Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 415: Bá đạo



Mộ Dung Càn hành động gọn ghẽ như vậy, Hồng Thiên Tôn và Cổ lão đều hơi ngạc nhiên, lẽ nào Mộ Dung gia có ý khuất phục? Hồng Thiên Tôn lập tức nhận ra mức độ linh lực trong cốc khác xa lần trước, không cần nói cũng biết Mộ Dung gia đã đưa bảo bối đi.

"Mộ Dung tộc trưởng khá lắm, giấu bảo bối nhanh thật." Hồng Thiên Tôn hừ đầy bất phẫn. Cả hai không mong Mộ Dung gia chịu hợp tác ngay.

Nếu thật sự như vậy, kế hoạch lão và Cổ lão định đả kích Mộ Dung gia sẽ tan tành.

Ánh mắt Cổ lão mỗi lúc một lạnh, ra vẻ sẵn sàng phát tác bất cứ lúc nào, trầm giọng: "Xem ra Mộ Dung gia không coi Liệt Hỏa tông ra gì, lại dùng thủ đoạn hạng bét này."

Mộ Dung Càn hừ lạnh: "Cổ trưởng lão đúng là lạ lùng. Lần trước thiên tôn của quý tông công kích bản tộc tại tầng không linh trì, Mộ Dung gia vì muốn tự vệ nên mới phản kích. Hiện tại trưởng lão chất vấn, muốn bọn mỗ giao bảo bối không biết ở đâu ra đó, đúng là vô lý."

"Nếu hai vị tìm được bảo bối trong linh trì, Mộ Dung gia nhất định không cản hai vị mang đi. Hoặc Cổ trưởng lão cho biết bảo bối đó có đặc tính gì, may ra tộc nhân trong cốc từng thấy, sẽ phối hợp với quý tông cùng tìm kiếm." Mộ Dung Càn nhếch môi nửa cười nửa không: "Nhưng hiện tại hai vị không tìm được, lại không biết vật đó thế nào, làm sao Mộ Dung gia phối hợp với quý tông được?"

"Dẻo mỏ." Hồng Thiên Tôn thẹn quá hóa giận, quát to: "Lúc ta đến, sơn cốc này có linh khí hơn bây giờ mấy lần, tuyệt đối không phải hiệu quả của thiên niên linh ngọc. Giờ linh khí đột nhiên nhạt đi, còn dám nói không phải Mộ Dung gia giấu bảo vật đi?"

"Thiên tôn, cần phải có chứng cớ mới được. Thiên tôn chứng minh bằng cách nào nồng độ linh khí gấp mấy lần bây giờ?" Thái thượng trưởng lão chen lời: "Lão phu cũng có thể nói là có bảo vật như thế thì đã bị thiên tôn lấy đi nên linh khí mới giảm thế này. Tùy tiện nói thì ai chả làm được?"

Mộ Dung Càn khẽ gật đầu: "Mọi tộc nhân Mộ Dung gia tu luyện ở đây đều có thể chứng minh nồng độ linh khí trong thiên niên linh trì chưa từng có biến hóa, hai vị có cần điều tra không?"

Chắc chắn Mộ Dung gia đã chuẩn bị trước việc họ hỏi tộc nhân? Tìm ra chân tướng mới là chuyện lạ.

Hồng Thiên Tôn định bộc phát thì bị Cổ trưởng lão ngăn lại, lão cười ranh mãnh: "Cũng được, bản trưởng lão tùy tiện hỏi vậy, nếu đúng thế thì mọi việc coi như xong."

"Cổ trưởng lão! Việc này…" Hồng Thiên Tôn cuống lên, bị Cổ trưởng lão trừng mắt lùi lại. Lão không hiểu Cổ trưởng lão tính toán thế nào nhưng nhất định ông ta không làm việc gì vô vị.

Mộ Dung Càn tuy nghi ngờ nhưng đã nói ra thì không thể thu hồi, đành chọn mười mấy võ tông và cao giai võ sư cho đối phương tra hỏi. Họ đều trung thành với gia tộc, tâm trí kiên định, tuyệt đối không bao giờ phản bội.

oOo

"Mẹ nó chứ, chúng ta sao phải chịu lép, một võ hoàng thôi mà, cùng lắm thì liều với hắn." Hỏa lân thú thu liễm trứ khí tức, hầm hừ cạnh Diệp Phong.

