Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 89: Liễu Hồng Diệp



Vết thương lần này nhẹ hơn trận chiến cùng Bạch Thủy Lệ nhiều. Chí ít Diệp Phong không mất tri giác, có thể vận chuyển nguyên nguyên lực chữa trị thương thế một cách có ý thức.

Gã phát hiện sau khi thân thể trọng thương, đặc biệt là thương thế nghiêm trọng, được nguyên nguyên lực tự phát liệu thương thì thực lực cũng tăng nhanh theo, gấp hai ba lần bình thường. Chỉ là nguyên nguyên lực tu luyện theo cách đó có khuyết điểm. Thân thể là chỗ chứa, nguyên nguyên lực là năng lượng cho nó, năng lượng tăng nhanh mà không được thân thể tôi luyện tất không thể dung hợp hoàn mỹ với gã.

"Xem ra sau khi lành lại cần vất vả mấy ngày, ổn định thân thể yếu ớt này." Gã cười khổ bất lực, thật sự không muốn tái thể nghiệm tình trạng thực lực tăng vọt sau khi trọng thương này. Nếu không nhờ may mắn, hai lần trọng thương vừa qua đều có thể khiến gã táng mệnh.

Ba ngày sau, gã có thể xuống giường đi lại, khiến Hầu thị huynh đệ kinh thán mãi. Hồng Diệp bang không có liệu thương dược thượng thặng, theo lý ít nhất gã cũng phải nằm một tháng, nhưng xem ra gã gần như lành hẳn rồi.

"Bang chủ hai ngày nữa sẽ về, thương thế của Diệp huynh đệ đỡ hơn, chắc gặp được bang chủ." Hầu Kiệt chặc lưỡi khen: "Không hiểu huynh đệ có muốn gia nhập Hồng Diệp bang?"

Diệp Phong nở nụ cười bất lực: "Tại hạ còn có việc phải làm, e rằng không tiện ở lại lâu trong quý bang."

"Chẳng phải huynh đệ nói là rèn luyện ở Ninh Tĩnh sâm lâm hay sao?" Hầu Anh cướp lời: "Rèn luyện tốt nhất là thực chiến, đối tượng tốt nhất đương nhiên là cao thủ. So với yêu thú, đấu với người càng nhanh gia tăng kinh nghiệm chiến đấu. Theo bọn mỗ đối phó Lục Trúc bang, đảm bảo huynh đệ được lợi không nhỏ."

"Hơn nữa huynh đệ phế tam đương gia Mạnh Lãng, Lục Trúc bang nhất định không bỏ qua. Ở lại bản bang, huynh đệ tất nhiên được an toàn, một khi đi khỏi rất có thể bị chúng mai phục. Hà huống..."

Hầu Anh nháy mắt, nở nụ cười thúc giục, ghé tai gã nói: "Bang chủ của bọn mỗ là nhất đẳng đại mỹ nhân, huynh đệ nghĩ mà xem, mỗi ngày đều được trông thấy bức mỹ nữ đồ thì thật tuyệt diệu biết bao."

Diệp Phong lấy làm lạ, Hầu Anh không hiểu đã bao nhiêu lần tán tụng vị đại mỹ nhân bang chủ này trước mặt gã, nếu gã không biết nàng ta là ân nhân cứu mạng của hai huynh đệ thì chắc cho rằng Hầu Anh đang bắt mối cho gã. Nguồn truyện: Truyện FULL

Hai huynh đệ đều tâm địa thẳng thắn, tính cách thành thật, vì báo ơn mà đi theo Liễu Hồng Diệp. Tuy Hầu Anh thỉnh thoảng lại trêu đùa nhưng niềm tôn kính trong lòng dành cho Liễu Hồng Diệp cực kỳ kiên định.

"Được, tạm thời tại hạ ở lại Hồng Diệp bang!" Hầu Anh nói không sai, chiến đấu với người mới là cách đề thăng thực lực hữu hiệu hơn cả, đối phương khẩn khoản như thế, gã lại có hảo cảm với Hầu thị huynh đệ, không tiện thẳng thắn cự tuyệt. Thời gian này, cũng nên hiểu thêm về thế giới bên ngoài Ngọa Lăng thành.

