Hồn Ma Lang Thang

Chương 11



Nghe Thứ Lang nói, Long Kiên có chút khó hiểu mà nhíu chặt mày lại. Nhưng hắn không có ý định sẽ ngăn em lại, vẫn để yên cho Thứ Lang nói. Nếu như điều tiếp theo em nói vừa ý hắn thì hắn sẽ chấp nhận cho Thứ Lang.

- Có chuyện gì?

- Cuộc hôn nhân của chúng ta nó chẳng khác gì là một cuộc hôn nhân chính trị, đôi bên đều bị ép phải cưới nhau chứ chẳng có tình cảm gì với nhau. Vì thế nên thà cớ chi phải gượng ép ân ái cùng nhau?

Nói ra được câu này thì chứng tỏ Thứ Lang tuy bên ngoài mang vẻ mềm yếu nhưng bên trong em mạnh mẽ vô cùng. Em đã mặc kệ thân phận của Long Kiên có thế nào, có nghiêm túc là bao. Chỉ cần có thể bào vệ được bản thân thì việc gì Thứ Lang cũng dám làm.

- Nói vậy là mình không muốn làm chuyện vợ chồng cùng tôi?

Mày của Long Kiên ngày một nhíu chặt lại hơn, nghiêm giọng hỏi Thứ Lang. Hắn chấp nhận cưới Thứ Lang về là để sinh con nối dõi cho gia đình hắn, thì thà cớ gì em lại cấm hắn không được làm chuyện đó? Quá phi lý rồi.

- Vâng, em cưới mình là vì gia đình sắp xếp, thực chất em không hề có tình cảm gì với mình cả. Nếu mình muốn em chấp nhận làm chuyện đó với mình thì xin lỗi...em không thể.

Thứ Lang vẫn không chút gì gọi là sợ hãi với dáng vẻ này của Long Kiên, vẫn điềm tĩnh mà trả lời. Trong tương lai ngày nào em cũng phải đối mặt với nó, thôi thì tập quen dần từ đây cho rồi. Với cả Thứ Lang cũng đã có người trong lòng, làm sao mà chấp nhận Long Kiên được kia chứ.

- Thứ Lang!!!

- Nếu mình lo về việc chiếc khăn đó, em vẫn có thể dùng máu của mình để qua mắt ba má.

Thứ Lang nhìn chiếc khăn lụa trắng đã được người trong nhà chuẩn bị, nhẹ giọng nói. Chỉ cần một chút máu là có thể qua mặt được mọi người rồi, với cả dù sao em cũng là nam nhân, việc có thai còn tùy vào cơ địa nữa. Bây giờ Long Kiên muốn có con mà cơ địa của Thứ Lang không tốt thì cũng khó mà có được lắm.

Không để Long Kiên kịp phản ứng, Thứ Lang liền tiến tới chỗ chiếc khăn lụa trắng ấy, cắn mạnh vào ngón tay của mình đến bật máu, xong chùi máu vào chiếc khăn. Coi như đánh dấu vợ chồng đã làm việc đó và người vợ vẫn còn trong trắng.

- Thứ Lang cậu làm gì vậy!?

Thấy hành động liều lĩnh đó của Thứ Lang, Long Kiên như bị chọc điên vội tiến tới giật lấy chiếc khăn ấy gầm lên với Thứ Lang.

- Em làm gì? Mình nhìn thấy mà vẫn chưa tỏ sao?

Giọng nói của Thứ Lang lúc này có phần cao ngạo hơn, y như rằng em đang thể hiện con người thật của mìn trước mặt Long Kiên vậy. Mà cũng đúng mà, Thứ Lang chưa bao giờ nhận mình là một kẻ yếu đuối.

Ban đầu em chỉ hơi rụt rè khi chưa biết rõ đối phương thôi, đến khi quan sát kĩ và nắm được điểm yếu rồi thì đó là lúc Thứ Lang sống thật với con người của mình.

- Vậy cậu nghĩ mình chống đối được tôi?

- Cậu ba lại đề cao em quá rồi, lá gan của Thứ Lang nào to đến thế.

- Ồ...vậy sao? Nhưng với cái thái độ này thì tôi nghĩ gan cậu không tới nổi nhỏ đâu.

Từ nhỏ đến lớn Thứ Lang chưa từng phải thua bất kỳ ai, tuy rằng anh cả cưng chiều Thứ Lang nhưng không có nghĩa là không dậy võ cho em. Nếu so về đấu tay đôi hay võ mồm thì võ mồm chưa ai cãi lại được em cả, ấy vậy mà ngày hôm nay Long Kiên lại dám bật lại em, điều đó khiến Thứ Lang khó chịu vô cùng. Anh ta chẳng khác gì với lời đồn, chưa từng phải thua ai, rất có bản lĩnh.

