Hôn Hạnh

Chương 43: “Mỗi ngày đều rất nhớ em.”



Tối thứ Năm.

Mọi người trong câu lạc bộ lần đầu tiên xem phim cùng nhau.

Sơ Hạnh và Cận Ngôn Châu đặc biệt mua đồ uống cho mọi người.

Bộ phim lần này do Sơ Hạnh chọn.

Một bộ phim Pháp có tên [Đêm khiêu vũ].

Bộ phim có một cảnh là trong một bữa tiệc sinh nhật, nam chính bước đến phía sau cô gái, cực kỳ dịu dàng đeo tai nghe vào tai cô ấy, giai điệu nhẹ nhàng, ngọt ngào của bài hát [Reality] lập tức vang lên bên tai nữ chính, sau đó nữ chính quay người lại, ôm lấy nam chính.

Đoạn này là cảnh kinh điển nhất trong phim, cũng là cảnh Sơ Hạnh yêu thích nhất.

Sau khi xem phim rồi thảo luận xong, Sơ Hạnh với Cận Ngôn Châu nắm tay nhau đi về ký túc xá..

Cô lắc tay anh, không kìm được nói: “Sophie Marceau đẹp quá! Bài [Reality] cũng hay nữa!”. Truyện Đam Mỹ

Anh nhìn ra cô rất thích bộ phim này, hỏi: “Em thích phim này lắm à?”

Sơ Hạnh không chút do dự nói: “Thích chứ! Thích nhất là cảnh nam chính đeo tai nghe cho nữ chính, rất lãng mạn!”

Đưa cô xuống ký túc xá, trước khi Cận Ngôn Châu buông tay cô ra, Sơ Hạnh đã giơ tay còn lại lên chọc vào má cô, trực tiếp nói với anh: “Ngôn Ngôn, em muốn hôn chúc ngủ ngon.”

Cận Ngôn Châu rủ mắt xuống nhìn chăm chú cô gái đang ngước nhìn mình.

Ngay lập tức, anh cúi xuống hôn lên lúm đồng tiền của cô.

“Chẳng biết ngại gì cả.” Anh thấp giọng nói cô rồi lại áp môi mình vào môi cô.

Lần này không rời đi ngay mà ngày càng sâu hơn cho đến khi cô không thở được.

Sơ Hạnh gần như hụt hơi, yếu ớt đẩy anh, mơ hồ lẩm bẩm: “Đủ… đủ rồi…”

Cận Ngôn Châu ăn một lần thì ghiền* từ từ lui ra.

Đôi mắt sâu thẳm chàng trai sáng lên, trong mắt có gợn sóng, dường như trái tim đang đập nhanh dữ dội, khó có thể bình tĩnh lại.

*食髓知味 (Thực tủy tri vị): Nghĩa đen ý nói hương vị của tủy xương rất ngon, ăn vào chính là mỹ vị, sau đó còn muốn ăn thêm lần nữa. Cũng có thể giải thích là ngẫu nhiên làm một việc nào đó để thỏa mãn lòng tham nhất thời hoặc cảm giác mới mẻ, nhưng làm xong việc này lại cảm thấy rất kích thích, về sau lại muốn tiếp tục làm, thậm chí có thể thành thói quen, sở thích.

—–

Vào lễ Quốc Khánh 1 tháng 10, Sơ Hạnh cùng Kỷ An tiếp trở về nhà bà ngoại.

Bố mẹ cũng đến nhà bà ngoại ở với ông vài ngày.

Sơ Hạnh tận dụng thời gian rảnh rỗi trong kỳ nghỉ, kéo Kỷ An vào thành phố mua giá vẽ, giấy vẽ và đồ dùng khác, sau đó bắt đầu vẽ ảnh cưới cho ông bà ngoại.

Bởi vì vẽ tranh cần tỉ mỉ, hơn nữa phải tô màu nên Sơ Hạnh mất trọn 4 ngày để hoàn thành và đóng khung bức tranh này.

