Hôn Hôn Muốn Ngủ

Chương 3



Chử Khanh thận trọng trải qua một ngày ở nhà họ Tùy, người giúp việc của nhà họ Tùy rất tôn trọng Chử Khanh, không hề có chút thiếu tôn trọng, nhưng Chử Khanh chỉ cảm thấy nhàm chán.

Tất cả bọn họ đều cung kính đến mức không tìm được ai để trò chuyện cùng, cơm trưa là ăn chung với Tùy Chiêu Thành, có lẽ cơm tối cũng sẽ ăn chung.

Lúc hai người ăn cơm, Tùy Chiêu Thành luôn nhìn Chử Khanh ăn, mỗi lúc đều gắp đồ ăn cho Chử Khanh, khiến Chử Khanh vừa ăn vừa nơm nớp lo sợ.

Buổi tối tắm rửa xong, Chử Khanh đi ngủ trước, cô muốn làm rùa rút đầu, mặc kệ Tùy Chiêu Thành có ngủ trong phòng này hay không, dù sao cô cũng ngủ rồi, cô không biết gì hết.

Nhưng không ngờ, Chử Khanh mới ngủ không bao lâu, Tùy Chiêu Thành đã đi vào. Thấy Chử Khanh đã ngủ, Tùy Chiêu Thành bước đi rất nhẹ nhàng, tắm rửa rồi mặc áo choàng tắm đi ra.

Cơ bụng rất dễ thấy, nếu lúc khác, Chử Khanh đã chảy nước miếng, nhưng lúc này, rõ ràng người bị chảy nước miếng chính là anh.

Nếu Tùy Chiêu Thành như con sói đói nhào vào mình thì phải làm sao đây? Thà chết không chịu hay là chấp nhận số phận đây?

Trong lòng Chử Khanh bối rối, không biết phải làm sao, nhưng đối với chuyện này, hiển nhiên Chử Khanh không còn lựa chọn nào khác. Chử Khanh cảm thấy phía sau giường hơi lún xuống, Tùy Chiêu Thành bước lên.

Sao Tùy Chiêu Thành lại không nhìn thấy Chử Khanh căng thẳng, anh không định làm gì, chỉ muốn ôm cô thôi.

Tùy Chiêu Thành tắt đèn, sau đó nằm xuống, tự nhiên ôm Chử Khanh: "Đừng căng thẳng, nếu em không đồng ý, anh sẽ không động vào em."

Tùy Chiêu Thành thì thầm vào tai Chử Khanh.

"Ừm."

Chử Khanh vẫn còn căng thẳng, nhưng thấy Tùy Chiêu Thành thành thật không làm gì cả, vốn tưởng cô sẽ mất ngủ nhưng lại ngủ rất ngon.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Tùy Chiêu Thành đã rời đi, Chử Khanh thở phào nhẹ nhõm, không cần đối mặt với Tùy Chiêu Thành là được, rời giường ăn sáng thôi.

"Phu nhân, lão Trần đang ở bên ngoài chờ lệnh, cô muốn đi đâu thì có thể nói với lão Trần."

"Ừm, cảm ơn."

Chử Khanh cảm thấy đây là biến tướng giám sát, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác, giám sát thì giám sát đi, cô cũng không làm việc gì sai trái cả.

Ăn sáng xong, Chử Khanh ở nhà không đi đâu, ngày mùng 8 âm lịch cô sẽ đi làm, bình thường, vào thời gian này, cô sẽ đi thăm họ hàng, nhưng bây giờ cô không thể rời khỏi nhà họ Tùy, nhà họ Tùy cũng không có người thân cần cô đi thăm.

Vốn tưởng rằng ở nhà một mình sẽ tốt, nhưng không lâu sau, Tùy Chiêu Thành đã quay lại, nói sẽ đưa cô về nhà cũ.

"Em? Bây giờ về thì không tốt lắm đâu."

Từ đầu đến cuối, Chử Khanh vẫn cảm thấy mình như tình nhân, không thể ngồi lên vị trí phu nhân của nhà họ Tùy.

