhưng cô không cần cậu trả lời, sau đó cô nói: “Cậu đợi mình tí nha, mình thay quần áo rồi xuống gặp cậu.”

Cận Ngôn Châu đáp: “Ừ.”

Chốc lát, Sơ Hạnh mặc áo phông trắng cùng quần jeans chạy ra khỏi khu ký túc xá.

Cô thoáng nhìn thấy cậu đang đứng bên đường

Sơ Hạnh lập tức chạy tới, cong mày cười hỏi: “Đang làm gì vậy?”

Cận Ngôn Châu không nói gì mà chỉ đưa cho cô chiếc hộp đựng đồng hồ.

Sơ Hạnh nhận lấy, tò mò mở ra.

Khi nhìn thấy chiếc đồng hồ màu trắng trong hộp, cô hơi tròn mắt, sửng sốt.

Cách đây vài ngày khi trường bắt đầu khai giảng, lúc Sơ Hạnh và Kỷ An quay lại trường, Cận Ngôn Châu phát hiện chiếc đồng hồ màu hồng trên cổ tay trái của cô không thấy nữa nên cậu đã đến trung tâm thương mại mua một chiếc đồng hồ.

Khi ấy cậu nghĩ, tìm cơ hội thích hợp để tặng chiếc đồng hồ cho cô.

Mà bây giờ, cũng rất thích hợp.

“Cậu đến đây chỉ là muốn tặng cái này cho mình thôi sao?” Sơ Hạnh ngẩng đầu lên hỏi cậu.

Cận Ngôn Châu mím môi, do dự một lúc rồi gật đầu.

“Chờ ngày mai gặp mặt rồi đưa cũng được mà….”

Cô còn chưa nói xong, Cận Ngôn Châu thấp giọng cắt ngang: “Không giống nhau.”

Sơ Hạnh chớp chớp mắt, chợt lúm đồng tiền lộ ra, mỉm cười với cậu.

“À… Không giống nhau.” Sơ Hạnh bình tĩnh nói: “Hôm nay là một ngày đặc biệt, vô cùng đáng nhớ.”

Hầu kết Cận Ngôn Châu khẽ trượt, muốn nói nhưng lại thôi.

Cậu chỉ nhìn cô chăm chú.

Nhìn cô cười vui vẻ cậu cũng vui theo.

Thực ra cậu nhất quyết muốn đến đây ngay bây giờ vì còn một việc nữa muốn làm.

Muốn ôm cô.

Sau cơm tối, lúc đưa cô về mà không ôm cô, để cho cô lên lầu ngay, cậu hối hận chết đi được.

Ngay khi cậu lấy hết can đảm giơ tay trực tiếp ôm cô thì Sơ Hạnh lấy chiếc đồng hồ từ trong hộp ra, đưa cho cậu.

Cô chủ động đưa tay trái ra, nhẹ giọng nói với cậu: “Cận Ngôn Châu, đeo vào cho mình đi.”

Cậu nhận lấy đồng hồ, động tác dịu dàng cài lại cho cô.

Sơ Hạnh xoay cổ tay trái qua lại ngắm nhìn đồng hồ.

“Đẹp lắm, mình rất thích!” Một nụ cười nhẹ hiện lên trên khuôn mặt cô.

Cận Ngôn Châu bị nụ cười rạng rỡ của cô làm lóa mắt, cậu hốt hoảng quay đi, sau đó nghe Sơ Hạnh nói: “Không còn chuyện gì nữa mình về đây!”

Cận Ngôn Châu định nói cậu vẫn còn việc, Sơ Hạnh bỗng nhiên vòng tay ôm lấy chiếc eo thon gầy của cậu.

Cô ở trong ngực cậu ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nỉ non: “Ôm một cái.”

Má cô gái đỏ bừng, đôi mắt trong veo nhìn cậu, tựa như nóng lòng chờ đợi cậu ôm mình.

Cô đang nũng nịu với cậu.

Nhưng mà hoàn toàn không biết.

Cô ở trong ngực rất nhỏ nhắn, mềm mại êm ái.

Cực kỳ giống thỏ nhỏ đặt đầu giường trong ký túc xá của cậu.

Cận Ngôn Châu hơi ngây người.

Toàn thân cậu cứng đờ, được người yêu thương nên vừa mừng lại vừa lo.

Sau đó cậu từ giơ tay lên, ôm cô.

Cận Ngôn Châu rủ mắt nhìn cô.

Cậu nhanh chóng bại trận, quay đầu nhìn đi chỗ khác, không khỏi nhếch khóe môi.

Ôm nhau an ủi một lát, Sơ Hạnh buông cậu ra, mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt rồi trở về ký túc xá.

Cận Ngôn Châu nhìn cô bước vào tòa nhà rồi quay người rời đi.

Trên đường về ký túc xá, cậu thêm một dòng tiếng Anh vào cột chữ ký Q.Q mà trước đây luôn để trống.

“Every day with you is worth remembering.”

Mỗi ngày bên em đều là kỷ niệm đáng nhớ.

Không chỉ hôm nay mà thôi.

HT CHƯƠNG 37.

Lời lảm nhảm:

Đôi gà bông của chúng ta đã chính thức bên nhau rồi, mặc dù hẹn hò rồi nhưng mình vẫn chưa đổi cách xưng hô giữa hai người nè vì mình cảm thấy chưa thích hợp lắm, có thể là chương sau hoặc chương sau nữa nha, cho nó tình cảm xíu haa.

Cận Ngôn Châu iu vào lúc nào cũng bị trật nửa nhịp so với Hạnh Hạnh hahaa:))) muốn ôm mà còn ngại ai ngờ chị bé lại biết tỏng ý của anh luôn, thêm đôi Kỷ An với Dụ Thiển thì hài quá trời quá đất.

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ, hẹn gặp lại chương sau!