Cô cùng Kỷ An đã đặt vé quay lại Thẩm Thành vào ngày 6.

Hành trình này được lên lịch trước ngày 1 tháng 10.

Sơ Hạnh muốn trở về sớm trước một ngày tìm Cận Ngôn Châu.

Kỷ An cũng đã bàn bạc với Dụ Thiển là sẽ quay lại trường sớm một ngày.

Buổi sáng ngày 6 trước khi rời đi, Sơ Hạnh đưa bức tranh đã hoàn thành được lồng khung cho ông ngoại Sơ Chí Dương.

Sơ Chí Dương nhìn Dư Sênh trong tranh, bà đang mặc váy cưới màu trắng tay trong tay với ông, đôi mắt lập tức đỏ hoe.

Ông cẩn thận chạm vào Dư Sênh trên bức tranh, như thể bà chưa từng rời đi.

Sau đó, Kỷ An giúp Sơ Chí Dương treo bức tranh này lên tường.

Trước khi lên máy bay, Sơ Hạnh báo cho Cận Ngôn Châu rằng cô sẽ đến sân bay Thẩm Thành vào lúc 1:30 chiều.

Cận Ngôn Châu: “Anh đến đón em.”

Sơ Hạnh cầm điện thoại mỉm cười, nhắn tin lại cho anh: “Được, em cũng muốn sớm gặp lại anh.”

Khoảng 1h30 chiều, Sơ Hạnh và Kỷ An xuất hiện tại sân bay.

Vừa nhìn thấy Cận Ngôn Châu, cô buông hành lý chạy về phía anh.

“Kìa,” Kỷ An nhìn Sơ Hạnh chạy về phía Cận Ngôn Châu, bất đắc dĩ thở dài: “Ngay cả hành lý chị cũng không cần à.”

Sơ Hạnh nhào vào trong lồng ngực Cận Ngôn Châu, “Anh đợi bao lâu rồi?”

Cận Ngôn Châu đợi cô hơn nửa tiếng đồng hồ, khóe miệng cong lên đáp lại cô: “Vừa mới đến.”

Cô tinh nghịch cọ má vào ngực anh, sau đó ngẩng mặt lên hỏi: “Anh có nhớ em không?”

Cận Ngôn Châu hơi bối rối chớp mắt, cứng ngắc nói: “Mới sáu ngày không gặp thôi, thậm chí còn chưa được một tuần.”

Ý tứ hình như là – chúng ta xa nhau chưa được một tuần, có gì đâu mà nhớ.

Sơ Hạnh ôm eo anh, thành thật nói: “Nhưng em rất nhớ anh.”

Cận Ngôn Châu trong lòng vừa hưng phấn vừa vui mừng, nhưng không biểu lộ ra ngoài, chỉ bình tĩnh kiềm chế trả lời: “Thật sao?”

Sau đó, anh không kìm được hỏi, hỏi thêm: “Nhớ bao nhiêu?”

Sơ Hạnh duỗi ra hai ngón tay, tạo thành cây kéo ra hiệu cho anh: “Em nằm mơ thấy anh hai lần.”

Khóe miệng anh cong lên.

Kỷ An đẩy hai vali tới, nói với Cận Ngôn Châu và Sơ Hạnh: “Chờ một chút, Thiển Thiển sắp đến.”

“Được.” Sơ Hạnh gật đầu đồng ý.

Ngay khi Kỷ An xoay người ngồi trên vali, quay lưng về phía bọn họ, Cận Ngôn Châu đột nhiên cúi người nghiêng đầu, hôn nhẹ Sơ Hạnh như chuồn chuồn đạp nước.

Cô gái bị nụ hôn của anh làm cho mất cảnh giác chớp mắt ngơ ngác rồi ngước nhìn anh.

Nhưng anh lại tự nhiên giả vờ quay mặt đi, nhéo ngón tay cô, chơi đùa với chúng, như thể vừa rồi anh chưa hề làm gì cả.