"Có gì mà không tốt? Hôm nay ở nhà cũ có một buổi họp mặt gia đình, đúng lúc em về gặp mặt họ, lên đầu lựa đồ em thích đi, anh chờ em."

Tùy Chiêu Thành ngồi trên ghế sofa nhìn Chử Khanh.

Chuyện anh kết hôn với Chử Khanh cũng có nói qua với họ, mọi người chưa từng gặp cô, người trong nhà đều không đồng ý chuyện Tùy Chiêu Thành cưới Chử Khanh, nhà họ Chử và nhà họ Tùy khác nhau quá nhiều, xem thường Chử Khanh cũng bình thường, nhưng Tùy Chiêu Thành thích Chử Khanh là được, người người khác không liên quan gì đến anh.

Chử Khanh thay quần áo, trang điểm nhẹ nhàng, Chử Khanh cũng là con gái của một gia đình giàu có, cách giáo dục và lễ nghi cũng không có gì khác biệt gì nhiều.

"Đi thôi."

Tùy Chiêu Thành đưa tay về phía Chử Khanh, Chử Khanh đặt tay vào lòng bàn tay Tùy Chiêu Thành.

Khi hai người đến nhà cũ, đã gần đến giờ ăn trưa, nghe người giúp việc báo đại thiếu gia về nên mọi người đều đang đợi.

Bây giờ Tùy Chiêu Thành là người quản lý nhà họ Tùy, bản thân Tùy Chiêu Thành lại rất có tài kinh doanh, dưới sự lãnh đạo của anh, công ty nhà họ Tùy phát triển không ngừng, là sản nghiệp dẫn đầu ở thành phố Lâm.

Vì vậy, trong nhà Tùy không có ai không phục Tùy Chiêu Thành, nhưng họ cũng khá bất mãn với việc Tùy Chiêu Thành chọn vợ, sao không lấy mấy tiểu thư, lại cưới một người sa cơ thất thế, quả thật không thể tin được.

Tất cả mọi người đều đang chờ xem kịch, trong phòng khách có hơn mười người, mọi người nhà họ Tùy đều tụ tập ở đây, nhìn Tùy Chiêu Thành dẫn Chử Khanh đi vào.

"Chiêu Thành về rồi, mau ngồi xuống đi, khi nãy ông nội mới nhắc đến con."

Cô của Tùy Chiêu Thành rất nhiệt tình, không biết còn tưởng là mẹ của anh.

Mẹ của Tùy Chiêu Thành đã qua đời nhiều năm trước, Tùy Chiêu Thành không gần gũi với ba, anh là con một, mặc dù ba Tùy chỉ sinh mỗi Tùy Chiêu Thành nhưng các cô chú của Tùy Chiêu Thành lại sinh ra rất nhiều con cái. Tổng số nam nữ đều gần mười người, đáng tiếc không có ai thân thiết với Tùy Chiêu Thành cả.

"Giới thiệu một chút, Khanh khanh, vợ của con."

Tùy Chiêu Thành không đáp lại sự nhiệt tình của cô mình, nếu không phải Tùy Chiêu Thành nắm quyền quản lý tài sản, ai lại chịu nói chuyện với Tùy Chiêu Thành? Từ lâu, Tùy Chiêu Thành đã hiểu đạo lý này nên mới nỗ lực hết để có được mọi thứ thuộc về mình.

"À, là vợ của Chiêu Thành sao, nhìn cũng bình thường thôi mà."

Thím của Tùy Chiêu Thành vừa nói vừa cắn hạt dưa, vốn dĩ bà muốn hợp tác với nhà mẹ đẻ của mình, gả cháu họ của mình cho Tùy Chiêu Thành, không ngờ Tùy Chiêu Thành lại không thèm nhìn đến cháu họ của ba, quay đầu cưới đứa con gái này.

"Nếu Khanh Khanh không đẹp thì có nên đi phẫu thuật thẩm mỹ như Tùy Vân không?"

Tùy Vân là con gái của thím.

"Con, Chiêu Thành, Vân Vân là em gái ruột của con, sao con lại nói em gái của mình như vậy."

Thím không bình tĩnh được nữa.

"Khanh Khanh là vợ của con, không phải người ngoài, thím đừng quên, thím cũng không phải họ Tùy."

