Hôn Lễ Của Bạn Trai Cũ

Chương 12: Sơ quen 6



Chẳng qua chỉ là một trận gió xuân, trái tim thiếu niên, rộng mở. --《 Sơ quen 》

- -

Đinh Thành vừa ăn vừa phá đám: "Vợ nhỏ của anh em, tớ nói cậu nghe, tên này không phải người tốt đâu, hắn có mục đích đen tối với cậu đó."

Thẩm Tại Đồ tức giận đạp lên một cái: "Sao mày còn chưa cút đi?"

Đinh Thành vẻ mặt thấu hiểu lòng người: "Ha ha, mày có dám nói mày không có mục đích gì không?"

"Có chứ." Thẩm Tại Đồ thừa nhận không do dự, ngữ khí còn có chút bá đạo đường hoàng: " Tao có ý đồ đó, không có ý thì tốt với người ta làm gì."

"Yo?" Đinh Thành nhớ tới vẻ mặt của Thẩm Tại Đồ hôm qua, lại so với vẻ mặt hớn hở của ngày hôm nay: "Lão Thẩm, mới một đêm không gặp, từ thằng ngốc trong tình yêu biến thành chuyên gia nha, tối qua đi thăng chức ở chỗ nào đó."

Thẩm Tại Đồ ra vẻ cao thâm cười cười, cho Đinh Thành một khẩu âm: Gọi anh trai --

Đinh Thành trả lại cho hắn: Phi phi --

Ôn Lộ nghe bọn họ nói chuyện, không trả lời.

Bởi vì trong miệng cậu còn đang ngậm miếng hạt dẻ, vào học không dám nhai, quai hàm phông lên như chuột giữ thóc.

Thẩm Tại Đồ nhìn thấy, dáng vẻ Ôn Lộ cẩn thận ăn vụng trong giờ học kia thật đáng yêu, dường như đang khiến trái tim hắn sống dậy.

Vì thế Thẩm Tại Đồ lại cố ý bóc một bạt nữa ra, trong lòng đầy ý xáu muốn bắt nạt người ta: "Ôn Lộ, cho này."

Ôn Lộ vội lắc đầu, chỉ chỉ miệng, ý bảo trong miệng vẫn chưa ăn.

Thẩm Tại Đồ lại giả vờ không biết: "Cái gì?"

Ôn Lộ nhìn thoáng qua bục giảng, há miệng, nói nhanh: "Vẫn còn."

Đầu lưỡi linh hoạt lật hạt dẻ sang bên má.

Một giây bất tài, mảnh hạt đầy nước lại đi vào trong miệng.

Tay Thẩm Tại Đồ giật thót, ánh mắt lỗ mãng dừng trên đôi môi đỏ căng mọng của Ôn Lộ.

Trên mặt nóng lên, truyền vào trong ngực.

"Cậu, cậu cố ý đúng không?" Hắn ngẹn lời, nửa ngày sau mới nói.

"Ơi?" Ôn Lộ mở to mắt, không hiểu hắn đang nói gì.

Biểu tình đối phương rất ngây thơ, rất tinh khiết.

"Không, không có gì." Thẩm Tại Đồ nuốt một ngụm nước miếng, có chút xấu hổ chớp chớp mắt.

Hắn biết là mình hiểu lầm.

Là tâm trí hắn không tịnh, tiếp thu những thứ linh tinh.

Nhưng thế cũng không thể trách tâm tư của Thẩm Tại Đồ lung lay.

Hắn đang trong quá trình nghĩ ngợi từ Ôn Lộ không có đối tượng đến Ôn Lộ có đối tượng.

Hắn như một đóa hoa trên vách núi hẻo lánh nhiều năm không muốn nở rộ.

Bây giờ chẳng qua mới chỉ là một trận gió xuân.

Trái tim thiếu niên.

Lập tức run rẩy, mở ra.

Lại tươi đẹp như vậy, lại tươi sáng như vậy.

Thẩm Tại Đồ thở dài trong lòng

Hắn tự biết chính mình xong rồi.

Giống như lời Đinh Thành, hắn toang rồi.

Sau khi tan học, Ôn Lộ đóng sách lại.

Vừa chuyển động liền kinh động Thẩm Tại Đồ, dường như đang sợ Ôn Lộ chạy mất: " Cậu muốn đi đâu?"

Ôn Lộ khó hiểu nhìn hắn: " Tớ đi WC mà."

Thẩm Tại Đồ nhớ tới chuyện ở WC lần trước, lo lắng: " Tớ đi cùng cậu."

Ôn Lộ nói thầm: "Cậu đi WC thì đi thôi, sau phải đi cùng nhau chứ?"

Thẩm Tại Đồ không chịu được nhất là Ôn Lộ coi hắn như người ngoài, Ôn Lộ càng xem hắn là người ngoài, cậu càng không thể làm "Vợ" hắn: " Sao tớ với cậu lại không thể đi cùng nhau, cậu đã ăn đồ của tớ, chính là, chính là." Vài từ sau ở trên miệng hắn, như đã dính keo dán lên, hắn không dám nhìn Ôn Lộ," Chính là người của tớ."

Lời lẽ không biết xấu hổ, giống như tên cường đạo, làm trái tim Ôn Lộ run lên.

Trong phút chốc, giữa bọn họ đã có gì đó không giống với trước kia.

"Ai là người của cậu." khóe mắt Ôn Lộ hờn giận liếc hắn một cái, xoay người rời khỏi lớp học.

Thẩm Tại Đồ vội vàng theo sau, cũng không sợ bị ai thấy.

Người trong lớp vốn dĩ còn thấy rất hứng thú với chuyện hai người này không được tự nhiên.