Sơ Hạnh mỉm cười, hai lúm đồng tiền nhỏ lộ ra.

Đột nhiên, anh giơ bàn tay đang siết chặt lấy tay cô, đặt một nụ hôn lên mu bàn tay trắng nõn tinh tế của cô.

Sơ Hạnh quay đầu nhìn anh nở nụ cười, Cận Ngôn Châu vẫn là dáng vẻ làm như không có chuyện gì xảy ra.

Cô cười thúc eo anh, nhỏ giọng thì thầm: “Anh đang làm gì đấy?”

Cận Ngôn Châu như bị chọc vào chỗ ngứa nên xoay người né tránh, sau đó giả vờ ngốc nghếch không đổi mặt: “Anh đã làm gì cơ?”

Sơ Hạnh đưa hai bàn tay đang nắm lên, sau đó hôn lên mu bàn tay anh.

Phảng phất như có luồng điện đột nhiên xâm chiếm từ mu bàn tay, theo mạch máu chạy nhanh đến mọi bộ phận trong cơ thể, khiến toàn thân anh tê dại như bị điện giật.

Cận Ngôn Châu lập tức nắm chặt tay cô, không để cô náo loạn nữa.

Chờ Dụ Thiển tới tụ tập với bọn họ xong, Cận Ngôn Châu đưa mọi người ra ngoài.

Đến bãi đậu xe, anh dùng chìa khóa mở khóa xe, lúc này Sơ Hạnh mới nhận ra, anh nói sẽ tới đón cô chứ không phải ngồi xe đến tìm cô.

Anh thực sự đã lái xe tới đón cô.

Kỷ An và Dụ Thiển hiển nhiên cũng rất kinh ngạc.

“Anh Châu, cậu có xe từ khi nào thế?” Kỷ An khiếp sợ hỏi.

Cận Ngôn Châu mở cốp xe, giúp bọn họ cất hành lý rồi thản nhiên trả lời: “Năm ngoái.”

Dụ Thiển tò mò hỏi: “Sau khi tốt nghiệp cấp Ba?”

“Ừ.” Cận Ngôn Châu bình thường nói: “Lấy bằng xong thì người nhà mua cho.”

Dụ Thiển không khỏi thầm xúc động trong lòng, không ngờ hotboy của trường còn là một thiếu gia nhà giàu.

Cất hành lý xong, Cận Ngôn Châu mở cửa ghế phụ, gọi Sơ Hạnh đang đứng một bên: “Sơ Hạnh, lên xe.”

Sơ Hạnh uốn nắn anh: “Là Sơ Sơ!”

Nét mặt Cận Ngôn Châu không được tự nhiên, chỉ lập lại một câu: “Lên xe.”

Dừng một chút, anh thấp giọng nói ra hai chữ đó: “Sơ Sơ.”

Giọng điệu vụng về thẳng thừng nhưng không hiểu sao khiến người ta cảm thấy vô cùng dễ thương.

Cận Ngôn Châu cúi xuống thắt dây an toàn cho Sơ Hạnh, Kỷ An với Dụ Thiển lần lượt ngồi vào ghế sau.

Trên đường trở về trường học, Sơ Hạnh không khỏi liếc nhìn Cận Ngôn Châu đang lái xe.

Vẻ mặt anh lãnh đạm nhìn phía trước, ánh mắt nghiêm túc chuyên chú.

Các ngón tay đặt trên vô lăng thon dài, khớp xương rõ ràng, cực kỳ bắt mắt.

Anh vẫn rất đẹp trai dù đang chuyên tâm lái xe.

Sơ Hạnh nghĩ vậy, lấy điện thoại di động ra chụp ảnh Cận Ngôn Châu.

Một giây sau, Cận Ngôn Châu đột nhiên bất đắc dĩ “Shh”, dường như muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ hít một hơi thật sâu.

Sơ Hạnh hỏi: “Sao vậy?”

Bởi vì bị cô nhìn chăm chú nên Cận Ngôn Châu có chút mất tập trung, lúc cô cầm điện thoại di động lên chụp ảnh anh thì anh quên rẽ, thế là lái xe nhầm đường.

