Hôn Lễ Của Bạn Trai Cũ

Chương 3: Gặp lại 2



Gặp lại 2

Bọn họ từng bước, từng bước lại gần đối phương, tim, vai lại như chà sát qua---《Gặp lại》

- -----------------

Lúc Ôn Lộ về đến nhà đã là gần tám giờ, cậu ở khu phố cổ, tuy đèn đường hơi tối nhưng bảo an lại rất tốt.

Những tán lá hiếm hoi chia nhỏ ánh trăng, kéo dài bóng người thê lương trên mặt đất,Ôn Lộ đi vào quầy bán đồ ăn vặt ở dưới lầu, lấy ra tờ tiền, cầm một bao thuốc lá như thường lệ, rời đi.

Cậu học hút thuốc từ bao giờ, có lẽ là lúc không ngừng đuổi theo bóng lưng trong giấc mộng kia đến khi khóc.....tỉnh, hoặc thời điểm Mộng Mộng nửa đêm ồn ào không chịu ngủ, bản thân thúc thủ vô sách (Bó tay hết cách), hoặc là thời điểm cảm thấy rất cô đơn mà thiếu đi vòng tay của anh.

Tóm lại, thời gian đã lâu đến mức chính cậu cũng đã quên.

Trong hành lang u tối mơ hồ xuất hiện một bóng người, một ánh lửa mập mờ trong bóng đêm,Ôn Lộ che miệng thổi ra một vòng khói đẹp đẽ. Suy nghĩ trong đầu khi tham gia họp lớp là muốn gặp lại anh, không làm gì, chỉ cần gặp mặt anh.

Đại khái đã giải quyết xong cái đinh quanh quẩn trong lòng tám năm qua, vong niệm* cuối cùng.

(*Vong niệm: ý nghĩ xằng bậy, tham vọng không chính đáng.)

Lại để cậu có dũng khí vẫy tay từ biệt tám năm này.

Tuy nhiên cậu biết rõ, anh đã sớm không có còn thuộc về cậu.

Sau này, tương lai, vĩnh viễn không còn thuộc về cậu.

“Bạn cùng bàn mới, về sau xin được chiếu cố nhiều hơn.”

“Bạn học cũ, về sau xin được chiếu cố nhiều hơn.”

Cách biệt tám năm, lại lần nữa nghe được câu nói quen thuộc, trái tim Ôn Lộ vẫn như trước bị nắm đến đau xót khổ sở, sau khi nguội đi chỉ còn lại nỗi khổ tâm vô tận. Nhưng đối phương chẳng qua chỉ là xuất phát từ lễ phép khi nói chuyện thôi, cậu không nên tự mình đa tình nghĩ ngợi lung tung, những lời này còn rất nhiều ý khác.

Hít một hơi thật dài, Ôn Lộ thoát khỏi hồi ức trước kia, tất cả đều đã qua, hiện tại bọn họ đều đã có cuộc sống của riêng mình.

Sau này không làm phiền, bản thân mới có thể mạnh khỏe.

Ôn Lộ trong lòng tự nhắc nhở chính mình, theo điếu thuốc sắp tắt trong tay, lấy từ trong túi tiền một cái kẹo cao su xanh lá ra nhai, mới lên lầu vào nhà.

Cửa vừa mở ra, bên trong liền vọt ra một nữ sinh bị buộc tóc hai bên: “Ba ba.”

Âm thanh này có thể khiến Ôn Lộ quên hết những thứ không tốt đẹp, cậu cúi người ôm con gái, đưa tay vuốt lưng bé: “Mộng Mộng ở nhà có ngoan không, bài tập đã làm xong chưa...?”

Để chuyển lực chú ý của mình, Ôn Lộ liên tục hỏi con gái thật nhiều vấn đề, Mộng Mộng trả lời từng câu, trượt xuống bên chân Ôn Lộ, chạy vào phòng lấy sách bài tập cho Ôn Lộ kiểm tra.

Mộng Mộng đã bảy tuổi, không biết là giống cậu hay giống người kia, nhưng tóc hơi quăn giống cậu, đưa ra ngoài, người khác vừa nhìn là biết con gái cậu. Khi Mộng Mộng còn bé, Ôn Lộ còn có thể tìm ra chút ít bóng dáng của người kia trên gương mặt nhỏ nhắn này, Mộng Mộng càng lớn, cậu càng tìm không được.

Sau buổi gặp mặt hôm nay, bóng dáng người trong mộng kia càng trở nên rõ ràng, cậu đột nhiên phát hiện, Mộng Mộng chỉ có tính cách giống anh lúc trước, rất hoạt bát, sáng sủa.

Như vậy cũng tốt, coi như cậu trộm của người kia một chút niệm tưởng. Cuộc sống về sau, ít nhất cậu còn có Mộng Mộng.

