Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Chương 142: - Đau toàn thân



Phần thắng vốn đã nằm chắc trong t’âm tay nhóm Merkel, lại bởi vì sự xuất hiện bên Tư Thành mà đảo chiều hoàn toàn.

Charles phản ứng lại rất nhanh, lập tức vào thế phản công. Locke cũng tham gia cuộc chiến, không lâu sau đã khiến lũ tay sai của Merkel nằm liệt ra đất.

Lực lượng chi viện của Charles cũng ập đến vào lúc này, vừa dằn đám côn đồ đi vừa xử lý hiện trường.

“Charles… Thuốc… giải…”, thấy đàn em của mình bị tóm gọn, Merkel chỉ có thể dùng hết sức bình sinh đế giữ im hai tay, không cho chúng cào rách cổ họng.

Cơn đau vật vã khiến gã không ngừng lăn lộn, phát ra những tiếng kêu khàn đục.

Charles lạnh lùng nhìn gã ta, nhếch mép cười thỏa mãn: “Cái ác không bao giờ thắng được cái thiện, còn mày tự làm bậy thì không thể sống được, Merkel à”.

Nhưng Merkel giờ phút này làm gì nghe lọt tai được chữ nào.

Chỉ biết lăn lộn xin Charles đưa cho thuốc giải.

Anh ta thấy gã bị hành hạ đủ rồi thì vứt một chai nước xuống: “Uống đi”.

Merkel bất chấp đó là thứ gì, vặn bung nắp rồi uống ừng ực từng hớp lớn, không đế lại một giọt thừa, bấy giờ mới cảm giác cổ họng bỏng rát đã dịu đi.

Gã ngồi bệt dưới đất, há miệng thở phì phò như bễ, cần cổ tóe máu trông thê thảm vô cùng.

Cơn đau rát và ngứa ngáy đã được xua đi, Merkel hít vào một hơi thật sâu, thấy đó là một chai nước khoáng hết sức bình thường thì kích động bật dậy, chỉ vào Charles.

“Mày có ý gì hả? Mày lừa tao đúng không?”, gã vừa hùng hổ quát vừa đưa tay lên ôm cổ với vẻ mặt kinh hoàng.

Cơn đau chỉ kéo dài vài phút nhưng đã đủ đế gã khắc cốt ghi tâm.

Không bao giờ muốn trải qua nó nữa!

Charles cưới khẩy: “Lừa mày? Chẳng lẽ cổ họng mày chưa hết đau hay sao mà lừa?”

“Tao muốn thuốc giải triệt đếl”, Merkel rít lên.

Charles nhìn gã như nhìn một thằng thiếu năng: “Muốn có thì ngoan ngoãn phối hợp điều tra với nhân viên của tụi tao. Bằng không thì tao có thể giải đau đớn, cũng có thể khiến mày đau hơn gấp trăm lần”.

“Mày…”, Merkel không ngờ đến mặt xảo trá này của Charles, tức đến không nói nên lời.

Cuối cùng chỉ có thể bị cấp dưới của anh ta dẩn đi.

Xử lý xong xuôi, Charles mới chuyển hướng sang Tư Thành và Locke với vẻ cảnh giác. Hai người này mặc đồ chiến đấu, rõ ràng không phải chỉ vô tình đi ngang, nhưng không biết là địch hay là bạn.

Trước tiên, anh ta vẫn lịch sự nói: “Cảm ơn các anh đã giúp đỡ”.

“Đội phó Charles khách sáo rồi, chỉ là việc nhỏ mà thôi”, Tư Thành đi tới, dáng vẻ lười nhác nhưng lại mang theo khí thế mạnh mẽ vò hình.

“Anh biết tôi?”, Charles càng thêm cấn thận.

Tư Thành cười khẽ: “ở cửa sông Trừng này có ai mà không biết anh chứ?”

Sắc mặt Charles thoáng cái sa sầm: “Anh là…”

“Chỉ là người phụ trách tập đoàn XL mà thòi, anh có thể gọi tôi là T”, Tư Thành không vội nói ra mục đích của mình mà chỉ giới thiệu trước.

Charles nhíu mày như đang lục lọi thông tin liên quan đến XL trong đầu.

Hình như là logo trên một lô hàng bị giữ lại mấy hôm trước…

Anh ta cứ tưởng ký hiệu đó là để chỉ kích cỡ món hàng, nhưng hóa ra lại là tên công ty Ư?

Charles nhìn Tư Thành như nhìn quái vật, tự hỏi mấy người này có ý đồ gì khi đặt tên công ty là XL vậy?

Tư Thành làm như không thây, vẫn đứng đó với khí chất lạnh lùng thần bí, khiến người khác không đoán được anh đang nghĩ gì.