Cũng may cả ba người đều không biết đường.

Cận Ngôn Châu bình tĩnh nói như không có chuyện gì xảy ra: “Không có gì.”

Chốc lát, Kỷ An dẫn dầu hỏi: “Trước hết chúng ta trở về trường cất hành lý, sau đó thì sao? Đi đâu?”

Sơ Hạnh cẩn thận tính toán thời gian: “Chúng ta tới trường cũng đã gần bốn giờ.”

Dụ Thiển bỗng nhiên đề nghị: “Hay là bọn mình đi xem phim ha? Sau đó tìm chỗ ăn tối rồi đến quán karaoke chơi một lát.”

“Được luôn!” Sơ Hạnh cực kỳ tán thành, lập tức mở điện thoại di động tìm kiếm, lẩm bẩm: “Để mình xem gần đây có phim gì hay.”

Mặc dù vạch kế hoạch rất rõ ràng nhưng đến giờ xem phim Sơ Hạnh ngồi ở ghế đôi ở hàng cuối cùng ngủ quên trong ngực Cận Ngôn Châu.

Anh cầm áo khoác để bên cạnh, cẩn thận đắp cho cô, ôm cô vào lòng, cứ như vậy để cô ngủ trong vòng tay anh suốt hai tiếng đồng hồ.

Mà Dụ Thiển và Kỷ An bên cạnh hai người bọn họ, động một tí là ôm ôm hôn hôn.

Cận Ngôn Châu toàn bộ hành trình lạnh lùng xem hai người bọn họ khăng khít thân mật.

Bộ phim này, không ai trong số bốn người thực sự xem trọn vẹn cả.

Kết thúc, Sơ Hạnh bị Cận Ngôn Châu đánh thức, choáng váng đứng dậy, cô vừa định đi ra ngoài, Cận Ngôn Châu sợ cô cảm lạnh, rủ áo khoác ra bảo cô mặc vào.

Sơ Hạnh vẫn còn đang mơ màng chỉ trực tiếp dang hai tay ra để anh xỏ vào.

Sau đó, trong tư thế này, cô tự nhiên ôm lấy eo anh.

Sơ Hạnh nhắm mắt lại, tựa vào trong ngực anh, nhẹ giọng thì thầm: “Xin lỗi nha Ngôn Ngôn, em mệt quá nên ngủ quên mất.”

Cận Ngôn Châu khẽ thở ra, chỉ nói: “Ăn tối xong rồi trở về nhé, tối nay em đi ngủ sớm một chút.”

Nhưng Sơ Hạnh lắc lắc đầu.

Cô ngẩng mặt lên mỉm cười với anh, nói: “Em ngủ đủ rồi, không buồn ngủ nữa.”

Sau khi ra khỏi rạp chiếu phim, Cận Ngôn Châu chở mọi người đến quán ăn ở một con phố khác.

Kỷ An và Dụ Thiển muốn uống bia, Cận Ngôn Châu lái xe không thể uống, Sơ Hạnh xung phong đảm nhận nói: “Em uống giúp anh!”

Cận Ngôn Châu: “Sao em lại thành bợm nhậu rồi?”

Sơ Hạnh cười khúc khích: “Hôm nay cuối cùng cũng được gặp anh, em rất vui!”

“Hơn nữa cũng không có người ngoài.” Cô kéo ngón tay anh, tha thiết nhìn anh, giống như đang làm nũng: “Chỉ uống một chút thôi!”

Cận Ngôn Châu bất lực, đành phải rót cho cô nửa ly.

Sơ Hạnh uống hết nửa cốc, lại xin Cận Ngôn Châu nửa cốc nữa.

Mấy lần như vậy, gò má cô đỏ bừng, cứ luôn nhìn anh cười hềnh hệch.