“Ba ba, có phải hôm nay ba thấy thiệt nhiều tiểu đồng bọn không...” Ôn Lộ ôm Mộng Mộng ngồi trên ghế salon kiểm tra bài tập, nghe được lời con gái, cười nói: “ Đúng vậy, có thiệt nhiều tiểu đồng bọn luôn.”

Mộng Mộng dựa vào cậu, đếm ngón tay bắt đầu kể cho cậu các tiểu đồng bọn ở trường của mình, rất nhiều cái tên Ôn Lộ đều biết, Lúc trước vì sợ Mộng Mộng ở trường bị bắt nạt, cậu đã tạo quan hệ tốt với rất nhiều phụ huynh.

Mộng Mộng ghé vào cái cậu nói một hơi mười mấy cái tên, Ôn Lộ kinh ngạc với năng lực thích ứng cùng xã giao của con gái bảy tuổi, giỏi hơn khi cậu còn bé rất nhiều. Nhưng lại chỉ đau đầu với năng lực học tập của bé, cũng không biết là di truyền từ ai: “ Mộng Mộng, chỗ này con chép sai rồi, cả chỗ này nữa, đi xuống, chép lại thêm lần nữa.”

Khó thì biết, đơn giản thì lại dễ sai, là lỗi điển hình của người kia, bây giờ di chuyền y nguyên lên con gái của cậu, Ôn Lộ thở dài.

Đúng lúc này, điện thoại vang lên,Ôn Lộ cầm điện thoại, là tin nhắn VL gửi tới: "Ôn Lộ, cậu đã đi rồi sao? Sao lại không chờ tớ một chút chứ....OMG 「Khóc khóc khóc 」

Có thể tưởng tượng ra dáng vẻ VL khi nói xong những lời này, không kém thời học sinh bao nhiêu, Ôn Lộ cười bấm điện thoại: "Trong nhà có việc nên phải về trước."

VL trả lời: "Đều do lão yêu bà trong công ty bóc lột chúng ta, mỗi ngày đều bắt chúng ta tăng ca, tăng ca, tăng ca 「Phẫn nộ」."

Ôn Lộ bật cười: "Sau này còn rất nhiều thời gian, chúng ta lại hẹn."

VL trả lời: "Haiz, được rồi!"

Ôn Lộ đặt điện thoại xuống, nhìn con gái ngồi trên bàn làm bài tập, sờ đầu bé, đứng dậy, kéo rèm cửa sổ, về phòng ngủ.

Buổi tối lúc rửa mặt, ngón tay Ôn Lộ chảy máu, tụ bên trên làm lộ miệng vết thương.

Ôn Lộ không biết một cái vết thương sắp lành còn có thể chảy máu lại, thậm chí còn cảm thấy đau, như có cây kim đâm vào, ghim vào tay cậu.

Ngồi trên ban công, xé urgo dán miệng vết thương lại, Ôn Lộ nhẹ nhàng đặt ngón tay cái lên, cái khối nhiệt kia, có một loại cảm giác no căng, một lúc sau lại không còn cảm giác gì.

Không cần biết có bao nhiêu vết thương, chảy máu bao nhiêu lần, đều sẽ khép lại theo thời gian.

Đưa tay léo rèm cửa sổ, mờ mịt nhìn ra cửa sổ, lờ mờ vô biên, không biết bây giờ buổi họp mặt đã kết thúc chưa.

Thẩm Tại Đồ được Đinh Thành đỡ ra khỏi khách sạn: "Sao đêm nay cậu uống nhiều vậy chứ...,...... tất cả mọi người đều muốn rót rượu cho cậu, cậu không nhìn ra sao..."

"Haha." Tuy bước chân phù phiếm nhưng đầu óc của anh vẫn còn tỉnh táo một chút, chống đỡ cơ thể ngồi lên bồn hoa bên cạnh, lấy điện thoại bấm một dãy số: " Hoa Đại Giá, tìm người đến đón tôi về."

Ngón tay nhấn lung tung trên điện thoại, gọi đi, bên trong truyền đến giọng nữ máy móc vô cảm: "Chào ngài số điện thoại ngài gọi không tồn tại, xin hãy kiểm tra lại. Chào ngài số điện thoại ngài gọi không tồn tại, xin hãy kiểm tra lại. Chào ngài số điện thoại ngài gọi........."

Đinh Thành bất đắc dĩ lắc đầu cười, cầm điện thoại Thẩm Tại Đồ lên, lúc cúi xuống nhìn.

Lập tức sợ run.

136xxxx1520.

Đuôi số vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, là phần đã bị phai mờ trong trí nhớ, thời học sinh người nào đó đã từng dùng, từng con số đều nhắc nhở quá khứ ngu xuẩn đã trôi qua.

Không dám nghĩ lại, bởi vì thực cốt xuyên tim ( bị tổn thương).