“Nếu anh T đến đây vì lô hàng kia thì có lẽ tôi không giúp được gì”, Charles đáp giọng kiên quyết: “Thứ nhất, người của các anh đã chạm trán với đội bảo vệ ớ bến tàu. Thứ nhì, anh cũng biết công ty các anh vận chuyển hàng hóa gì, không có xác nhận của các ban ngành liên quan thì không được phép lên đường”.

Tư Thành chỉ cười: “Tôi có mang theo giấy thông hành đầy đủ, mời đội phó xem qua”.

Anh nâng tay lên, Locke nhanh chóng đưa một xấp tài liệu sang.

Charles nhận lấy, nhíu mày đọc một lượt.

Hình như anh ta đã thấy văn kiện này ở đâu rồi…

Một hồi sau, hai mắt anh ta mở to, ngẩng phắt lên nhìn Tư Thành.

Thứ này… chẳng phải là tư liệu trong thứ mà sếp bào anh ta điều tra hai hòm trước đó sao?

Khi ấy anh ta chỉ nhìn lướt qua, bây giờ xem kỹ mới nhớ lại.

Lúc đó sếp offline quá vội nên anh ta không kịp hỏi lý do vì sao lại cần điều tra, nếu vậy thì người này…

“Anh đợi một chút”, Charles nói rồi mang tư liệu đi sang một bên, thấp giọng gọi vào điện thoại vô tuyến: “A lô sếp, sếp còn đó không?”

Hạ Phương đeo tai nghe lên thì bắt đầu bận rộn thao tác máy tính.

Một tấm ánh chụp cảnh ấu đả lộn xộn xuất hiện trên màn hình.

Cỏ vừa điều chỉnh vừa quan sát.

Hơn mười phút sau, còn lên mic chỉ huy Charles chiến đấu từ xa.

Không ngoài dự đoán, anh ta nhanh chóng lật ngược thế cờ, Hạ Phương vừa định đích thân thấm vấn Merkel thì…

Cốc cốc cốc!

Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên bên ngoài, sau đó là giọng nói gấp gáp của Tiết Vân Thâm: “Tiết thần y! Tiết thần y! Ông cụ nói trong người khó chịu, nhờ cô qua xem…”

Đây là lần thứ tư ông cụ giở trò kêu anh ta đến gọi cô rồi!

Đ’âu tiên là nhức đầu, rồi tới đau bụng, sau đó là khó thở, bây giờ lại là cái gì nữa?

Trán Hạ Phương nổi gân xanh, cả người như quả bom sắp nố.

Cô gỡ tai nghe ra, mở cửa với gương mặt hầm hầm làm người bên ngoài sợ hết hồn.

“T-Tiết thần y…”

“Ông ấy bị gì nữa?”, giọng Hạ Phương nghe vào chỉ đầy bất thiện.

Tiết Vân Thâm cứng người: “Cụ nói bị đau toàn thân, tôi k-không tìm ra lý do nên…”

“Ha! Ngứa đòn chứ còn gì nữa!”, Hạ Phương buột miệng la lên, sau đó nghe có tiếng kêu rên truyền ra từ phòng kế bên.

Cô phăm phăm đi vào, xốc chăn mền trên giường lên, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Đau toàn thân đúng không?”

Ông cụ nhìn cô đầy tội nghiệp: “Tôi đau quá cô Tiết à… chỗ nào cũng đau, thật đâ’y… cô xoa bóp cho tôi…”

Xoa cái đầu ông luôn!

Hạ Phương nặn ra một nụ cười dữ tợn, khom người vươn tay: “Được, để tôi xoa cho cụ nhé”.

“Áaaaa! Cứu mạng! Cứu mạng!… Có người mưu sát bố chồng!!”

“Người đâu! Vân Thâm! Trường Thịnh! Có ai không! Sẳp chết rồi…”

Hai phút sau, Hạ Phương thu tay, nhìn ông cụ co rúm thành một cục trên giường rồi hỏi: “Cụ còn đau chỗ nào không?”

“Cái… cái… cái đứa con dâu bất hiếu này! Tôi sẽ mách Tư Thành cô ngược đãi người già!”

Hạ Phương cười khẩy: “Được, chấp đi mách luôn, đế xem Tư Thành tin tôi hay tin ông”.

“Cô cô cô…”, ông cụ giận đến đỏ bừng cả mặt.

Chẳng qua là vì ông đã ngủ say quá lâu nên sinh lòng sợ hãi với giấc ngủ, muốn tìm người trò chuyện mà thôi.

Nào ngờ gặp phải con bé này… thằng con mình bị gì mà nhìn trúng một con sư tử Hà Đông vậy hả?

“Thôi, ngoan, ngủ đi, ngày mai là Tư Thành về rồi”, Hạ Phương búng một viên thuốc vào miệng ông cụ rồi phủi tay, sải bước ra khỏi phòng.