Hôn Lễ Của Bạn Trai Cũ

Chương 7: Gặp lại 4



Trái tim từng được người sưởi ấm, từ lâu đã đóng băng ba thước ___ 《 Gặp lại 》

- -

" Chính là, cậu đã từng có bạn trai chưa?"

Ôn Lộ ngẩn ra, tựa hồ hoài nghi bản thân có nghe nhầm hay không," Cậu......."

" Hỏi một chút mà, thôi" Thẩm Tại Đồ ở một đầu khác thoải mái nói.

Ôn Lộ trầm mặc, hít sâu một hơi, gọi: "Thẩm Tại Đồ."

Ba chữ này giấu dưới đáy lòng tám năm, chưa từng chạm vào, hiện tại thậm chí có cảm giác xa lạ.

"Ừ?" Âm thanh bên kia điện thoại bỗng nhiên trở nên rất cẩn thận, tựa hồ có chút chờ mong," Cậu nói đi."

Nửa ngày, Ôn Lộ nói: "Chúng ta, đều trưởng thành rồi."

"......."

Nháy mắt, Thẩm Tại Đồ cứng đờ ngồi trên sô pha, kèm theo trầm mặc vô tận.

Dần dần, mắt đỏ lên.

Vài chữ nhỏ không đáng kể kia, giống như một đôi tay mạnh mẽ cấu xé thứ cất giữ hồi ức thanh xuân, phát ra âm thanh chói tai.

Dưới ánh mặt trời quét lên một tầng tro bụi, bay lả tả.

Thẩm Tại Đồ đột nhiên nở nụ cười.

Không biết là cảm thấy bản thân nực cười, hay là đáng thương.

" Đúng vậy," thật lâu, Thẩm Tại Đồ cứng ngắc lặp lại lời Ôn Lộ: "Chúng ta đều trưởng thành rồi."

" Cho nên, đừng khiến người ta hiểu lầm, như vậy không tốt."

Ôn Lộ nói.

Thẩm Tại Đồ gian nan chuyển động hầu kết, trong ngực giống như có chỗ bị bóp chặt, không thể thở nổi.

" Ngủ ngon." Lần này không đợi đối phương nói gì, Ôn Lộ đã ngắt máy.

" Ba ba." Đột nhiên, phòng bên cạnh truyền đến tiếng thét chói tai của Mộng Mộng.

Ôn Lộ không có thời gian hồi tưởng tất cả, vội vàng buông điện thoại, chân trần dẫm trên mặt đất chạy sang," Mộng Mộng."

Mộng Mộng gặp ác mộng, bị đánh thức.

Ôn Lộ bật đèn, thấy con gái nước mắt lưng tròng ngồi trên giường, trong tay ôm gấu nhỏ màu nâu, thấy cậu liền giang hai tay: "Ba ba."

Ôn Lộ ngồi xuống ôm con gái trấn an: "Không có việc gì, ba ba ở đây."

Mộng Mộng lim dim quan sát, thì thào mơ màng nói chuyện.

Ôn Lộ nghe lại cảm thấy buồn cười, một lát sau, cảm nhận được con gái dần dần đã ngủ, Ôn Lộ dặt người xuống, đắp lại chăn, mới trở về phòng.

Cầm điện thoại, bên trên còn hiển thị cuộc gọi chưa nhận.

Là dãy số ban nãy vừa gọi tới.

Ôn Lộ thở dài, không thể qua lại cùng người đàn ông sắp kết hôn, như vậy sẽ vùi lấp bản thân trong ngục tù.

Cậu đã không còn dũng khí chịu đựng tư vị lại một lần nữa mất đi.

Ngón tay trắng nhỏ lướt lướt vài cái, gửi một tin nhắn ngắn, liền tắt điện thoại.

"Rất xin lỗi, điện thoại ngài gọi hiện đã tắt máy.Rất xin lỗi, điện thoại ngài gọi......." Nghe thấy âm thanh máy móc bên trong truyền đến, Thẩm Tại Đồ chậm rãi buông tay.

Nhấn mở tin nhắn: Trước kia đều là quá khứ, mọi thứ bây giờ, đều không liên quan đến cậu.

"A." Thẩm Tại Đồ nhìn, đáy mắt mờ mịt, trầm mặc chớp mắt một cái, xoay người cầm chìa khóa xe, xuống tầng hầm.

Buổi tối cuối thu, không phải rất lạnh, trên đường đã hết xe, gió từ cửa sổ xe thổi vào.

Trong đầu vang lên câu nói kia: Trước kia đều là quá khứ, mọi thứ bây giờ, đều không liên quan đến cậu.

Mọi thứ bây giờ, đều không liên quan đến cậu.

Không liên quan đến cậu.

"Ôn Lộ......." Trong gió đêm, hai chữ này tựa như một cái dây thừng, gắt gao xoắn trụ trong tim anh.

Ngón tay anh nắm chặt tay lái, đầu ngón tay cơ hồ hòa vào trong, đẹp đẽ trong mắt tất cả đều là chật vật, xe một đường phóng nhanh, giống như muốn đem toàn bộ lửa giận tích tụ nhiều năm điên cuồng trút hết ra ngoài, hồi tỉnh anh tám năm.

Chờ đợi, chờ đợi, cuối cùng lại đổi lấy "Không liên quan đến cậu."

Con ngươi Thẩm Tại Đồ sâu thẳm, tay quay vô lăng, dưới chân thả phanh, giẫm lên chân ga.

Xe hầu như không thể khống chế hướng về phía vòng bảo hộ ven đường.

"A, phía trước có tai nạn."

Trên đường có người lớn tiếng kêu lên.

Lúc này, người trên đường rất ít, có anh bạn nhiệt tình vội vàng lấy gọi điện thoại báo nguy: "Đồng chí cảnh sát, đường Thanh An xảy ra tai nạn, vừa mới có một chiếc xe trực tiếp ___"

Âm thanh anh bạn ven đường đột nhiên im bặt, trơ mắt nhìn một người đàn ông mở cửa xe, lắc lắc lư lư đi ra.

Trên mặt còn nở nụ cười.

Anh bạn kia há miệng, nhìn anh như nhìn quỷ.

Chỉ thấy người đàn ông đem chìa khóa xe ném trên mặt đất, trên đầu còn có vết máu, chậm rãi đi xa.

Thẩm Tại Đồ cảm thấy trời đất quay cuồng, lại thoải mái ngoài ý muốn, máu từ ngón tay đọng trên mặt đất.

Miệng thì thào: "Ôn Lộ, ban nãy anh vừa tự mình đánh cược, nếu anh cứ thế chết đi, anh sẽ vĩnh viễn không quấn lấy em, nếu anh còn sống.......

Cả đời anh về sau cũng không buông tay thêm lần nào nữa."

________________________________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Nói ta không tung đường

Vậy khẳng định không tìm được đường ăn.

Sơ quen tất cả đều là đường.

Mặt khác cuối cùng mọi người sẽ phát hiện

Cho các người cảm thấy đường đều là chua xót

Ừm.......không có kịch trường

Cuối cùng cám ơn mọi người đã duy trì