Sau bữa tối, Cận Ngôn Châu nhìn thấy Sơ Hạnh say khướt, vốn không có ý định đến KTV, nhưng Sơ Hạnh lại rất có hứng thú nhất quyết muốn đi.

Cuối cùng anh cũng đồng ý với cô, đưa bọn họ đến KTV.

Kỷ An cùng Dụ Thiển liên tiếp song ca một số bài hát dành cho cặp đôi.

Sơ Hạnh ngồi bên cạnh Cận Ngôn Châu, có chút ước ao nói: “Ngôn Ngôn, anh có muốn hát không? Em cũng muốn song ca với anh.”

Cận Ngôn Châu không trực tiếp từ chối, mà hỏi: “Hát gì?”

Đúng lúc Dụ Thiển và Kỷ An đã hát xong, chuyển sang bài hát tiếp theo.

Dụ Thiển lập tức chạy tới đưa micro cho Sơ Hạnh.

Cô cười cất giọng nói: “Chọn cho hai người đấy, mau cầm micro hát đi!”

Sơ Hạnh ngước mắt lên nhìn màn hình, trên đó hiển thị tên bài hát [Lúm đồng tiền nhỏ].

Sơ Hạnh nắm lấy cánh tay Cận Ngôn Châu vui vẻ nói: “Vậy hát bài này! Anh hát cùng em nha?”

Kỷ An vừa đặt micro vào tay Cận Ngôn Châu, Dụ Thiển liền gọi Kỷ An: “Em trai! Em muốn đi vệ sinh, anh đi cùng em không?”

“Được.” Kỷ An đáp lời, nắm tay Dụ Thiển ra khỏi phòng.

Mấy câu đầu của bài hát [Lúm đồng tiền nhỏ] là do nam hát.

Sơ Hạnh không kìm được nhắc nhở Cận Ngôn Châu: “Nào nào, Ngôn Ngôn nhanh hát đi!”

Bởi vì có chút lo lắng, ban đầu Cận Ngôn Châu suýt chút nữa không theo kịp nhịp, cũng may vào nhạc thuận lợi, khoảnh khắc hoảng loạn kia cũng biến mất.

Anh nhìn chằm chằm vào lời bài hát trên màn hình, lần đầu tiên hát trước mặt người khác.

“Anh vẫn đang tìm kiếm một người để nương tựa, để trao tặng yêu thương.”

Giọng chàng trai trong trẻo lạnh lùng, hơi trầm pha chút từ tính, vô cùng bắt tai.

Sơ Hạnh không ngờ anh có thể hát hay như vậy, cô không khỏi kinh ngạc mở to mắt, lập tức nhìn anh rồi mỉm cười.

Đến đoạn điệp khúc, Cận Ngôn Châu bất ngờ chủ động nắm tay Sơ Hạnh..

Sơ Hạnh mỉm cười, cũng nắm tay anh.

“Cuối cùng anh đã hiểu hạnh phúc khi có ai đó là như thế nào, cả một đời ấm áp, anh sẽ mãi yêu em đến trọn đời.”

Hát xong những dòng cuối cùng này, Sơ Hạnh lập tức reo hò cổ vũ.

Giọng nói ngọt ngào của cô phát ra từ micro, vang vọng khắp phòng: “Ngôn Ngôn anh hát hay lắm! Em vẫn muốn nghe anh hát tiếp!”

Lúc say cô nói nhiều hơn bình thường, cũng hoạt bát hơn.

“Hát một bài nữa đi!” Sơ Hạnh nắm tay anh lắc lắc, gọi anh: “Ngôn Ngôn ~”

Cận Ngôn Châu không cưỡng lại lời năn nỉ của cô nên anh phải đứng dậy chọn một bài hát.

[Ngọt ngào] của Châu Kiệt Luân.

Sơ Hạnh vui vẻ nói: “Bài hát này em cũng biết!”

Anh nói: “Em cùng với anh.”

Sơ Hạnh cười hì hì: “Em bè cho anh!”

Cận Ngôn Châu không hiểu ý đệm của cô là gì.