"Bất quá nếu có việc, tại hạ sẽ đi bất cứ lúc nào." Gã và Thẩm Lan còn ước hẹn ba năm, không thể chần chừ ở Hồng Diệp bang quá lâu, việc này cần nói cho rõ ràng trước.

"Không thành vấn đề!" Hầu Kiệt khẩn khoản mời gia nhập vì gã vô ý cứu họ một lần, nên cực kỳ có hảo cảm với gã chứ không coi trọng thực lực của gã. Một thiếu niên mười sáu tuổi, mạnh được đến đâu?

Hai ngày sau, thương thế của gã gần như khôi phục được tám phần, trong hai ngày có thể động đậy được, gã liên tục rèn luyện thân thể, tiêu hóa nguyên nguyên lực tăng cao trong thân thể, chỉ con chút xíu nữa là đột phá đến võ sĩ nhị giai.

Liễu Hồng Diệp cũng theo đúng han kỳ về đến nơi Hồng Diệp bang trú chân -- Hồng Diệp trấn.

Trong đại sảnh sáng sủa, Liễu Hồng Diệp nằm trên một cái giường gỗ đẹp đẽ, tấm thân yêu kiều phủ trong tà áo đỏ rực. Diệp Phong vừa tiếp xúc với gương mặt cô là đã bị hấp dẫn.

Gương mặt trái xoan trắng muốt, mày liễu xanh biếc, môi đỏ như máu, mắt như nước hồ thu, da tựa mỡ đông, mái tóc đỏ nhạt xòa xuống hai vai, rủ lên đôi bồng đảo đầy đặn, càng tăng thêm phần mị hoặc. Vòng eo vừa một chét tay được tà áo đỏ bó sát càng hiển lộ phong thái mê người.

Thân thể nữ nhân này toát lên nét quyến rũ tự nhiên, dù hiện tài nàng ta mặt như sương lạnh nhưng phong tình vẫn cực độ câu hồn đoạt phách. Bất kỳ nam nhân bình thường nào đối diện với vưu vật đầy mị hoặc này đều dấy lên dục vọng nguyên thủy nhất từ đáy lòng. Diệp Phong cũng không ngoại lệ…

Hai mắt trừng trừng, tiểu phúc như có tà hỏa thiêu đốt, được Hầu Anh ho khẽ nhắc nhở, gã mới hơi tỉnh lại, nguyên nguyên lực từ từ chảy qua chỗ dục vọng ngùn ngụt, gã lập tức lãnh tình lại.

Hầu thị huynh đệ đã quen, cộng thêm trong lòng họ tôn kính và ngưỡng mộ Liễu Hồng Diệp vô hạn nên không bị mị hoặc ảnh hưởng. Những nhân vật cấp cao trong bang đứng hai bên đều tỏ ra si mê.

Yêu tinh! Diệp Phong thầm nhủ, chả trách nhất bang chi chủ như Lâm Đắc Ý không chống nổi dụ hoặc, chấp nhận tổ thất lợi ích của bang phái để lấy lòng. Mị lực của nữ nhân này đích xác là vũ khí có lợi nhất giúp cho Hồng Diệp bang phát triển.

"Bang chủ! Lần này chúng ta cướp được năm mươi vạn kim tệ, hai nghìn tinh tệ, các loại vật phẩm quý trọng giá trị tổng cộng chừng hơn nghìn tinh tệ. Thu hoạch rất hậu." Chúng nhân ngồi xuống xong xuôi, Hầu Kiệt vội vàng báo với Liễu Hồng Diệp: "Thu hoạch lớn nên thuộc hạ và Hầu Anh không dám tự tiện, đợi bang chủ về phát lạc."

"Tài phú như thế, Lục Trúc bang định chuyển đi đâu?" Liễu Hồng Diệp nhíu mày, tựa hồ không vui vẻ gì với thành quả của Hầu thị huynh đệ.

