Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 159: Viện thủ



Phía trước Diệp Phong, hai bóng người chặn ở giữa đường.

"Cút!" Gã nhíu mày, Chấn thiên chùy vung lên, chuẩn bị hạ thủ.

"Thiếu gia! Cẩn thận." Một người nhanh chóng chặn trước mặt một người khác, mình rực lên lục mang, cương thương như độc xà thổ tín đâm vào yết hầu gã.

Không phải truy binh? Phản ứng của đối phương khiến gã ngẩn người. Bất quá đối phương xuất thủ độc ác, lăng lệ, không cho gã cả nghĩ, lách người như chớp, trọng chùy giáng mạnh xuống vai đối phương.

"Keng!" Đối thủ gạt mạnh trường thương, hất Chấn thiên chùy ra. Mộc nguyên lực hùng hậu khiến hổ khẩu gã hơi tê.

Thực lực khá lắm, cơ hồ không kém hơn A Qua. Gã thầm kinh hãi.

"Hả, sao tiểu tử này quen mắt thế?" Phía sau người dùng thương thò ra một cái đầu thanh niên, nghi hoặc hỏi.

"Thiếu gia, y không phải là Diệp Phong bị Tô Chiến Thiên treo thưởng sao!" Hai người này chính là Trương Bách Cường và người hầu vốn chuẩn bị đến Võ Dung học viện dự lễ tốt nghiệp. Người hầu tuy hình dáng nhăn nhở, tên là Tiểu Binh nhưng thực tế là thất giai võ sư, thực lực bất phàm, chuyên chức phụ trách bảo vệ an toàn cho Trương Bách Cường.

"Các ngươi cũng định tham gia vào náo nhiệt bắt ta?" Bàn tay nắm chùy xiết lại, đối thủ này khá khó chơi, nếu không dùng Tru Thần cung thì e không phải đối thủ của hắn.

"Không, không, đều là hiểu lầm." Mắt Trương Bách Cường sáng lên, như sắc lang thấy mỹ nữ, nhìn chằm chằm khiến Diệp Phong cảnh giác hẳn. Thanh niên này sao kỳ quái đến thế.

"Xem ra các hạ gặp phiền hà. Không sao, mỗ sẽ giúp các hạ." Đối với Trương Bách Cường, Diệp Phong là đối tượng rất đáng chiêu lãm, có cơ hội ban ơn thì không thể bỏ qua.

"À," Diệp Phong nhướng mày mỉm cười: "Vậy ngươi xử lý chúng đi."

Gã chưa dứt lời, một toán truy binh ập tới, mặt đất rung lên vì bước chân của đám đông. Gã đang đứng ở ngã tư, bốn bề đều đặc kín người, ai nấy đều với thần thái tham lam như hung thần ác sát nhìn ba người trong trường.

Bị bao vây rồi!

Hả! Sắc mặt Trương Bách Cường cứng lại, há miệng nhìn quanh. Đám đông đen đặc vây quanh phải đến mấy trăm người, trong đó hơn mười võ sư, võ sĩ càng không tính, thực lực chênh lệch như vậy thì đấu kiểu gì?

"Các hạ biết rõ mình bị truy nã, lẽ nào không âm thầm một chút hả?" Trương Bách Cường nghiến răng hỏi.

"Tại hạ đã âm thầm lắm rồi… Bại lộ thân phận chỉ được chừng nửa canh giờ." Diệp Phong nhún vai, tỏ vẻ bất lực.

"Vì sao lại có nhiều truy binh như thế?"

"Không có gì, chỉ là giết một tên thành chủ mà thôi." Khẩu khí gã nhẹ tênh nhưng khiến Trương Bách Cường suýt ngất xỉu.

Cái gì! Tại Lạc Nhật thành đơn thương độc mã giết Tô Dung? Có thể sao? Y không tin Tô Dung vì sơ ý bị mắc bẫy Diệp Phong rồi bị gã hạ sát. Coi như không tính chuyện gã giết Tô Dung bằng cách nào, chỉ việc gã giết hắn rồi còn kiên trì được nửa canh giờ cũng coi là kỳ tích không nhỏ rồi.

"Thế nào? Không dẹp được hả?" Tuy gã trêu Trương Bách Cường nhưng vẫn thầm tính cách thoát thân mà không để lộ Tru Thần cung.

"Ai… ai nói ta không xử lý được!" Trương Bách Cường ưỡn ngực, ra vẻ ta sẽ bảo vệ ngươi.

"Các ngươi là ai? Cùng bọn với Diệp Phong? Người Diệp gia?" Mấy võ sư Lục Lâm bang hiển nhiên chú ý đến thất giai võ sư Tiểu Binh, bất giác thầm kinh hãi. Theo tình báo của họ, Diệp Phong không có đồng lõa mạnh đến thế.