Anh không biết cô sẽ làm gì cho đến khi bắt đầu hát.

Cận Ngôn Châu hát: “Anh yêu em hơn tất cả, hứa với em rằng, sẽ cho em cuộc sống tràn hương vị mật ong.”

Sơ Hạnh vào theo: “Cuộc sống.”

Cận Ngôn Châu buồn cười nhìn cô, nhưng cô lại rất nghiêm túc, luôn chờ đợi lời bài hát sẽ đến lượt mình.

Cận Ngôn Châu lại hát: “Thêm một viên sữa khuấy lên cùng sự ngượng ngùng, vị ngọt ngào trào dâng khi anh nắm lấy bàn tay em.”

Anh còn chưa dứt lời, Sơ Hạnh liền phát ra một tiếng: “Muahh~~~”

Cận Ngôn Châu bị cô nháo cố nín cười, dường như khó hát tiếp.

Anh kéo tay cô, tỏ ý cô đừng làm rộn nữa, Sơ Hạnh tưởng anh đang vẫy tay với cô nên cô càng lắc lư qua lại càng mạnh.

Sau đó.

Cận Ngôn Châu hát: “Thật ấm áp khi nhận được nhiều yêu thương, nhiều đến mức lo lắng phải làm sao để nguội bớt.”

Sơ Hạnh: “Hú…”

Cận Ngôn Châu hát: “Chỉ còn em trong ánh mắt anh.”

Sơ Hạnh: “Chiuuu!”

Cận Ngôn Châu không nhịn được vừa cười vừa hát, trực tiếp ngồi xổm trên mặt đất bật cười thành tiếng.

Sơ Hạnh cũng ngồi xổm xuống, vẻ mặt vô tội nói: “Anh mau hát tiếp đi mà!”

Cận Ngôn Châu cười hỏi: “Em cứ quậy anh như thế, anh hát được sao?”

Sơ Hạnh nghiêng đầu, nghiêm túc nói: “Em không quậy mà, cách hát như vậy đó!”

Anh biết bài này hát như vậy, nhưng mà cô hài hước quá.

Anh không thể ngừng cười.

Tại sao lại có một cô gái đáng yêu như này nhỉ?

Không đợi hai người họ hát tiếp, Kỷ An và Dụ Thiển đã quay về phòng.

Cận Ngôn Châu không hát nữa.

Sau đó, anh chỉ ngồi trên sofa nhưng không nghe hai người kia hát.

Trong đầu anh tràn ngập giọng nói vui tươi sôi nổi của Sơ Hạnh: “Chiuuu!”

Giống như bị trúng tà, dù thế nào đi nữa cũng chẳng thể xua đuổi được.

Cũng do cô, tối nay anh vẫn luôn cười.

Bốn người chơi đến gần mười một giờ mới trở lại trường.

Cận Ngôn Châu đỗ xe ở ngoài trường rồi nắm tay Sơ Hạnh đưa cô về ký túc xá.

Đến dưới tòa nhà, cô ôm eo anh, ở trong ngực anh ngẩng mặt, thoải mái đòi hỏi: “Hôn hôn.”

Cận Ngôn Châu cúi đầu hôn lên môi cô.

Sơ Hạnh mỉm cười, lúm đồng tiền chợt hiện lên.

Sau khi nhận được nụ hôn chúc ngủ ngon, cô hài lòng nép vào trong ngực anh, thì thầm hỏi: “Ngôn Ngôn, anh có nhớ em không?”

Cô nàng say đến mức dường như quên mất rằng mình đã hỏi anh câu hỏi này ngay từ ban ngày lúc gặp lại anh.

Cận Ngôn Châu ôm cô, không khỏi siết chặt vòng tay.

Anh hơi cúi đầu, gò má nhẹ nhàng cọ vào mái tóc thơm mùi hoa hạnh của cô, sau đó nói nhỏ bên tai, cuối cùng thẳng thắn thừa nhận: “Ừ, nhớ.”

Mỗi ngày đều rất nhớ em.