"Nghe chúng nói là phần cống nạp hàng năm cho Lục Lâm bang," Hầu Kiệt thật thà đáp.

Lục Lâm bang!!?

Khoảnh khắc, lòng gã phảng phất ngập tràn hận ý. Gương mặt trắng đến mức yêu dị xuất hiện trong óc gã – Tô Kiệt. Cừu nhân từng chà đạp tôn nghiêm, kéo gã từ mây cao xuống địa ngục, đã hủy đi khí hải của hắn, không phải Lục Lâm bang thiếu chủ thì còn ai nữa?

Hít sâu một hơi rồi thở ra, Diệp Phong cố gắng lãnh tĩnh lại, chúng nhân đều chú ý đến thành quả cướp được, không ai nhận ra gã thất thái.

Lúc đó gã hôn mê nên không biết hàng hóa là phần cống hàng năm dành cho Lục Lâm bang, đây là lần đầu gã nghe được điều đó.

Lục Lâm bang là một trong Vân Châu tứ đại thế lực, thực lực không phải dạng gia tộc nhỏ như Bạch Thủy gia so được, với bang phái lớn như thế, thực lực hiện tại của gã không đáng gì. Cừu nhân của gã là Lục Lâm bang thiếu chủ, muốn báo thù thì hiển nhiên gã khiêu chiến với cả Lục Lâm bang.

Dù hiện tại thực lực của gã thắng được Tô Kiệt song bên mình hắn luôn có hai bảo tiêu thực lực võ sư, gã khó lòng lấy được mạng hắn. Nếu hắn biết gã sau khi bị phế khí hải nhưng không suy sụp mà vùng lên mạnh mẽ tất sẽ tìm mọi cách diệt trừ.

Quân tử báo thù, mười năm không muộn! Trước khi chắc chắc thành công, lựa chọn tốt nhất của gã là khép mình tăng cường thực lực, chờ đợi thời cơ.

Đợi đi, Tô Kiệt, món nợ giữa chúng ta không lâu lắm nữa sẽ được thanh toán.

Dẹp yên kích động trong lòng, gã từ từ ngẩng lên, dáng vẻ vẫn thản nhiên.

"Nếu đúng là cống phẩm cho Lục Lâm bang, các ngươi sao đủ năng lực cướp được?" Liễu Hồng Diệp hiển nhiên không phải là nữ nhân chỉ dựa vào sắc đẹp lãnh đạo bang phái, nhanh chóng nắm bắt được điểm mấu chốt.

Là bang phái thuộc hạ trên địa và Lục Lâm bang, mỗi năm Lục Trúc bang phải cống nạp sáu thành thu nhập của Xuân Ý thành, tài sản lớn như vậy, dù Lâm Đắc Ý mê luyến Liễu Hồng Diệp đến đâu cũng không thể cam tâm tình nguyện dâng lên, tất đã có phòng bị.

Hầu Kiệt thuật lại tình huống, tất nhiên không quên giới thiệu Diệp Phong…

Liễu Hồng Diệp đảo mắt, thuận theo hướng Hầu Kiệt chỉ, nhìn thấy một thiếu niên thanh tú.

Chạm vào mắt là đôi đồng tử trong veo, mắt Liễu Hồng Diệp chợt ánh lên khác lạ, còn nhỏ tuổi mà tự chế ngự được đến thế quả thật hiếm thấy. Nghe Hầu Kiệt giới thiệu, tiểu tử này cầm trọng chùy linh khí, dẫn theo một đàn Thanh dực thiết chủy nha từ trên trời lao xuống, khiến Mạnh Lãng ngấp ngoải còn gã chỉ vài ngày sau là lại hoạt động như thường… Những điều đó cho thấy gã không đơn giản.

Tuy Mạnh Lãng thừa thụ đại bộ phận lực xung kích nhưng thiếu niên này có thể yên lành dưới phản lực thì thực lực của gã ít nhất cũng thất giai võ sĩ? Còn nhỏ tuổi mà thực lực như thế, e rằng bất phàm. Nếu gã đồng ý trợ lực… có lẽ cô sẽ thỏa nguyện.