"Vậy tôn giá không phải đối thủ của võ hoàng đó?" Diệp Phong nháy mắt hỏi.

"Không…" Hỏa lân thú xìu xuống rồi tỏ vẻ bất phục: "Nhưng hắn muốn lấy mạng ta cũng không dễ dàng."

Diệp Phong mỉm cười: "Yêu tôn có lẽ còn thoát được võ hoàng chi uy nhưng còn cả Mộ Dung gia, cả Vô Song môn? Lẽ nào vì cơn giận nhất thời mà khiến tọ tống táng ở đây?"

"Liệt Hỏa tông bá đạo như vậy vì chúng có võ hoàng. Quyền đầu to hơn là chân lý. Chúng ta hôm nay tạm lui một bước, sau này nếu yêu tôn tấn thăng lục giai, cứ đến Liệt Hỏa tông đòi lại danh dự, hà tất sính cường để uống mất tính mạng?"

Hỏa lân thú tỏ vẻ tỉnh ngộ, hưng phấn gầm lên: "Không sai! Quả là Tiểu Phong giảo hoạt. Đợi khi lão tử đạt lục giai sẽ đến Liệt Hỏa tông quấy loạn lên, báo thù hôm nay."

"Lúc đó mỗ và Phong lão nhất định sẽ giúp yêu tôn một tay." Diệp Phong cười quỷ dị. Liệt Hỏa tông… ta nhất định phải đến một chuyến. Tiên thiên hỏa nguyên chi lực, gã phải lấy bằng được.

"Ha ha, ta biết Phong tiểu tử trọng nghĩa khí nhất." Hỏa lân thú cười vang vừa ý.

oOo

Ngoài cửa cốc, Hồng Thiên Tôn và Cổ lão cùng Mộ Dung Càn đáp xuống.

Trước mặt họ là một loạt tộc nhân Mộ Dung gia đợi Liệt Hỏa tông hỏi. Mộ Dung Càn thoải mái: "Cổ trưởng lão cứ hỏi tùy ý, họ đều chứng minh được nồng độ linh khí trong linh trì xưa nay vẫn vậy."

Cổ trưởng lão đi mấy bước, đột nhiên thò một tay ra chụp, một trung giai võ tông bị hút đến bên mình, ánh mắt lão ngưng lại, nhãn thần vốn mờ đục chợt rực tinh quang.

Võ tông này lúc đầu còn tỏ vẻ kinh ngạc, thoáng sau tròng mắt ảm đạm đi.

"Nói, ban nãy tộc trưởng của các ngươi bảo là linh khí trong linh trì xưa nay vẫn thế này, đúng không?" Ngữ khí của Cổ trưởng lão đầy vẻ mê hoặc.

"Linh khí trong linh trì trước đây cao hơn mấy lần, lời tộc trưởng là giả…" Giọng nói đờ đẫn từ miệng võ tông bay ra.

Bọn Mộ Dung Càn biến sắc, không còn hột máu nào. Đồn rằng Võ Nguyên đại lục có loại mê hồn chi thuật, người tu luyện chỉ cần có tu vi cao hơn đối phương thì sẽ dùng thần niệm trực tiếp phá đi phòng tuyền thần trí khiến đối phương nói ra sự thật. Lẽ nào Cổ trưởng lão là võ hoàng tinh thông mê hồn chi thuật?

Sự thật bày ra trước mắt, Diệp Phong tính toán đủ đường, không ngờ đối phương lại lợi dụng mê hồn chi thuật. Mộ Dung Càn nhất thời cuống lên.

Hồng Thiên Tôn tỏ vẻ lạ lùng, hớn hở hỏi: "Mộ Dung tộc trưởng, hiện tại còn gì để nói? Mộ Dung gia có thêm tội lừa dối Liệt Hỏa tông. Nếu không ngoan ngoãn dâng bảo vật thì đừng trách bọn ta không khách khí."

"Dù có bảo vật đó cũng là Mộ Dung gia có cơ duyên. Liệt Hỏa tông bằng vào đâu muốn lấy là lấy." Mộ Dung Càn thà chết không tuân.

"Tức là Mộ Dung gia đã giấu bảo vật này đi?" Cổ lão cười âm u.