Một ít người hiểu tâm tư của Thẩm Tại Đồ với Ôn Lộ, vài người đi theo góp vui.

Thấy hai người đi ra ngoài, còn có người ở đằng sau lưng họ tươi cười lớn tiếng gọi bọn họ: "Lão Thẩm, coi chừng vợ nhỏ của cậu nha, cẩn thận bị bỏ lại đó."

"Ê ê, nói cái gì đó, ai là vợ nhỏ của nhà các cậu, hỏi qua người nhà mẹ đẻ chúng ta chưa?"

"Xí, không có người nhà mẹ đẻ gì hết, đây là chuyện sớm muộn thôi, không tin thì chờ xem."

".........."

Ôn Lộ đi đến ngoài hành lang rồi mà vẫn nghe được tiếng trong lớp, không hiểu ra sao.

Bây giờ trong lớp đang chia thành hai "Bang phái", nam sinh do Đinh Thành cầm đầu, đại diện cho bạn cùng bàn của cậu.

Nữ sinh do Vương Lệ cầm đầu, đại diện cho cậu.

Cậu không rõ, khi nào thì cậu với bạn cùng bàn, cái kia chứ.

Nghĩ đi nghĩ lại, Ôn Lộ cảm thấy đầu xỏ là người bên cạnh, bĩu môi bất mãn: " Cậu, sao cậu không giải thích với bọn họ."

"Giải thích cái gì cơ?" Thẩm Tại Đồ còn đang thầm mong bọn họ gọi như vậy đây.

"Chính là, bọn họ nói chúng ta cái đó." Làm bạn cùng bàn cũng đã lâu, bây giờ Ôn Lộ không sợ hắn chút nào, thậm chí còn dám" Ra lệnh": "Cậu bảo Đinh Thành đừng gọi tớ lung tung."

Dưới đáy lòng Ôn Lộ, ở chung lâu như vậy rồi, tự giác cũng sinh ra thân thiết phần nào.

Thẩm Tại Đồ rõ ràng là đang giả ngu, chột dạ: " Gọi cậu như thế nào?"

"Chính là gọi cái kia, nói tớ là cái kia, của cậu đó." Thanh âm mềm mại có chút sốt ruột.

"Họ thích thì họ gọi chứ." Thẩm Tại Đồ như lừa xuống núi, bắt đầu dựa vào bọn họ ngầm bày tỏ: "Làm sao, cậu sợ bị người khác biết à. Tớ cũng không ngại, cậu ngại gì chứ?"

Hay là cậu đang cố che giấu tâm tư gì khác." Lời này mang theo ý thăm dò ám muội.

Ôn Lộ không biết cãi lại kiểu gì, bước nhanh vào nhà vệ sing.

Đi vệ sinh xong, hai người cùng đứng bên bồn rửa rửa tay.

Thẩm Tại Đồ nhìn Ôn Lộ nãy giờ cũng không nói với hắn câu nào liền thăm đò: "Cậu giận rồi sao?"

Ôn Lộ vảy vẩy tay, nhìn những giọt nước lành lạnh trên đôi tay nhỏ, trong lòng Thẩm Tại Đồ như đang có một con mèo đùa nghịch bên trong.

Ôn Lộ lắc đầu, khẽ nói: "Không."

Ôn Lộ là đang suy nghĩ, can nhắc sự việc.

Thẩm Tại Đồ có tật giật mình liếc mắt nhìn, sắp vào học rồi, nhà vệ sinh không còn ai khác.

Đột nhiên đánh bạo cầm tay Ôn Lộ.

Ôn Lộ sợ hết hồn, như một bé thỏ bị bắt lấy dôi tai.

Ngón tay ướt dẫm nắm chặt sít sao.

Ôn Lộ trừng mắt, ngẩng đầu nhìn hắn.

Ánh mắt nóng bỏng ngừng trên mặt cậu, bao hàm ý xuân quấn quýt.

Thoáng chốc, chuyện mà Ôn Lộ vẫn không thể hiểu nổi, đột nhiên có đáp án.

"Ôn Lộ, tớ, " Thẩm Tại Đồ vừa sốt sắng vừa rối rắm.

Trong lòng hắn có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Đinh Thành nói hắn là một tên ngốc, không có kinh nghiệm yêu đương, Đinh Thành nói rất đúng.

Vừa đến thời khắc mấu chốt này, hắn chỉ có thể ngu ngốc mà nhìn mắt, mũi miệng Ôn Lộ.

Một câu cũng không nói ra được.

Ôn Lộ dù có ngốc đến mấy cũng biết hắn có ý gì.

Thẹn thùng rút tay ra, nhỏ giọng oán trách: "Cậu, cậu làm cái gì vậy chứ?"

Thẩm Tại Đồ lập tức phản ứng, muốn nói ra lời trong lòng, nhưng lại sợ, nhưng nếu không nói ra, lại sợ lỡ mất cơ hội: "Tớ sợ tớ vừa không để ý, đã có người đến lừa cậu đi mất rồi." giọng nói của hắn đột nhiên nhỏ đi," Cho nên, cho nên tớ muốn ra tay sớm một chút."

Lập tức, chọc thủng lớp cửa sổ giấy, trực tiếp đâm vào lòng Ôn Lộ, ái muội đầy đất.

Ôn Lộ đưa tay ôm ngực, mặt đỏ bừng lên, nhẹ nhàng, run rẩy nói: "Ai sẽ lừa tớ chứ."

Thẩm Tại Đồ là một nhóc con mới rơi vào bể tình, bây giờ thấy ai cũng là tình địch: "Có, chỉ là cậu không biết đó thôi."