Hồn Ma Lang Thang

Chương 4



Đột nhiên xung quanh vang lên một tiếng cười vô cùng đáng sợ, kèm theo đó là tiếng gọi thỏ thẻ của ai đó nữa. Cái giọng này rất quen, còn gọi tên " Mạch Kỳ " nữa chứ, có khi nào là người trong mơ? Nhưng Thứ Lang đã về nhà mới rồi mà cái thứ này vẫn còn chưa buông tha cho em nữa sao.

" Hí hí...Mạch Kỳ đi cùng ta...đi cùng ta...cùng ta trả thù..."

- Ngươi là ai?

Thứ Lang hét lên, hoảng loạn nhìn xung quanh. Tên của em không phải là Mạch Kỳ, sao cái thứ đó cứ gọi em là Mạch Kỳ vậy chứ. Không chỉ riêng thứ đó thôi đâu mà lúc sáng Long Kiên cũng gọi em như thế nữa. Liệu có phải là Long Kiên đang trêu em không.

" Mạch Kỳ...đi cùng ta...cùng ta trả thù.."

- Long Kiên đừng dọa ta.

" Mạch Kỳ...đi cùng ta...cùng ta trả thù..".

||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||

Tiếng kêu đó không mảy may quan tâm Thứ Lang đang rất hoảng loạn, vẫn thỏ thẻ kêu lên từng tiếng bi ai kèm cả nụ cười đáng sợ ấy. Nhưng có ai gây thù gì với Thứ Lang đâu, sao thứ đó cứ giục em đi trả thù chứ.

- Ah...

Đột nhiên Thứ Lang kêu lên một tiếng, rồi khụy xuống ôm lấy đầu mình. Sao đầu em đau quá vậy nè, cứ như bị vật gì đó đập vào đầu vậy. Đau đến mức chẳng thể mở mắt nổi

" Ta chờ người lâu lắm Mạch Kỳ..."

Thứ Lang dám khẳng định đấy là câu nói cuối cùng em nghe được từ giọng nói bí ẩn đó trước khi có một luồng khói đen nhập vào em. Thứ Lang cũng chẳng còn nhìn rõ mọi thứ xung quanh được nữa, mọi thứ cứ như quay cuồng trước mắt em. Thứ Lang không biết có phải ảo giác hay không nhưng xung quanh em đang có rất nhiều người, bọn họ không có hình ảnh phản chiếu, cứ như là vong hồn vậy. Dần dần cảm thấy bản thân chẳng còn cầm cự nổi nữa khóe mắt Thứ Lang không chủ mà nhắm nghiền lại, mặc kệ mọi thứ hỗn loạn xung quanh.

[...]

- Cậu ơi cậu tỉnh lại đi mà, em sẽ không bỏ cậu nữa đâu cậu ơi...

Tiếng khóc thê lương của một cậu thiếu niên tầm 16-17 tuổi vang khắp phòng tân hôn, đến nổi những ai có mặt trong căn phòng đó cũng cảm thấy đau lòng. Đó chẳng phải là Thiên Đông, nha hoàn của Thứ Lang sao?không chỉ mỗi nó lo cho chủ nhân của mình mà còn có những người xung quanh nữa. Tất cả đều rất lo cho Thứ Lang.

Ban nãy khi Thiên Đông bảo Thứ Lang ở lại đợi Long Kiên vào còn nó thì ra ngoài. Tuy trong lòng rất lo cho chủ nhân, nhưng Thiên Đông biết thân phận thấp kém của mình nên chẳng thể ở lại làm phiền cậu chủ đếm nay được, điều nó có thể làm chính là ở bên ngoài canh chừng cậu hai.

Nhưng vừa ra được một chút thôi, không biết đã xảy ra chuyện gì mà trong phòng tân hôn vang lên tiếng hét của Thứ Lang. Thiên Đông lúc này hoảng vô cùng, bỏ hết phép tắc mà xông vào bên trong. Nhưng không hiểu sao nó đã dùng hết sức để đẩy cửa rồi mà vẫn không đẩy cửa để vào bên trong được, cứ như có ai đó đang chắn cửa lại vậy.

Cùng lúc đó Long Kiên cũng vừa trở về, thấy Thiên Đông với vẻ mặt hốt hoảng trắng bệch đến không còn giọt máu nào đang có phá cửa vào bên trong. Lo sợ Thứ Lang gặp chuyện nên hắn không ngần ngại gì đẩy Thiên Đông sang một bên rồi dùng hết lực đá sập cửa chính.

Lúc này đập vào mắt của hai người là hình ảnh Thứ Lang đang nằm ngất dưới đất. Hoảng quá không kịp làm gì nên Long Kiên bảo Thiên Đông đi gọi mọi người và đại phu đến, còn mình thì vội bế em lên giường nằm.

Ban nãy đi tới hành lang gần phòng tân hôn hắn cũng có nghe tiếng hét của Thứ Lang, vì thế Long Kiên mới tới kịp lúc giúp Thiên Đông phá cửa.

Quay về hiện tại

Sau khi đại phu bắt mạch cho Thứ Lang xong, dặn dò đủ thứ rồi rời đi Thiên Đông mới liền nhào tới mà nắm lấy tay Thứ Lang khóc lóc. Cậu chủ nhỏ của nó thật tội nghiệp mà, mới ngày đầu về nhà chồng đã gặp chuyện không may rồi.

- Đại phu bảo do anh dâu bị mất sức nên mới ngất thôi, mày làm gì khóc gớm thế.

Cậu út Võ Đạo thấy Thiên Đông cứ khóc nhức hết cả tai bèn lên tiếng. Cũng gần nửa đêm rồi, cả nhà không mất ngủ vì chuyện của Thứ Lang thì cũng mất ngủ vì tiếng khóc của Thiên Đông.