"Thì sao! Liệt Hỏa tông muốn cưỡng đoạt vạn niên linh ngọc, Mộ Dung gia quyết không thỏa hiệp!" Mộ Dung Càn cuống lên, để lỡ lời.

"Vạn niên linh ngọc?" Cổ trưởng lão và Hồng Thiên Tôn cùng động dung, đó là thiên địa tinh hoa hiếm có, điều kiện hình thành phi thường hà khắc, cả Võ Nguyên đại lục từ mấy vạn năm trước mới xuất hiện một khối. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Vật này tuyệt đối không kém hơn thứ thánh địa ban thưởng, luận giá trị còn cao hơn. Cả hai đỏ mặt vì kích động.

Cổ trưởng lão cười lạnh, ném võ tông sang một bên. Võ tông này vừa không bị không chế thì mắt trong trở lại, ôm cổ họng sợ hãi nói: "Tộc trưởng, giọng nói ban nãy không phải từ miệng thuộc hạ phát ra."

Cái gì! Mộ Dung Càn giận mình, lẽ nào ban nãy Cổ trưởng lão thi triển không phải là phi mê hồn chi thuật? Ông ta mắc hỡm rồi.

"Hắc hắc hắc!" Cổ trưởng lão cười đắc ý: "Lão phu chỉ phỏng tỏa cảm quan mắt và miệng y rồi sử dụng Hỏa nguyên truyền thanh chi thuật đặc hữu của bản môn khiến âm thanh như từ miệng y phát ra. Lẽ nào Mộ Dung tộc trưởng không nhận ra đó không phải giọng của y?"

Mộ Dung Càn nghe xong suýt nữa đập đầu vào tường tự sát. Không ngờ ông ta chỉ sơ sẩy một chút mà tạo thành hậu quả này. Ông ta chỉ thấy người đó ngữ khí đờ đẫn thì cho rằng đã bị trúng mê hồn thôi miên, nào chú ý đến giọng nói. Bí mật vạn niên linh ngọc bại lộ, Liệt Hỏa tông đời nào bỏ qua bảo vật như thế?

"Mộ Dung tộc trưởng, mọi việc đã rõ, có giao vạn niên linh ngọc hay không?" Hồng Thiên Tôn phát ra hỏa nguyên năng lượng hùng hồn, khí thế ngút trời trùm lên toàn trường.

Lão không thể giết Mộ Dung Càn nhưng với thái thượng trưởng lão và số tinh anh Mộ Dung gia thì không cần e dè… Chỉ cần Mộ Dung Càn nói không là lão có cớ động thủ.

Mộ Dung Càn toát mồ hôi như mưa, cổ họng tắc nghẹn, không thốt được nửa lời. Oy hiểu rõ ý uy hiếp của đối phương, chỉ cần tỏ vẻ không đồng ý, tộc nhân tại trường e rằng không ai sống sót. Nếu chỉ có Hồng Thiên Tôn, ông ta không hề sợ, đằng nào cũng còn Hỏa lân thú có thể đấu được, nhưng hiện tại có võ hoàng cường giả ở đó, dù Hỏa lân thú xuất đầu cũng khó thoát khỏi kết cục mất mạng. Làm thế nào đây?

Hi sinh tộc nhân? Vị tất bảo vệ được vạn niên linh ngọc, hơn nữa sẽ dẫn đến họa diệt tộc cho Mộ Dung gia.

Giao linh ngọc ra? Nhưng đó là vật của Vô Song môn, của Diệp Phong, ông ta không thể làm chủ. Hà huống từ đáy lòng ông ta không muốn khuất phục dưới uy áp của Liệt Hỏa tông. Ông ta là con trai võ hoàng Mộ Dung Yên, đời nào chịu nhục như vậy.

"Vạn niên linh ngọc tinh hoa là vật của bản nhân. Liệt Hỏa tông muốn lấy, đã hỏi ý kiến mỗ chưa?" Lời Diệp Phong từ trong cốc vang lên nhẹ bẫng, một thân ảnh mơ hồ từ từ xuất hiện trong màn linh vụ.

Chúng nhân thấy vậy đều hớn hở. Mộ Dung Càn thở phào như được đại xá, nhẹ hẳn người. Diệp Phong đã xuất hiện thì để gã ứng phó mọi phiền hà.