- Thôi được rồi, không dài dòng chi nưa tôi chỉ muốn nhắc nhẹ anh vài chuyện thôi....

Giờ cũng khuya, Thứ Lang sợ vợ chồng mới cưới cãi nhau sẽ kinh động đến ba má nên không cãi với Long Kiên chi nữa, thẳng thắn vào vấn đề chính luôn.

- Đừng mong tôi sẽ trao thân cho cậu thưa cậu ba, cái quý giá này tôi chỉ có thể trao cho người tôi thật sự động lòng thôi...

Thứ Lang thẳng thắn nói hết những gì mình suy nghĩ trong đầu ra, hòng ám chỉ em đã có người trong lòng và mong rằng Long Kiên đừng ép buộc em.

Thứ Lang biết với cái tính cách gia trưởng này của Long Kiên, việc em vừa làm chẳng khác gì là đang khiêu khích anh ta. Nhưng thế thì đã sao chứ, đã dám từ chối việc ân ái rồi thì mấy lời này đã là gì.

- Được, để tôi coi cậu mạnh miệng được tới đâu.

Thấy rõ dáng vẻ kiên định này của Thứ Lang, Long Kiên không phục nhưng cũng chẳng thể làm gì được em. Bởi vì trời đã khuya, nếu còn cãi nhau làm ồn, để ba má và anh chị em trong nhà biết được thì không hay.

Mà vợ chồng cãi nhau vậy rồi thì sao mà ngủ chung được, Long Kiên tính đuổi Thứ Lang ra ngoài, nhưng khi thấy cơ thể mảnh khảnh, yếu ớt này của em thì hắn lại không nỡ.

Đuổi Thứ Lang ra ngoài giờ này lỡ em trúng gió rồi bệnh thì sao? Chưa kể đêm qua em cũng vừa ngất đi do mất sức xong.

Hết cách Long Kiên lạnh lùng để lại một lời đe dọa Thứ Lang, xong một mình rời đi. Hắn trù em ở trong phòng bị ma trêu vì cái tội dám chống đối hắn, nhà nhiều phòng mà, không ngủ ở phòng này thì hắn sang phòng khác ngủ.

- Ơ...vậy mà cũng bỏ đi à?

Thứ Lang có chút hoang mang, cuối người nhặt chiếc khăn lụa đã dính máu của em ban nãy trước khi rời đi Long Kiên đã giục xuống, xong lại nhìn bóng lưng đang dần khuất của hắn.

Em chỉ là không muốn làm chuyện đó thôi chứ có bảo cả hai không được ngủ chung đâu, anh ta đi rồi chẳng lẽ tối nay Thứ Lang ngủ một mình à. Không, em không muốn đâu

Thứ Lang sợ gặp chuyện giống hôm qua lắm. Tính chạy ra ngoài tìm Thiên Đông nhưng chợt nhận ra bên ngoài giờ này còn đáng sợ hơn là ở trong phòng một mình nữa.

- Không sao đâu, hôm qua có lẽ do mình mệt quá nên sinh ra ảo giác thôi.

Thứ Lang cố trấn tĩnh bản thân mình lại, lấy mềm trùm kín người mặc dù thời tiết bây giờ không tới mức lạnh. Nhưng sao em vẫn có cảm giác bất an quá, biết vậy ban nãy không mạnh miệng vậy rồi, nhỏ nhẹ nói chuyện chẳng phải giờ đã đỡ hơn rồi sao. Đúng là cái miệng hại cái thân mà.

Không biết là do mệt hay là do quá sợ, mà chẳng lâu sau Thứ Lang đã chìm sâu vào trong giấc ngủ luôn rồi. Bảo em giả vờ sợ kẻ khác cũng tin đấy, bởi không ai sợ ma mà ngủ ngon như Thứ Lang hết.

" Cộp...cộp..."

Tai của Thứ Lang rất thính, cho dù có là tiếng động nhỏ đi nữa em đều có thể nghe được kể cả lúc ngủ. Ấy thế mà chẳng hiểu lần này là vì nguyên do gì mà tiếng bước chân lớn đến vậy Thứ Lang vẫn ngủ say không hề phát giác ra nguy hiểm đang tiến gần đến mình.

Người vừa bước vào đó không có ý định sẽ hại Thứ Lang, nó chỉ đứng cạnh giường quan sát em ngủ, một lúc sau thì rời đi. Cũng chẳng rõ là người hay ma.

Trong trạng thái ngủ Thứ Lang vẫn cảm nhận được đang có ai đó trong phòng và hiện tại đang đứng rất gần với em. Thứ Lang muốn mở mắt ra xem thử là ai, nhưng thật lạ, em chẳng thể nào mở mắt ra nổi. Mi mắt của Thứ Lang nó nặng trĩu chẳng thể nào mở mắt ra được. Có khi nào thứ đó lại đến tìm em nữa không....