"Hừ, Tiểu Binh! Cho chúng biết thiếu gia ta là ai?" Trương Bách Cường nghênh ngang chặn giữa, ra vẻ cực kỳ huênh hoang.

"Đây là Vân Châu Trương gia đại thiếu gia, ai dám vô lễ?" Tiểu Binh quát to, tuy y dáng vẻ nhăn nhở nhưng lấy khí thế lên cũng khá uy vũ.

"Trương gia đại thiếu?" Chúng nhân kinh hãi, Trương gia là thế lực không kém gì Lục Lâm bang, chả trách một người hầu cũng có thực lực đến mức đó. Diệp Phong kinh ngạc nhìn thêm một chốc, không hiểu vì sao Trương gia đại thiếu giúp mình?

Trương gia và Lục Lâm bang không thể tính chung sống hòa bình nhưng những việc lớn thế này, Trương gia tuyệt đối không dính vào Lục Lâm bang mới đúng. Dù gì thì gã cũng giết con trai Tô Chiến Thiên, Trương gia mà bảo vệ gã thì Lục Lâm bang e rằng sẽ liều mạng.

"Trương thiếu gia! Chúng tôi truy bắt hung thủ giết thiếu chủ của bản bang, hy vọng thiếu gia không nhúng vào." Một võ sư khách khí ôm quyền nói. Trương gia không phải thứ có thể đắc tội.

"Các ngươi bắt hung thủ thì liên quan gì đến ta nhưng các ngươi mấy trăm người bắt nạt một thiếu niên văn nhược thì ta không thuận mắt." Trương Bách Cường hừ lạnh.

Võ sư Lục Lâm bang nhíu mày, Trương gia đại thiếu tựa hồ nghiêng về phía Diệp Phong. Như vậy thì khó xử rồi.

"Tiểu tử này vừa giết Tô Dung thành chủ, Trương thiếu gia còn cho hắn là thiếu niên văn nhược nữa không?"

Hả! Dung binh quanh đó xôn xao, hiện tại họ mới biết Tô Dung bị Diệp Phong giết ở chính sào huyệt. Thật không tin nổi. Lực lượng trong phủ thành chủ, e rằng nhất giai võ tông xông vào cũng khó lòng đắc thủ. Thiếu niên này bằng cách nào mà thực hiện được? Ánh mắt nhiều người nhìn gã đều mang theo nét sùng kính và sợ hãi.

Trương Bách Cường tuy đã nghe Diệp Phong đề cập nhưng giờ được xác nhận thì vẫn kinh ngạc vô cùng. Bất quá y cố ý giả ngây giả ngốc: "Có việc đó hả?"

"Việc liên quan đến danh dự bản bang, thiếu gia cho rằng chúng tôi đem ra đùa sao?" Cái chết của Tô Dung không thể giấu được nên võ sư Lục Lâm bang thẳng thắn thừa nhận luôn.

"Diệp Phong liên tiếp sát hại các nhân vật trọng yếu của Lục Lâm bang, là địch nhân hàng đầu của bản bang, nếu Trương thiếu gia cố ý nghiêng về một bên thì sẽ rằng sẽ ảnh hưởng đến quan hệ hữu hảo giữa Trương gia và Lục Lâm bang?" Đối phương kế tục giảng giải. Trương Bách Cường chỉ là thiếu gia, không thay mặt cho Trương gia được, không dám nhận trách nhiệm này.

"Đó là việc riêng của ta, không liên quan đến Trương gia. Đấy là ta không quen thấy các ngươi cậy đông người bắt nạt người ta, ngươi bả ta làm sao đây? Có bản lĩnh thì các ngươi một đối một, ta tuyệt đối không nhúng tay vào." Trương Bách Cường không ngốc, việc này không thể kéo Trương gia vào. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Một đấu một? Ngũ giai võ sư Tô Dung không kịp kêu cứu đã bị gã giết chết, có ai dám độc chiến với gã? Sắc mặt mấy võ sư Lục Lâm bang trở nên cực kỳ khó coi, nhìn nhau cùng đưa ra quyết định.

"Trương thiếu gia cố ý bảo vệ Diệp Phong thì bọn mỗ đành đắc tội." Ba trung giai võ sư vây lấy Tiểu Binh, tách một võ sư cấp thấp cầm chân Trương Bách Cường. Họ không dám đả thương địch thủ nhưng cầm chân đối phương để đối phó Diệp Phong thì không thành vấn đề.

Lục Lâm bang còn hai võ sư, phe dung binh có năm người, số lượng võ sĩ càng không kể xiết, Diệp Phong có chắp cánh cũng khó thoát khỏi Lạc Nhật thành.