Tùy Chiêu Thành lạnh lùng nhìn bà, mấy người này, ngoài mặt là họ hàng nhưng thật ra là quỷ hút máu, Tùy Chiêu Thành tuyệt đối không cho phép họ bắt nạt Chử Khanh.

"Được rồi, đừng nói nữa, Chiêu Thành. Ông nội đang ở trên lầu, con dẫm vợ lên lầu đi."

Chú kéo góc áo của thím, ra hiệu cho bà im lặng, Tùy Chiêu Thành không dễ chọc đâu.

Chử Khanh bị tình huống này dọa sợ, tết đến, nhà họ Chử rất vui vẻ, trước giờ, không có không khí như vậy, nhà họ Tùy đúng là đáng sợ, Tùy Chiêu Thanh nói chuyện cũng không nể mặt chút nào.

"Đừng để ý tới bọn họ, mẹ anh đã sớm qua đời, họ thích khoa tay múa chân trong việc của anh, em là đại thiếu phu nhân của nhà họ Tùy, không cần sợ bọn họ."

Tùy Chiêu Thành vòng tay ôm eo Chử Khanh, sợ Chử Khanh bị dọa sợ.

"À, được."

Chử Khanh ngoan ngoãn đáp lại, dù sao họ cũng không ở chung, có lẽ Chử Khanh cũng không coi trọng, không cần mỗi ngày thấy họ ở nhà là được.

May mắn là ông nội của Tùy Chiêu Thành đối xử với Chử Khanh không tệ, sau khi gặp Chử Khanh, ông không nói gì, chỉ bảo Tùy Chiêu Thành hãy chăm sóc Chử Khanh thật tốt, còn đưa cho Chử Khanh một chiếc vòng tay trông giống như vật gia truyền.

Chử Khanh cảm thấy nó quá giá trị, không dám nhận, Tùy Chiêu Thành ngăn lại, nói: "Cầm đi. Cái này là của bà nội để lại, là vật gia truyền của nhà họ Tùy, chỉ truyền lại cho vợ của cháu trai cả."

Chử Khanh đành phải nhận lấy, chờ khi về nhà thì tháo ra, quá quý giá, nếu bị làm bể thì xong rồi.

Trong bữa trưa, thím nhỏ nhìn thấy chiếc vòng tay trên tay Chử Khanh, hai mắt sáng ngời, dường như muốn ăn Chử Khanh luôn.

Chiếc vòng tay này nằm trên tay Chử Khanh có nghĩa là ông Tùy đã chấp thuận cháu dâu này, sau này không được phép ly hôn, nhà họ Tùy có quy định không được ly hôn, xem ra cháu họ của mình không còn hy vọng rồi.

Sau khi ăn cơm xong, Tùy Chiêu Thành cũng không ở lại lâu, đưa Chử Khanh rời đi, đỡ phải để mấy người họ hàng kia nói mấy chuyện khiến Chử Khanh không vui, Tùy Chiêu Thành đưa Chử Khanh về nhà, nhưng cô đã ngăn anh lại.

"Chiêu Thành, có nên để chiếc vòng tay này ở chỗ anh không? Nếu không, em sợ mất, em không bồi thường nổi."

"Ông nội đã tặng cho em thì là của em, vứt đi cũng không có ai biết, ai trách em, đừng lo, chuyện của họ em đừng để trong lòng, bản thân anh thích em, không có liên quan gì đến họ."

"À, em hiểu rồi."

Chử Khanh cúi đầu, lướt qua Tùy Chiêu Thành đi lên lầu, chuẩn bị tìm một cái hộp cất vào, sau này sẽ để trong ngân hàng.

Ai biết sau này Tùy Chiêu Thành có bỏ cô hay không, nếu lúc đó anh tìm cô đòi lại thì coi như xong rồi.

Mà đối với việc Tùy Chiêu Thành nhấn mạnh câu "anh thích em" thì Chử Khanh mặc định lọc ra, không nghe thấy.

Tùy Chiêu Thành bất đắc dĩ mỉm cười, không biết sao mình lại yêu một cô gái như thế nào, coi lời mình nói như gió thoảng bên tai.