Nghĩ thế, Liễu Hồng Diệp nhìn Diệp Phong với vẻ hứng thú, làn mỗi đỏ khẽ hé mở, dịu giọng hỏi: "Tiểu huynh đệ hiện tại ở đẳng cấp nào?"

"À… coi như võ sĩ nhất giai." Bị mỹ nữ chiếu tướng, gã đáp không được tự nhiên lắm.

"Võ sĩ nhất giai?" Mắt Liễu Hồng Diệp ánh lên thất vọng, tuy ở tuổi đó mà có được thực lực như gã đã phi thường ròi nhưng còn cách một quãng so với yêu cầu của cô.

Mối thù của mình… lẽ nào cả đời không có hy vọng trả được? Lòng cô không khỏi buồn bã.

Không nghĩ quá nhiều, cô xua tay vô lực, thu hồi ánh mắt nhìn gã, vui vẻ nói: "Lấy mười vạn kim tệ chia cho các huynh đệ trong bang, còn lại tạm thời không động đến. Ta mệt rồi… việc này cần phải suy nghĩ chu đáo."

Chúng nhân có mặt đều kinh ngạc, nhưng xưa này đều quen phục tùng Liễu Hồng Diệp nên không ai dị nghị gì, lục tục rời đại sảnh.

Tất cả lui đi rồi, Hầu Kiệt đến cạnh gã, tỏ vẻ ngượng ngùng: "Diệp huynh đệ, chuyện đó… bang chủ hôm nay hình như có tâm sự, bình thường cướp tài vật về đều chia toàn bộ cho các huynh đệ, chỉ giữ lại rất ít phục vụ nhu cầu trong bang, lần này chắc bang chủ có tính toán gì đó đặc biệt. Bất quá huynh đệ yên tâm, hai hôm nữa, mỗ sẽ bẩm cáo bang chủ, tuyệt đối không thiếu phần của huynh đệ."

Diệp Phong bật cười, hán tử thật thà này ngập ngập ngừng ngừng cả nửa ngày chỉ vì việc này. Gã nhún vai mỉm cười: "Hầu Kiệt đại ca bất tất để tâm, phần của tiểu đệ cũng không cần nữa. Bất quá Liễu bang chủ là thủ lĩnh cực kỳ tinh minh."

"Tiểu huynh đệ biết được ý nghĩ của bang chủ?" Hầu Kiệt trừng mắt hỏi.

"Các vị cướp được cống phẩm của Lục Lâm bang đều nhờ may mắn. Việc này, Lục Trúc bang nhất định không bỏ qua, huynh tưởng với thực lực của Hồng Diệp bang có thể chọi chính diện với Lục Trúc bang sao?" Diệp Phong nhướng mày hỏi ngược.

"À… không thể." Chỉ riêng ba võ sư còn lại của Lục Trúc bang thì Hồng Diệp bang cũng không thể đối phó.

"Nên để lại mọi thứ để khi bị dồn ép quá sẽ trả lại Lục Trúc bang, ít ra cũng không khiến Hồng Diệp bang sa vào họa diệt môn." Tuy thực lực của Hồng Diệp bang và Lục Trúc bang không cân xứng nhưng dựa vào mị lực cá nhân của Liễu Hồng Diệp, chỉ cần trả lại tài vật, Lục Trúc bang khẳng định không bức ép quá.

"Chẳng phải bọn ta công cốc sao?" Hầu Kiệt lầm bầm bực bội.

"Thế cũng chưa hẳn…" Diệp Phong nhếch môi lên, nở nụ cười lạnh, không hiểu đang nghĩ gì.

"Vậy là ý gì?" Hầu Kiệt gãi đầu hỏi.

Cùng lúc, mấy nhân viên tuần tra phía ngoài vội vàng chạy vào, thở hổn hển báo: "Lục Trúc bang đánh đến rồi."

Đại bản doanh Hồng Diệp bang xôn xao.