"Chào ngài số điện thoại ngài gọi không tồn tại, xin hãy kiểm tra....." Đinh Thành nghiến chặt răng, không nói chuyện, yên lặng bấm điện thoại, giống như chưa có gì xảy ra, một lần nữa bấm số.

Đại Giá đến rất nhanh, lúc Thẩm Tại Đồ lên xe đã tỉnh táo hơn nhiều, phất tay tạm biệt Đinh Thành, mở hướng dẫn điện thoại đặt trên giá, dựa vào hướng dẫn lái xe, rất nhanh đã tìm được điểm đến.

Lấy chìa khóa mở cửa chống trộm, lúc đi anh quên đóng cửa sổ, gió mát thổi qua phòng khách phả vào mặt, đưa tay bật đèn, Thẩm Tại Đồ ném áo khoác lên ghế salon, vào bếp lấy cốc nước, đi ra đứng trên ban công.

Trở về Lâm Thành đã một năm, rất ít khi có tâm tình đứng trên sân thượng ngắm nhìn cảnh đêm phồn hoa của Lâm Thành, lúc trước tìm nhà ở cũng là tùy ý tìm công ty môi giới.

Chỉ là đến ngày thứ ba anh chuyển vào mới phát hiện, hóa ra từ đây có thể nhìn thấy Nhất Trung Lâm Thành.

Vị trí rất xa, chỉ chiếm một phần địa phương của Lâm Thành, không nhìn kỹ thì sẽ không thấy.

Chỉ ở vị trí trung tâm mới thấy rõ ràng.

Nếu đã như vậy, cuối cùng vẫn quyết định ở đây.

Trong một năm này, anh tận mắt nhìn thấy từng tòa nhà xung quanh được xây lên, chặn Nhất Trung.

Từ đó về sau, sân thượng chính là một chỗ dư thừa.

Mà ba ngày trước, bạn học cùng lớp cũ Khấu Tư Kiệt không biết lấy lấy phương liên lạc của anh từ đâu, nói muốn tổ chức một buổi họp lớp, lúc ấy lấy cớ bận công tác từ chối hắn, xế chiều hôm nay nhìn Khấu Tư Kiệt gửi một bức ảnh hiện trường lên vòng bạn bè, cuối cùng vẫn lái xe đến.

Thẩm Tại Đồ không khỏi mỉm cười, thời gian tám năm.

Đủ để hiểu một người, cũng đủ để quên một người, quên tất cả về hắn, cũng có thể thay đổi một người.

Coi như là gặp mặt lần nữa, cũng có thể thản nhiên vui đùa.

Coi như tình cảm của anh đối với cậu triệt để chấm dứt.

Chẳng qua rốt cuộc là đã thật sự chấm dứt, hay là chấp niệm cá nhân.

Anh đã không thể phân biệt.

"Ôn Lộ, đã lâu không gặp."

Lâu sau, một tiếng nhẹ nhàng, tựa như tiếng thở dài của gió đêm.

Cứ nghĩ hôm nay là một đêm không mộng, nhưng có thể là rượu cồn trong dạ dày quấy phá khiến anh lăn lộn mất ngủ. Rạng sáng ba giờ, Thẩm Tại Đồ đứng dậy bật đèn đầu giường, tựa như thói quen đưa tay mò ngăn kéo.

Kéo ra, đưa tay vào, sờ không thấy gì.

Hậu tri hậu giác, hóa ra anh đã cai thuốc mấy năm rồi.

Ngồi trên giường khẽ thở dài, bỗng dưng trào phúng tự cười một tiếng.

Vui vẻ không đến đáy, mắt đã lại mất đi.

Ôn Lộ, bất luận là tám năm trước hay tám năm sau, người không có tiền đồ, vẫn luôn là tôi.

Cầm mở điện thoại, cuối cùng tìm ra một dãy số, chần chờ nhấn.

Rất nhanh bên kia liền nghe máy, truyền đến thanh âm Khấu Tư Kiệt: "Alo, lão Thẩm."

Thẩm Tại Đồ nghe thấy tiếng nhao nhao bên kia: "Khấu Tư Kiệt, các cậu bây giờ vẫn còn đang uống?"

Khấu Tư Kiệt đi ra khỏi KTV: "Bọn này đã đổi chỗ rồi, ai bảo cậu về sớm thế chứ, đến à, bây giờ tớ gửi địa chỉ cho cậu."

"Không phải, tớ muốn hỏi cậu một việc."

"Việc gì?"

Khấu Tư Kiệt đợi bên kia thật lâu, lúc cho rằng anh đã ngắt điện thoại, đang muốn nói chuyện, phía bên kia truyền đến âm thanh:

"Cậu có số điện thoại bạn cùng bàn cấp ba của tớ, Ôn Lộ không?"