Hôn Nhân Cho Người, Hoàng Vị Cho Ta

Chương 11



11

Lần tiếp theo nhìn thấy Bùi Uyên là lúc ở bữa tiệc chiêu đãi sứ giả của nước địch.

Hắn ta gầy đi và phải chạy khắp nơi nhiều ngày để tìm cách cứu Bùi gia, kết quả là đôi mắt của hắn ta hiện thâm đen còn có một bộ râu màu xanh nhạt đã mọc ở cằm dưới.

Nam nhân đang ngồi trên ghế uống rượu, hết ly này đến ly khác.

“Bùi tướng quân nước ngài là cao thủ cầm binh đánh địch, sao có thể kết cục như thế này?”

Đại hoàng tử của nước địch đến bàn chuyện hòa bình nâng ly lên, nụ cười trên môi không hề giảm.

Hắn ta nhìn xuống Bùi Uyên với ánh mắt thích thú. Sự căm ghét lóe lên trong mắt hắn.

Năm năm trước, hai nước giao tranh, đại hoàng tử được phái ra tiền tuyến nhưng lại bị Bùi Uyên đánh bại, mất đi sự tin tưởng của nhân dân.

Tất nhiên là hắn ghét nó.

Bùi Uyên sinh ra vào thời điểm gia tộc hắn đang ở thời kỳ thịnh vượng nhất, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải sự chế giễu như vậy.

Hắn ta cười khẩy và định nói, nhưng bị một tiếng hét chói tai cắt ngang.

"Không ổn! Nhị công chúa, nhị công chúa..."

Bùi Uyên đột nhiên đứng dậy, trong lúc di chuyển vô tình làm đổ cốc rượu, chiếc cốc vàng rơi xuống đất phát ra âm thanh chói tai.

Hắn bước nhanh ra ngoài.

Khi mọi người đến nơi, cánh cửa gỗ phía tây hé mở, lộ ra một nửa khung cảnh như xuân bên trong.

Tạ Minh Châu ôm một tên lính gác, quần áo tuột khỏi vai.

Đôi mắt nàng mờ đi, đôi má đỏ bừng như hoa đào, đôi môi đỏ mọng hé mở, đang hét lên tên Cố Kinh.

Bùi Uyên sắc mặt xanh mét đứng ở cửa.

"Hoàng thượng giá đáo!"

Tiếng hét the thé của thái giám hoàng tộc vang lên. Điều này khiến người ta quỳ xuống tất cả.

Phụ hoàng nhìn rõ ràng tình huống trong phòng, tức giận vung tay áo: "Còn ngẩng người ra làm gì? Còn không mau kéo người ra ngoài!"

Bệ hạ mặt đỏ bừng vì tức giận, quần áo trên người khẽ run lên.

Bùi Uyên mím môi và bước về phía trước, tách tay họ ra.

Không ngờ, Tạ Minh Châu lại đẩy hắn ra.

"Rác rưởi vô dụng! Ngươi còn làm gì ở đây nữa!"

Bùi Uyên sửng sốt, sắc mặt lập tức tái nhợt.

Tạ Minh Châu đã mất hết lí trí, nàng chỉ vào hắn và không ngừng chửi bới:

"Đồ ngu ngốc! Ngoài đánh nhau ra còn làm gì được nữa? Binh quyền không giữ được, cũng không giữ được chức vị!"

"Bản cung nếu gả cho ngươi, ta sẽ tranh ngai vàng như thế nào đây?"

“Ngươi cũng đừng trách ta, là do ngươi không có khí phách, đừng oán giận ta tìm người khác."

Nói xong nàng ta quay đầu lại, nắm chặt tay người lính gác không chịu buông:

"Cố Kinh huynh, Minh Châu biết mình sai rồi! Minh Châu vẫn luôn thích huynh, đừng lấy nữ nhân đó, hãy lấy ta nhé?"

"Chỉ cần huynh cưới ta, thiên hạ này chính là của chúng ta. Lão hoàng đế già đó đã dâ/m dục nhiều năm, xương cốt từ lâu đã trống rỗng, không đến nửa năm nữa nhất định sẽ đi Tây Phương."

“Khi ta lên ngôi, huynh sẽ là độc nhất hoàng phu, không tốt sao?”

Lời này vừa nói ra, mọi người đều hít sâu một hơi.

Phụ hoàng tức giận chỉ vào Tạ Minh Châu đang ngồi nhếch nhác trên mặt đất, không nói được lời nào.

Máu dồn lên đầu và ông ta tát vào mặt Tạ Minh Châu một cái mạnh.

"Phản tử!"