- Tôi xin lỗi...hức...chỉ là tôi lo cho cậu Thứ Lang quá thôi.

Thiên Đông có kìm nén cảm xúc của mình lại, dùng tay lau hết nước mắt của mình xong cuối đầu xin lỗi mọi người. Đúng là nó có hơi thái quá, nhưng cậu chủ gặp chuyện nó không lo sao cho được.

- Thôi được rồi, mọi người về phòng nghỉ ngơi đi, Thứ Lang để con lo được rồi.

Dù sao cũng muộn rồi, Long Kiên cũng không muốn làm phiền mọi người nên mới bảo tất cả về phòng nghỉ ngơi. Tất nhiên đã là phu thê nên đêm nay hắn sẽ ở lại với em nhỏ rồi.

Tuy đại phu nói Thứ Lang vì mất sức nên mới ngất đi, nhưng Long Kiên lại không nghĩ vậy. Ban nãy sau khi đưa em về giường rồi, quan sát lại căn phòng thì thấy có vài chỗ rất bất thường. Tại sao trên khăn trải bàn có vết như dầu từ đèn đổ ra, nhưng khi nhìn lại thì thấy lượng dầu trong đèn vẫn không thay đổi gì.

Không thể cho rằng Thứ Lang đổ thêm vào được bởi vì mấy việc này là gia đinh lo hết rồi, em cũng mới về đây thôi thì sao biết dầu cất ở đâu mà lấy chứ....

- Đã có chuyện gì xảy ra.

Đợi khi tất cả đi hết rồi, Long Kiên mới liền quay sang hỏi Thiên Đông về chuyện vừa xảy ra. Chẳng phải thằng nhóc này luôn bám theo Thứ Lang không rời sao, vậy lúc Thứ Lang gặp chuyện nó đã đi đâu.

- Con xin lỗi cậu, đáng ra con không nên để cậu hai ở một mình.

- Tao hỏi là có chuyện gì xảy ra chứ tao không hỏi tội mày.

Tuy đã cố tiết chế lại rồi nhưng giọng Long Kiên vẫn có gì đó rất gây gắt, khi hắn hỏi đến lần thứ hai giọng có phần lớn tiếng hơn nên khiến Thiên Đông sợ hãi vô cùng, cuối mặt xuống không dám nói gì.

Thân phận nó thấp bé nào dám cãi lại những người như Long Kiên, nhưng dù sao nó cũng chỉ làm việc cho Thứ Lang. Đừng lớn tiếng với nó thế chứ.

- Con không biết, lúc vào đã thấy cậu ngất rồi.

Cũng đúng, lúc đến nơi Long Kiên có thấy Thiên Đông đang bối rối tìm cách mở cửa phòng của Thứ Lang mà. Mọi chuyện cứ như được sắp đặt vậy, Thiên Đông đó giờ không có lệnh của Thứ Lang thì sẽ dám rời xa em, vậy mà lần này lại tự nguyện rời đi, còn bảo em ở lại đợi Long Kiên nữa. Rất nhiều uẩn khúc trong chuyện này.

- Mày xuống nhà bếp nấu ít cháo cho mợ đi, sáng giờ Thứ Lang chưa ăn gì, chút nữa có tỉnh dậy thì còn có cái để ăn.

Thấy cũng không thể trách Thiên Đông được Long Kiên cũng đành bất lực thở dài một cái rồi ra hiệu cho nó rời đi. Nhưng có lẽ hắn đã quên mất một chuyện rằng từ lúc bước chân vào ngôi nhà này nó lúc nào cũng theo cạnh Thứ Lang thì làm sao biết nhà bếp đi hướng nào chứ.

- Mợ? Là ai ạ?

Trước khi hỏi nhà bếp ở đâu, Thiên Đông lại muốn hỏi mợ mà Long Kiên vừa đề cập đến hơn. Đó giờ toàn gọi chủ nhân là cậu hai, giờ có người gọi chủ nó là mợ làm Thiên Đông có hơi ngơ ngác.

- Từ giờ đừng gọi Thứ Lang là cậu hai nữa, cậu ta đã gả vào nhà này thì thân phận đã là mợ ba rồi. Mày cũng nên tập quen dần đi.

Đúng là không khác gì với lời đồn bên ngoài, cậu ba Long Cung Tự Kiên của nhà ông hội đồng Vạn luôn là một người nghiêm khắc. Đến cả lúc nói chuyện cũng toát lên cái khí phách khiến ai cũng phải kiên nể. Thiên Đông làm việc cho Thứ Lang, nên nó cũng chẳng sợ ai ngoài anh em nhà Tá Dã, ấy vậy mà ngay lầm đầu tiếp xúc với Long Kiên nó đã biết rén là như thế nào. Đây là người thứ 3 sau Nhất Lang và Thứ Lang khiến Thiên Đông phải sợ đến nể phục luôn đấy.

- Dạ

Thấy không khí này có vẻ không ổn cho lắm, Thiên Đông muốn ở lại với Thứ Lang thêm chút nữa, nhưng chợt nhớ ra còn phải đi nấu cháo cho em nên vội vàng rời đi, nhất thời quên mất chuyện hỏi đường đến nhà bếp.

Cho đến khi ra tới bên ngoài, đi được một đoạn ở hành lang rồi Thiên Đông mới sực nhớ ra bản thân lần đầu đến đây thì sao biết đường được. Nhưng đến khi định hình lại thì trước mặt nó đã là nhà bếp rồi. Cứ như rằng nó đang bị ai đó dắt đi vậy.

- Ể? giờ này mà còn người ở đây sao...